Quan Gia

Chương 539: Người không như cũ



Phòng làm việc của Chủ tịch thị xã ở lầu ba, không phải dùng phòng làm việc của Chủ tịch thị xã Lâu tiền nhiệm, mà là văn phòng của Chủ tịch Địa khu Tào Chấn Khởi sử dụng qua. Địa khu Hạo Dương thành lập đã hơn một năm, Tào Chấn Khởi đều là mượn trụ sở làm việc của Ủy ban nhân dân thị xã Hạo Dương để làm việc, tháng bảy năm nay mới dọn đi trụ sở làm việc mới. Bởi vì sang năm chuẩn bị sửa chữa lại trụ sở, nên Chủ tịch thị xã cũng không dọn trở về. Chủ tịch thị xã không dọn qua phòng Tào Chấn Khởi từng dùng, Ủy ban nhân dân thị xã tự nhiên cũng không có ai có gan dọn qua, nên gian phòng này vẫn để đó không dùng.

Hiện tại đã đổi Chủ tịch thị xã mới, Vương Trác Lập tự nhiên phải đưa Lưu Vĩ Hồng đến gian văn phòng này. Tào Chấn Khởi là Chủ tịch Địa khu, văn phòng ông ta dùng qua đương nhiên là có phong thuỷ rất tốt Ban đầu, nơi này vốn là phòng làm việc của Chủ tịch thị xã, hiện giờ Chủ tịch thị xã trở thành Phó giám đốc sở cũng là thăng chức

Ban đầu vốn là văn phòng một gian, nhưng Tào Chấn Khởi sau khi dọn vào, có chút thay đổi nho nhỏ, khai thông với một gian phòng khác ở kế bên, đổi thành phòng hai gian, một gian là phòng vệ sinh, một gian khác là phòng thư ký, tuy rằng hơi nhỏ, cũng là bố trí đầy đủ hết.

Lưu Vĩ Hồng đi vào vừa nhìn, liền thấy một bàn làm việc thật lớn bằng gỗ lim sáng như gương, cả gian phòng đều trải một lớp thảm màu vàng thật dày, trên cửa sổ treo một tấm rèm cửa thiên nga thật dày, phía sau một ghế xoay bằng da thật cực to là một giá sách gỗ lim. Đương nhiên, sách bên trong đều đã mang đi

Không mang theo không được, để lại còn không khiến tất cả mọi người hiểu lầm mới lạ, Tào Chủ tịch Địa khu không học vấn không nghề nghiệp, số sách này đều là tô điểm thôi đúng không?

Nói thật, số sách này phần lớn đúng là chỉ để tô điểm, cán bộ hiện tại, có được mấy người có thể tĩnh tâm đọc sách chứ? Huống chi Lưu Vĩ Hồng cũng cảm thấy phòng làm việc không phải nơi tốt để đọc sách

Đọc sách, cũng phải chú trọng tới tình cảnh

Ngoại trừ đồ dùng cá nhân của Chủ tịch Địa khu Tào, đồ dùng làm việc khác đều giữ lại, coi như là "Tiền thuê" hơn một năm mà Chủ tịch Địa khu Tào mượn dùng văn phòng này. Nơi làm việc tạm thời xây dựng không kịp, nhưng đồ dùng làm việc khẳng định phải bố trí hoàn toàn mới

Góc tường có mấy bồn cây cảnh, một bên vách tường thì treo mấy tấm bản đồ, bản đồ thế giới, bản đồ quốc gia, bản đồ tỉnh Sở Nam và biểu đồ khu vực hành chính địa khu Hạo Dương, đầy đủ mọi thứ.

Toàn bộ văn phòng được bố cục rất là có khí thế, có thể thấy được Tào Chấn Khởi người này, vẫn là có chút thưởng thức, cùng cán bộ quê mùa bình thường có chỗ khác biệt

Vương Trác Lập một bên đi cùng, một bên giới thiệu đơn giản

- Chủ tịch thị xã Lưu, ngoại trừ gian văn phòng này, trụ sở 2 còn có hai gian văn phòng để trống, một gian là Chủ tịch thị xã Lâu đã dùng, còn có một gian là để đó không dùng, anh xem sử dụng gian nào thì thích hợp hơn? Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

Mặc dù trong cảm nhận của Vương Trác Lập, gian phòng của Tào Chấn Khởi tự nhiên là tốt nhất, nhưng vẫn phải hỏi một câu như vậy, bằng không chẳng phải là anh tự đạo làm chủ cho lãnh đạo sao? Đó là quan trường tối kỵ.

Lưu Vĩ Hồng thản nhiên cười, nói:

- Thì dùng gian này đi, không cần thiết lại phải bố trí văn phòng khác

- Ai, được được. Anh xem còn cần tăng thêm thiết bị gì không?

Lưu Vĩ Hồng nói:

- Tôi thấy đã rất đầy đủ, tạm thời không cần thiết tăng thêm thiết bị

Vương Trác Lập lại liên thanh vâng dạ, lập tức xin chỉ thị nói:

- Chủ tịch thị xã Lưu, mặt khác còn có mấy chuyện xin anh định đoạt.

- Anh cứ nói

- Thứ nhất chính là thông tín viên cua anh…

Vương Trác Lập vừa nói vừa quan sát thần sắc của Lưu Vĩ Hồng, kỳ thật vấn đề này, cũng thuộc loại biết rõ cố hỏi

Lưu Vĩ Hồng cười nói:

- Anh lát nữa gọi Hướng Vân qua đây

- A, được…

Vương Trác Lập liên thanh đáp ứng.

Từ một tháng trước, công tác khảo sát cán bộ của địa khu khi vừa mới bắt đầu, Hướng Vân đã làm xong thủ tục điều động, điều vào phòng ban của Ủy ban nhân dân thị xã Hạo Dương.

Tất cả mọi người đều biết, Hướng Vân đây là đến mở đường cho Chủ tịch thị xã Lưu. Có thể thấy được Lưu Vĩ Hồng tin tưởng chắc chắc, xác định mình nhất định có thể trở thành Chủ tịch thị xã Hạo Dương mới, cho nên đã cho thư ký đến trước làm quen tình hình

Chuyện này, cũng một lần nữa trở thành "Tin tức" của Ủy ban nhân dân thị xã Hạo Dương, nói gì cũng có. Có người nói Lưu Vĩ Hồng tuổi trẻ khí uy, không theo thường quy ra bài, chưa nhậm chức, mà đã bắt đầu nuôi trồng thân tín vây cánh, không thèm e dè ảnh hưởng. Nhưng rất nhiều người, lại đối với Lưu Vĩ Hồng sinh ra thiện cảm, nói là Chủ tịch thị xã Lưu là người nhớ ân tình cũ, đối với nhân viên công tác bên cạnh mình rất là chiếu cố.

Lưu Vĩ Hồng cũng quả thật là có ý tứ như vậy. Hắn và Hướng Vân ở huyện Lâm Khánh phối hợp coi như không tồi, Hướng Vân tay chân lanh lẹ, đầu óc cũng linh hoạt, Lưu Vĩ Hồng đối với cậu ta ấn tượng rất tốt, còn có tâm tư vun đắp cho cậu ta. Nửa năm thời gian, là khẳng định không đủ. Lưu Vĩ Hồng dự định cho Hướng Vân ở bên cạnh mình thêm một thời gian, học thêm một vài thứ

Bồi dưỡng thư ký, trên thực tế đối với lãnh đạo cán bộ mà nói, cũng là "bài học" trọng yếu. Thư ký dùng đúng chỗ, dùng tốt, là một cánh tay đắc lực. Nếu dùng sai, cũng rất dễ hỏng chuyện. Cán bộ lãnh đạo bị thư ký liên luỵ, cuối cùng mất chức quan vào nhà giam những ví dụ này nhiều không kể xiết. Lưu Vĩ Hồng ở chuyện như vậy, không chịu qua loa xong việc.

Hoặc là không dùng, đã dùng sẽ phải dùng cho ra trò

Đây luôn luôn là mục tiêu của Lưu Vĩ Hồng

Hướng Vân vừa điều nhiệm, Vương Trác Lập liền tốn rất nhiều công phu, cùng Hướng Vân làm tốt quan hệ. Y trong lòng hiểu được, đợi đến thời kỳ công khai, Lưu Vĩ Hồng chính thức nhậm chức, Hướng Vân sẽ là "thư ký số một" của Ủy ban nhân dân thị xã Hạo Dương

Hiện tại quả là thế, Vương Trác Lập cảm thấy vui mừng, bài tập một tháng này, không uổng phí. Chỉ cần Hướng Vân đến lúc đó đồng ý ở trước mặt Chủ tịch thị xã Lưu nói vài lời tốt đẹp, nói không chừng còn có cơ hội xóa đi chữ "phó" kia trên mũ quan của y, chính thức gọi là chánh văn phòng Ủy ban nhân dân thị xã

- Là thế này, Chủ tịch thị xã Lưu, Chủ tịch thị xã Lâu trước đây sử dụng xe số 2 vẫn còn, xe Santana sản xuất năm ngoái, tình trạng vẫn tốt

Giải quyết xong vấn đề thư ký, Vương Trác Lập lại bắt đầu xin chỉ thị về vấn đề xe cộ.

Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, nói:

- Thì dùng chiếc này đi. Về lái xe anh tuyển một người điềm đạm một chút là được

- Vâng, Chủ tịch thị xã Lưu.

Xem ra bản thân Chủ tịch thị xã Lưu tuy rằng tuổi còn trẻ, cũng không bài xích nhân viên công tác lão thành, nhất là lái xe, vẫn là lão luyện thành thục thì sẽ lý tưởng hơn. Bí thư Khang của huyện Lâm Khánh, cũng không gặp nạn như thế đúng không?

Vương Trác Lập xin chỉ thị vấn đề thứ ba, là có liên quan đến chỗ ở. Trong tào nhà Thị ủy Hạo Dương, cũng có ký túc xá của ủy viên thường vụ, hình thức căn hộ, ba phòng ngủ một phòng khách, diện tích sử dụng khoảng 100 m2

Lần này, Lưu Vĩ Hồng nói:

- Tôi thấy cứ ở nhà khách Lâm Khánh đi. Tôi không có người nhà, phòng ở quá lớn, không có ý nghĩa thật sự.

Đừng thấy Chủ tịch thị xã Lưu nói được đường hoàng, kì thực chính là lười. Chủ tịch thị xã Lưu đối với việc quét dọn phòng, làm vệ sinh phòng, luôn rất đau đầu. Sớm đã có ý tưởng ở nhà khách, phòng có người dọn, quần áo cũng có người giặt, ăn cơm có thể gọi món, tốt không gì bằng đúng không? Cũng không nhất định phải Ủy ban nhân dân thị xã thanh toán, Chủ tịch thị xã Lưu hoàn toàn có thể tự xuất tiền túi.

Nhị ca người ta tiền nhiều mà!

Nghe xong chỉ thị của Chủ tịch Lưu, Vương Trác Lập hơi sửng sốt, lập tức mỉm cười đáp ứng. Chủ tịch thị xã Lưu độc thân một mình, không ở nhà của ủy viên thường vụ đòi ở nhà khách, cũng nói thông được. Chỉ tiếc là đồ dùng gia đình và người vệ sinh được Vương Trác Lập an bài xong, không có đất dụng võ. Vốn Vương Trác Lập cũng có thể nói cho Chủ tịch thị xã Lưu biết, mình đã làm xong sắp xếp tương ứng, ngẫm lại vẫn là không có mở miệng.

Lần đầu cùng Lưu Vĩ Hồng giao tiếp, không biết tính nết của hắn, vẫn là không nên tùy tiện làm ngược ý tứ của hắn thì tốt hơn, nếu chẳng may gây cho Chủ tịch thị xã Lưu mất hứng, lúc đó thì vỗ mông ngựa thành ra vỗ đùi ngựa. Chỉ cần có thể thường xuyên chuyển động bên cạnh Chủ tịch thị xã Lưu, cơ hội vuốt mông ngựa luôn có, không cần vội ở nhất thời.

Nghe Hướng Vân nói, Lưu Vĩ Hồng người này, kỳ thật cũng rất dễ hầu hạ, chỉ cần một lòng vì công là được. Hễ là sự tình trên công tác, nghiêm chỉnh cố gắng đi hoàn thành, thì có thể có được khen ngợi của Lưu Vĩ Hồng. Về phần việc riêng, quả thật vẫn chưa có người dám mù mờ xớ rớ vào. Lưu Vĩ Hồng gần như cũng không cùng người khác nói việc riêng tư. Người ta có vị hôn thê ở Giang Khẩu, là siêu cấp giàu có, tài sản trên trăm triệu, còn xinh đẹp như tiên, khí độ phi phàm, nếu muốn là người mai mối giật dây bắc cầu cho Chủ tịch thị xã Lưu, vẫn là miễn đi.

Vương Trác Lập nghe xong lời này của Hướng Vân, cũng có chút nửa tin nửa ngờ. Lãnh đạo một lòng vì công, không phải không có, trên báo chí và tiểu thuyết đều viết đầy. Nghe nói trước kia có Tiêu Dụ Lộc, ở huyện Lan Khảo, về phần bên cạnh mình, Vương Trác Lập thật đúng là chưa gặp qua.

Vả lại phải giao tiếp qua một thời gian rồi hãy nói tiếp.

Xin chỉ thị xong số việc vặt này, thấy Chủ tịch thị xã Lưu không có chỉ bảo gì, Vương Trác Lập liền rất thức thời lui ra ngoài, vội vàng đi tổ Thư ký, kêu Hướng Vân qua, cười ha hả nói mấy câu.

Hướng Vân liền tự mình đi đến phòng làm việc của Chủ tịch thị xã Lưu

Hướng Vân khi vào cửa thời, Lưu Vĩ Hồng đang mở cửa sổ, quan sát phong cảnh tòa nhà Thị ủy, Đối diện phòng làm việc của Chủ tịch thị xã Lưu cách đó không xa, có một gốc cây đại thụ to lớn, lá cây xanh ngắt, thỉnh thoảng có chim chóc bay ra từ những tán cây, rất là cảnh đẹp ý vui.

- Chủ tịch thị xã!

Hướng Vân nhẹ nhàng kêu một tiếng, hơi chút đè nén không được sự kích động.

Đợi hơn một tháng, lãnh đạo cũ rốt cục đến đây nhậm chức, tâm trạng Hướng Vân vẫn luôn thấp thỏm, cuối cùng cũng đã yên ổn

Lưu Vĩ Hồng xoay người lại, nhìn về phía Hướng Vân, vẻ mặt rất là hòa ái, khẽ cười nói:

- Thế nào, Hướng Vân, yên tâm rồi chứ? Không có đem con bỏ chợ đúng chứ

Tâm tư lập tức bị vạch trần, Hướng Vân liền gãi đầu, ha hả cười. Tuy nhiên trong lòng lại rất cao hứng. Lãnh đạo có thể nói đùa với anh, vậy tức là nói rõ anh thật sự đạt được sự tín nhiệm của lãnh đạo, sau này chỉ cần cố gắng gấp đôi, biểu hiện tốt hơn, tự nhiên tiền đồ sẽ rộng mở

Gần nửa năm thời gian, từ một cán sự bình thường của Ban Tổ chức cán bộ Huyện ủy, nhảy một cái trở thành thư ký của Chủ tịch thị xã, Hướng Vân như đang nằm mơ, hơi không thể tin được.

Lưu Vĩ Hồng từ cửa sổ bước đi thong thả trở về, ngồi xuống chiếc ghế xoay bằng da thật cực lớn

Hướng Vân đã sớm thấy rõ bố trí bên trong, vội vàng đi tới, pha một chén trà nóng cho Lưu Vĩ Hồng, nhẹ nhàng đặt ở trên mặt bàn

Lưu Vĩ Hồng nói:

- Cậu lát nữa dọn qua đây, ở gian ngoài làm việc. Một tháng này, tình hình cơ bản đã quen thuộc chưa?

Hướng Vân vội lập tức nói:

- Cơ bản đã quen thuộc một vài tình hình. Chủ nhiệm Vương đối với tôi vẫn là rất quan tâm, chỉ bảo cho tôi không ít thứ

Vương Trác Lập một tháng này đối với cậu ta quả thật có chiếu cố, Hướng Vân cũng phải có vài lời tốt đẹp cho người ta. Hơn nữa, Vương Trác Lập tuổi trẻ, thông minh tháo vát, Lưu Vĩ Hồng vừa mới nhậm chức, cũng cần phải có mấy người giúp đỡ. Hướng Vân cảm thấy Vương Trác Lập cũng không tệ lắm.

Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, nói:

- Vẫn là câu nói kia, mới đến, xem nhiều nói ít, không cần tỏ thái độ lung tung

- Vâng, tôi hiểu.