Quan Gia

Chương 515



Hai chiếc xe Audi uy nghiêm tiếp tục tiến thẳng vào văn phòng của Tập đoàn Quân khu thủ đô.

Lâm Mỹ Như và cả nhà đã sớm có mặt tại cửa của văn phòng để chờ đón. Phó chủ nhiệm văn phòng thấy tư thế vậy, tự nhiên cũng cung kính đứng bên cạnh.

Có thể được Quân đoàn trưởng Lưu tự mình đón tiếp, chắc chắn là nhân vật khó lường. Toàn bộ Bắc Kinh, nhận được lễ tiết này, chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Trong lòng mọi người đều rất là kinh ngạc, cũng rất muốn mở rộng tầm mắt một chút.

Hai chiếc Audi một trước một sau đỗ trước nhà Lưu Thành Gia, Lưu Vĩ Hồng nhanh chóng bước đến, tự mình mở cửa xe, mỉm cười nói:

- Bác Vân, bác Dương.

Từ trong xe bước ra, chính là Vân Hán Dân và Dương Cầm. Còn từ chiếc xe đỗ phía sau bước tới là một đại mỹ nữ thiên kim của họ, chính là Vân Vũ Thường. Bắc Kinh đã xảy ra chuyện như vậy, Vân Vũ Thường vội vã trở về.

Vân Hán Dân mỉm cười đáp lễ với Lưu Vĩ Hồng, còn Dương Cầm thì nhìn Lưu Vĩ Hồng, tủm tỉm cười và gật đầu chào. Trước đây một lòng một dạ bà muốn gả Vân Vũ Thường cho Hạ Cạnh Cường, sau đó, tình thế "đột biến" Vân Vũ Thường hạ quyết tâm đính hôn với Lưu Vĩ Hồng, Dương Cầm thực tế rất bối rối. Nhưng đại cục đã định, Dương Cầm nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, cũng thấy yêu thích Lưu Vĩ Hồng. Suy nghĩ cẩn thận, quả thật trước đây đã hiểu lầm Lưu Vĩ Hồng rất nhiều, luôn cảm thấy Hạ Cạnh Cường rất là tốt, Lưu Vĩ Hồng không đáng một xu. Quả thật, lúc mới mười mấy tuổi đầu đã làm những chuyện hoang đường, nhưng đâu có thể để mãi trong lòng được chứ? Là thanh niên mới lớn, không hiểu chuyện, đánh nhau rồi uống rượu, gì gì đó, cũng không có gì quá lắm.

Ai cũng có tuổi trẻ mà.

Hiện nay, Lưu Vĩ Hồng đã làm ở cơ sở, tuổi còn trẻ mà đã đảm nhiệm Trưởng ban tổ chức Huyện ủy, đã đủ để chứng minh năng lực của Lưu Vĩ Hồng, thời gian dài, chưa chắc đã kém hơn so với Hạ Cạnh Cường.

Vân Hán Dân thì không có nhiều tâm tư như vợ mình, sự chú ý của ông chủ yếu đặt trên người Lưu Thành Gia. Lần trước, Lưu Thành Gia và Lâm Mỹ Như đích thân tới nhà thăm hỏi họ, nói ra, hôm nay vẫn là một sự đáp lễ.

Đương nhiên, đến văn phòng tại Bắc Kinh để đáp lễ có chút không chu đáo, cũng chỉ có thể là tàm tạm. Thấy Lưu Thành Gia và vợ con đích thân chờ đón mình ở cửa chính, Vân Hán Dân rất hài lòng. Lúc đó, nhanh chóng bước đến, nhiệt liệt bắt tay với Lưu Thành Gia.

Dương Cầm cũng bước theo lên, hàn huyên cùng với Lâm Mỹ Như.

Hai người đều là phu nhân của các cán bộ cấp cao, lại đều là những phần tử trí thức cấp cao, phong thái ung dung, đẹp đẽ, quý phái, rất tương thân.

Lưu Vĩ Hồng lại tiến đến kéo tay Vân Vũ Thường, hề hề kêu lên một tiếng:

- Vợ…

Lại cổ động miệng lưỡi nói thêm một câu nữa:

- Vợ càng ngày càng đẹp.

Miệng lưỡi ngọt vô cùng.

Vân Vũ Thường trừng mắt nhìn hắn, nhưng không biết làm thế nào đành cười ngọt ngào.

Người này, càng ngày càng không thể tưởng tượng nổi, cả Bắc Kinh này thậm chí cả ngày hôm nay đều vì bài viết của hắn mà chấn động, hắn lại coi như không có việc gì, chỉ lo hướng tới "vợ" xun xoe. Còn ngay cả trước mặt cha mẹ hai bên nữa.

Loại người gì không biết nữa.

Hết thảy, Dương Cầm nhìn thấy lại không khỏi ca thán. Nếu là Hạ Cạnh Cường, lúc này chắc chắn sẽ không đến kéo tay Vân Vũ Thường, tất nhiên là sẽ nghiêm chỉnh và nói chuyện với bề trên. Đâu có tâm tính của người trẻ tuổi như Lưu Vĩ Hồng chứ? Nhưng, trẻ cũng tốt, nhìn qua xem ra có vẻ tinh thần rất bồng bột nhưng thực tế lại cực kỳ già dặn. Thấy bộ dạng cười ngọt ngào của Vũ Thường, thực sự rất vui.

Chả trách cô kiên quyết muốn lấy Lưu Vĩ Hồng.

Phụ nữ mà, cho dù là địa vị gì, đều dễ bị dụ dỗ.

Điểm này thì Lưu Vĩ Hồng cực kỳ giỏi.

Chỉ cần cô con gái vui vẻ theo hắn, Dương cầm cũng rất an tâm. Về mặt khác, càng không cần lo lắng. Ở nước cộng hòa, cơ bản không có quá nhiều việc khiến Lưu lão gia phẫn nộ.

Đợi bốn người chào hỏi xong, Lưu Vĩ Hồng mới kéo tay Vân Vũ Thường đến trước các bề trên cúi đầu hỏi thăm. Sau đó, hai cô cậu cùng đi vào Văn phòng xa hoa của Lưu Thành Gia.

Chủ nhiệm văn phòng là một gã đại tá ngoài bốn mươi lại tự mình đảm đương làm nhân viên phục vụ, bận lên bận xuống.

Hóa ra là Giám đốc thông tấn xã "Nhật báo nhân dân", thông gia tương lai của Quân đoàn trưởng Lưu, khó trách Quân đoàn trưởng Lưu lại chuẩn bị lễ chu đáo vậy. Giám đốc Vân thực sự cũng là một nhân vật khó lường.

Lưu Thành Gia, Lâm Mỹ Như và Vân Hán Dân, Dương Cầm đúng chỗ ngồi xuống, Lưu Vĩ Hồng dẫn "cô vợ nhỏ" ngồi vào chỗ, cuối cùng rồi lại tỏ vẻ nịnh bợ vội vàng kính nhạc phụ, nhạc mẫu tương lai hoa quả.

Dương Cầm đánh giá phòng làm việc này khá là xa hoa, cười nói: Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

- Quân đoàn trưởng Lưu, Viện trưởng Lâm, căn phòng làm việc này, thực sự là rất sang trọng, nhưng tôi vẫn có kiến nghị là anh chị nên mua một căn nhà ở Bắc Kinh đi, ở căn nhà của chính mình, dù sao vẫn ấm áp hơn.

Lưu Thành Gia gật đầu cười. Cái gật đầu này có thể không tỏ vẻ tán thành với ý kiến của Dương Cầm, chỉ là lễ tiết thôi. Ông xuất thân từ nhà binh, sau mười tám tuổi vẫn lưu lại ở quân đội, từng đánh giặc ngoại xâm, chuyển qua vài tỉnh. Bị cho là cư vô định sở. Đối với nơi ở, nhất quán không có yêu cầu gì, có một cái tổ là được. Nhất là bây giờ làm Quân đoàn trưởng, quân đội phát nhà ở, cũng rất tốt, thì càng thấy không cần quan trọng. Chỉ là không phản đối ý kiến của Dương Cầm mà thôi.

Lâm Mỹ Như mỉm cười đáp:

- Tôi đã nói với ông ấy việc này nhiều rồi. Bao nhiêu năm nay, đều sống trong căn nhà như vậy, cũng không sửa chữa gì. Hôm nay ở đây, ngày mai vẫn không biết ở đâu. Tôi cũng muốn mua một căn nhà ở Bắc Kinh để cả nhà đều sống ở đó, trời nam đất bắc, bình thường ngay cả nhà để dọn dẹp cũng không có, cũng không phải tiện lắm.

Lâm Mỹ Như thật tâm nói như vậy, người phụ nữ nào mà không hi vọng có căn nhà của riêng mình? Làm phu nhân của Quân đoàn trưởng cũng có tâm tư như vậy.

Vân Vũ Thường mỉm cười nói chen vào:

- Cô Lâm, việc này không khó. Nếu không như vậy đi, Vĩ Hồng, anh bỏ tiền túi ra mua nhà, em phụ trách trang trí bên trong, đến lúc đó liên hệ công ty phục vụ gia đình, tìm một người làm vệ sinh tính theo giờ. Cô Lâm, cô thấy thế có được không ạ?

Cô bây giờ là một người giàu có, câu nói này thoải mái vô cùng, không hề áp lực.

Không đợi Lâm Mỹ Như nói gì, Lưu Vĩ Hồng tiếp lời luôn, nói:

- Con thấy thế cũng được, bây giờ con tiền nhiều, không có chỗ tiêu, cảm thấy áp lực lớn quá, haha. Hơn nữa, Hoa Anh chẳng phải đang học ở Bắc Kinh sao? Bình thường để cho nó về ở.

Nói được vài câu mọi người đều mỉm cười.

Vân Hán Dân nhẹ nhàng lắc đầu, cười nói:

- Tiền nhiều không có chỗ tiêu à? Vĩ Hồng, câu này thật lợi hại, khí phách của một đại tư bản.

Ánh mắt Lưu Vĩ Hồng có chút bất ngờ.

Đây là lần đầu tiên Vân Hải Dân nói giỡn với hắn.

Nhìn thấy vẻ mặt giật mình của Lưu Vĩ Hồng, Vân Hán Dân cũng cảm thấy hơi buồn cười. Vân Hán Dân thích những người điềm đạm, nhưng không có nghĩa là đại diện cho những cái cũ của bản thân mình. Kỳ thật, khi Vân Hán Dân còn trẻ cũng được xem là một phần tử hoạt bát, tài ăn nói cũng rất phi thường. Chỉ là do lớn dần theo tuổi tác, dần dần trở thành người quyền thế, nên tính cách cũng dần biến chuyển, trở nên uy nghiêm, cứng nhắc. Đây là một thực tế yêu cầu, không phải là bản chất.

Dương Cầm mỉm cười:

- Tôi thấy ý này hay, Viện trưởng Lâm, để cho thế hệ con cháu thể hiện sự hiếu kính với anh chị đi.

Lâm Mỹ Như liền kéo tay Vân Vũ Thường, nhẹ nhàng vuốt tay nói:

- Vũ Thường, phụ tấm lòng của cháu rôi. Để hai năm nữa đi, đợi Hoa Anh tốt nghiệp rồi nói tiếp. Để nó một mình sống trong một căn nhà lớn như vậy, cô cũng không yên tâm.

Đúng thế!

Vân Vũ Thường thực sự là muốn hiếu kính với bố mẹ chồng một căn nhà, chỉ định là một biệt thự lớn. Kém một chút cũng không được, sẽ không xứng với thân phận của Lưu Thành Gia. Một căn biệt thự lớn như vậy, để một tiểu cô nương Lưu Hoa Anh sống một mình, Lâm Mỹ Như quả thật lo lắng.

Dương Cầm nhắc tới việc này là để không khí sôi nổi, kéo gần khoảng cách giữa hai nhà, Lâm Mỹ Như không đồng ý, tự nhiên cũng sẽ không miễn cưỡng.

- Vũ Thường à, nghe Vĩ Hồng nói, việc kinh doanh của cháu ở Giang Khẩu càng ngày càng tốt, còn nhập khẩu hàng hóa từ Liên Xô nữa. Chắc phải có một lượng lớn thiết bị?

Lâm Mỹ Như cầm tay Vân Vũ Thường mãi không rời, thân thiết hỏi han. Đối với cô con dâu này, Lâm Mỹ Như rất hài lòng, Cao quý, thanh lịch, xinh đẹp mà lại có tài, đạt tiểu chuẩn của một tiểu thư thế gia, sau này sinh con, về mặt giáo dục khẳng định là không chê vào đâu được. Khó mà có thêm được một người cưng chiều con mình như vậy.

Đúng vậy, chính là cưng chiều!

Lâm Mỹ Như hoàn toàn có thể từ trong mắt Vân Vũ Đan nhìn thấy được cô sẽ cưng chiều Lưu Vĩ Hồng như thế nào, đây là điểm mà Lâm Mỹ Nhân hài lòng nhất. Con dâu có thể giống như một người mẹ cưng chiều Vĩ Hồng giống mình, Lâm Mỹ Như có thể không vui sao?

Trước kia, sở dĩ không hài lòng để Lưu Vĩ Hồng qua lại với Vân Vũ Thường, chủ yếu là vì hôn ước giữa Vân Vũ Thường và Hạ Cạnh Cường, Lâm Mỹ Như luôn cảm thấy con mình theo đuổi Vân Vũ Thường như vậy là hơi "thấp kém". Hôm nay, mọi thứ đã thoảng qua như mây khói, Lâm Mỹ Như tự dưng thấy càng nhìn Vân Vũ Thường càng thấy hài lòng.

- Vâng, cô Lâm. Máy móc ở Liên Xô tất cả đều rất tốt, chất lượng đáng tin, dùng được bền. Tuy kĩ thuật có thể chưa tiên tiến bằng các nước phát triển bên Châu Âu, nhưng so sánh với các sản phẩm quốc nội thì vẫn là tiên tiến hơn rất nhiều. Các xí nghiệp trong nước nếu muốn vượt qua trình độ tiên tiến của thế giới, còn cả một đoạn đường rất dài phải đi. Giai đoạn hiện nay, sử dụng máy móc của Liên Xô, vừa lúc thích hợp, giá cả cũng rất hợp lý. Cho nên, Vệ Hồng bảo cháu nhập nhiều thiết bị hơn.

Vân Vũ Thường mỉm cười đáp, trước sau như một đều đúng vào thời khắc quan trọng nhất thì nhắc đến "Vệ Hồng", chứng minh với mọi người, giữa hai người họ, Vệ Hồng mới là người làm chủ thực sự, bản thân mình chỉ là làm việc theo chỉ thị của Vệ Hồng.

Cho dù sự thật cũng thật sự là thế, nhưng Vân Vũ Thường có thể kiên quyết nói vậy, đủ thấy ở phương diện đối nhân xử thế đặc biệt có điểm độc đáo.

Lâm Mỹ Nhân cảm thán nói:

- Giáo sư Dương, đây quả thật là Trường Giang sóng sau đè sóng trước, thế hệ người mới đã thắng thế hệ cũ rồi. Thanh niên ngày nay thật sự rất có bản lĩnh, đâu có như khi chúng ta còn trẻ, cái gì cũng không hiểu, rất đơn thuần.

Dương Cầm cũng cười rộ lên, gật đầu lia lịa nói:

- Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta lúc đó chỉ biết học, đối với thế giới bên ngoài, quả thật mê mê tỉnh tỉnh, cơ bản là không biết gì. Thời đại bây giờ không giống vậy, cách nghĩ của thanh niên và chúng ta lúc đó càng ngày càng khác.

Hàn huyên một trận, Vân Vũ Thường liền đứng dậy nói:

- Cô Lâm, mẹ, chúng ta đến đằng kia nói chuyện đi, con có rất nhiều chuyện mới mẻ muốn nói cho cô với mẹ nghe ạ.

Lâm Mỹ Như và Dương Cầm biết tâm tư của cô, nên đều gật đầu mỉm cười, đồng loạt đứng dậy, đi vào trong phòng.