Quan Gia

Chương 553: Nhóc con, mày muốn khiêu khích tao?



Chương 553: Nhóc con, mày muốn khiêu khích tao?

Tối nay ở phòng 308 xa hoa trong khách sạn Hải Giang, Chu Bằng Cử đang rất sung sướng. Đừng thấy y đã hơn bốn mươi, nhưng tinh lực vẫn rất dư thừa. Lý Thanh Mai bị gây sức ép nũng nịu cầu xin y tha cho. Chu Bằng Cử biết Lý Thanh Mai giả vờ để giữ thể diện cho y. Lý Thanh Mai là thế, trong thời khắc quan trọng đều biết nên làm thế nào.

Nhưng không qua vài ngày, tâm trạng của phó Chủ tịch thị xã đã bị phá hủy hoàn toàn.

Thằng nhóc này không biết trước sau, ngang nhiên chặn đường mình.

Cho dù quả thật là Quyền Chủ tịch thị xã, anh hai trong chính quyền, nhưng trong cảm nhận của Chu Bằng Cử, thằng nhóc này chỉ là bài vị, người có tiếng nói thật sự trong Ủy ban nhân dân thị xã Hạo Dương chính là y. Đương nhiên Chu Bằng Cử cũng rõ là Lưu Vĩ Hồng có lai lịch, nghe nói được Bí thư Địa ủy cực kỳ coi trọng. Hai mươi tuổi làm Chủ tịch thị xã, chính hắn cũng đã nói rõ nhiều điều. Chu Bằng Cử cũng không định tước hết quyền lực của Lưu Vĩ Hồng, như vậy sẽ chọc giận Lục Đại Dũng. đọc truyện mới nhất tại .

Chu Bằng Cử cũng không sợ gì Uyển Trung Hưng. Y cho rằng Uyển Trung Hưng chỉ là đồng nghiệp cấp cao thôi, không cần xem ông ta là lãnh đạo của Chu Bằng Cử. Nếu Uyển Trung Hưng muốn làm nên chuyện ở thị xã Hạo Dương thì phải cùng y hợp tác. Nhưng Lục Đại Dũng thì khác. Lục Đại Dũng đường đường là Bí thư Địa ủy, trong tay nắm giữ không ít mũ quan của loại cán bộ như Chu Bằng Cử. Chu Bằng Cử dựa vào quan hệ trở nên mạnh nhất ở địa phương, Lục Đại Dũng cũng không xem ra gì.

Không có chuyện gì đặc biệt thì Chu Bằng Cử không muốn dây vào Lục Đại Dũng.

Lưu Vĩ Hồng vừa mới nhậm chức, trong lòng Chu Bằng Cử còn đang tính toán, chắc chắn Lưu Vĩ Hồng phải cần từ ba đến năm tháng mới nắm được tình hình. Trong khoảng thời gian này, nếu Lưu Vĩ Hồng thông minh sẽ không quyết định lung tung.

Rõ ràng, vào cuối năm, nơi nơi đều cần tiền, Lưu Vĩ Hồng mới đến, chắc chắn là có xung đột, còn phải dựa vào tư cách phó Chủ tịch thường trực thị xã, muốn cầm đầu thị xã Hạo Dương thì phải vượt qua cửa ải khó khăn đầu tiên sau khi nhậm chức.

Cán bộ định tiếp xúc với Lưu Vĩ Hồng một thời gian rồi mới tính, nếu Lưu Vĩ Hồng biết điều thì Chu Bằng Cử cũng không ngại phối hợp với hắn. Về mặt mũi Lưu Vĩ Hồng, áo hay chăn còn tùy vào Chu Bằng Cử. Chu Bằng Cử thấy Lưu Vĩ Hồng còn trẻ đã giữ chức Chủ tịch thị xã Hạo Dương chỉ là quá độ thôi. Lăn lộn được một hai năm đã điều đi rồi, nếu không chuyển đến phụ trách huyện khác thì cũng đảm nhiệm chức vụ quan trọng trong cục, trực tiếp lên Bí thư Thị Ủy Hạo Dương là không thực tế. Bình thường, Bí thư Thị ủy Hạo Dương phải là ủy viên Địa ủy, Lưu Vĩ Hồng quá trẻ, lý lịch kinh nghiệm lại ít ỏi, trong khoảng thời gian ngắn mà lên đến phó giám đốc Sở thì quá ít khả năng. Cấp trên có dùng cán bộ cũng phải lưu ý đến nhân tâm của đại đa số chứ!

Vốn lần này Lưu Vĩ Hồng có thể chuyển thẳng đến làm Bí thư Huyện ủy của huyện khác, nhưng Lục Đại Dũng lại sắp xếp cho hắn làm Chủ tịch thị xã Hạo Dương, cũng là có chút e dè, sợ thăng cấp nhanh quá thì ảnh hưởng không tốt. Cứ làm Chủ tịch thị xã Hạo Dương kiếm chút lý lịch kinh nghiệm, rồi ra nhận chức Bí thư Huyện ủy thì hợp tình hợp lý hơn.

Cho nên Chu Bằng Cử cảm thấy, lừa gạt cho Lưu Vĩ Hồng hai năm, chính y cũng có lợi, hợp tác là cách tốt nhất. Đến lúc đó Lưu Vĩ Hồng được điều đi, ngai vàng Chủ tịch thị xã này, dù có phân biệt đối xử xũng rơi vào tay y thôi.

Trong lòng đã có đối sách, Chu Bằng Cử thong dong hưng phấn chỉ bảo Lý Thanh Mai trong phòng số 308 khách sạn Giang Hải, ủng hộ công tác của Chủ tịch Lưu, tiền tới hạn thì cứ trả, không thể kéo dài.

Lưu Vĩ Hồng vừa mới nhậm chức, để ý đến danh tiếng, giải quyết vấn đề nợ lương giáo viên đều phải khen thằng nhóc này một tiếng, cũng biểu hiện thành ý của Chu Bằng, nguyện ý hợp tác. Tin rằng Lưu Vĩ Hồng biết rõ Lý Thanh Mai là người của ai. Lý Thanh Mai hợp tác tốt với Lưu Vĩ Hồng chẳng khác nào biểu lộ thái độ của Chu Bằng Cử.

Không ngờ kế hoạch không ngăn nổi biến hóa, biến hóa không ngăn nổi lãnh đạo, chỉ một câu mà tất cả dự tính của Chu Bằng Cử rơi vào khoảng không.

Nhìn thấy văn bản mời họp có ý kiến về đề tài thảo luận của Chủ tịch thị xã từ Văn phòng Ủy ban nhân dân thị xã đưa tới, chân mày Chu Bằng Cử cau lại. Chủ tịch thị xã Hạo Dương họp bàn công việc đã hình thành quy tắc, trên nguyên tắc là không mời họp định kỳ, nhưng bình thường mỗi tuần họp một lần để giải quyết những vấn đề quan trọng. Trong cuộc họp Chủ tịch thị xã đưa ra những vấn đề cần thảo luận, phó Chủ tịch thị xã và văn phòng Ủy ban nhân dân phê chỉ thị trên đề xuất, cuối cùng Chủ tịch thị xã thẩm định lại.

Chu Bằng Cử thấy văn bản đề tài thảo luận phiên họp của Chủ tịch thị xã liên quan đến vấn đề cải thiện toàn diện trường học vùng sâu vùng xa. Đề tài này do phó Chủ tịch thị xã chuyên về quản lý giáo dục, khoa học, văn hóa, vệ sinh Tống Vạn Thanh đề xuất. Lưu Vĩ Hồng vừa nhận chức đã đụng đến vấn đề giáo viên, sau đó lại tự mình đi đến xã Lương Thủy, thị sát tình hình một trường tiểu học nông thôn, chuyện này Chu Bằng Cử biết cả. Cuối năm khó khăn sắp tới, lúc này Tống Vạn Thanh đề xuất đề tài như vậy, coi như cũng có thể bỏ qua. Nhưng Chu Bằng Cử không vui. Theo lẽ trước khi Lưu Vĩ Hồng họp phải tìm phó Chủ tịch thường trực thị xã để nói chuyện, rồi mới gọi Tống Vạn Thanh đến, cùng thương lượng mới ra quyết định. Hiện giờ hắn gạt Chu Bằng Cử qua một bên, trực tiếp thảo luận về phiên họp Chủ tịch thị xã, chắc chắn là Lưu Vĩ Hồng quá tự cao tự đại.

Chỉ thế thôi, Chu Bằng Cử cũng không chấp. Lưu Vĩ Hồng dù sao cũng chỉ là oắt con, làm việc không chú ý, nghĩ là làm Quyền Chủ tịch thị xã thì uy phong vô cùng, muốn làm gì thì làm, sau khi húc phải đá rồi thì tự nhiên sẽ tỉnh táo lại thôi.

Nhưng đề tài thảo luận khác lại liên quan trực tiếp với Chu Bằng Cử.

Đề tài thảo luận kia do phó Chủ tịch quản lý xây dựng đô thị thị xã Phiền Quốc Sinh đề xuất, chủ yếu là tăng cường xây dựng đường sá trong nội thành.

Phiền Quốc Sinh trên danh nghĩa là quản lý xây dựng đô thị nhưng thật ra chỉ quản lý các cán bộ lão thành, việc xây dựng đô thị này chính là thịt trong bát của Chu Bằng Cử, sao có thể chấp nhận chia sẽ với Phiền Quốc Sinh?

Xây dựng đô thị lúc này là một miếng thịt béo, lúc trước Uyển Trung Hưng giao cho Chu Bằng Cử hưởng lợi, đổi lấy sự ủng hộ của Chu Bằng Cử.

Phiền Quốc Sinh tuy bất mãn trong lòng nhưng cũng chỉ có thể nhịn nhục hai năm. Lấy trứng chọi đá thì Phiền Quốc Sinh còn gì? Chu Bằng Cử cũng không ăn sạch lợi ích của Phiền Quốc Sinh, còn chừa cho ông ta một chút nên cũng được, y còn lợi dụng ảnh hưởng của mình ở ban tổ chức cán bộ sắp xếp cho con của Phiền Quốc Sinh có chỗ làm tốt, cũng coi như là có mức độ. Ai ngờ vừa đổi Chủ tịch thị xã, Phiền Quốc Sinh đã nhảy ra, gây rối cho Chu Bằng Cử.

Điều khiến Chu Bằng Cử căm tức hơn là trong việc này có mùi “âm mưu”. Đề tài mà Tống Vạn Thanh đề xuất không hỏi qua y thì thôi, dù sao cả hai đều là phó Chủ tịch cùng cấp, công tác quản lý giáo dục không do Chu Bằng Cử mà là Lưu Vĩ Hồng trực tiếp phụ trách Tống Vạn Thanh, xét về lý và trình tự cũng có thể bỏ qua.

Công việc xây dựng đô thị, trên văn bản quy định rõ ràng là do phó Chủ tịch thường trực thị xã là y quản lý, ít nhất cũng chồng chéo lên lĩnh vực quản lý của Phiền Quốc Sinh. Hai năm nay, tất cả các đề tài thảo luận về phương diện xây dựng đô thị đều do Chu Bằng Cử đề xuất. không ngờ giờ Phiền Quốc Sinh lại qua mặt y, trực tiếp làm việc với Lưu Vĩ Hồng. Sao có thể nghĩ tới tước hết quyền lực trong tay Chu Bằng Cử mình? Đoạt chức quan béo bở đó từ trong tay tôi sao? Hừ, muốn đấu thì đấu!

Chằng lã Chu Bằng Cử tôi là thây ma sao?

Nghĩ tới nghĩ lui, tuy ngoài miệng Phiền Quốc Sinh hay nói cạnh nói khóe nhưng vẫn không dám động đến y, lần này hẳn là muốn nhìn xem Lưu Vĩ Hồng phản ứng thế nào, thậm chí là bị Lưu Vĩ Hồng ép vào, ít nhất cũng gợi ý cho Phiền Quốc Sinh. Sau khi Lưu Vĩ Hồng nhậm chức, lệ thường là sẽ liên kết với tất cả các đồng chí trong bộ máy chính quyền.

Trong lời nói của Lưu Vĩ Hồng có lẽ nhắc nhở Phiền Quốc Sinh vài câu. Tay cáo già kia có thể nghe mà không hiểu sao?

Nhìn văn bản đề xuất này, Chu Bằng Cử nổi nóng, cười lạnh không ngừng. Được, được lắm!

Tụi bây muốn chơi, lão Chu này sẽ cùng chơi!

Mọi người lăn lộn trên quan trường đều rất cẩn thận, như bước đi trên miếng băng mỏng. Chu Bằng Cử vào quan trường cũng như cá gặp nước. Từ ngày y bước vào cơ quan, đến hôm nay đạt tới chức vụ cao Phó Bí thư Thị ủy, phó Chủ tịch thường trực thị xã, Chu Bằng Cử vẫn xuôi chèo mát mái, không gặp nhiều trở ngại. Nếu có lợi cũng kiếm được không ít, tới lúc thăng chức nhất định được thăng một bậc. Cho dù là Bí thư Thị ủy Uyển Trung Hưng cũng phải nể mặt y.

Tình hình thuận buồm xuôi gió nhu thế khiến tâm trạng của Chu Bằng Cử vô cùng tốt, lúc nào cũng tràn đầy tự tin. Lúc trước trong lòng muốn cho Lưu Vĩ Hồng chút sĩ diện, vui vẻ hợp tác…, hơn phân nửa đều là do nể mặt Lục Đại Dũng. Riêng Lưu Vĩ Hồng chỉ là một thằng nhóc, còn chưa đủ lông đủ cánh, nói gì đến ra oai.

Nhưng hiện giờ không ngờ Lưu Vĩ Hồng lại công khai khiêu chiến, Chu Bằng Cử sao có thể lùi bước?

Mày thân thiết với Lục Đại Dũng thế nào? Trong quan trường có một cách ày chịu thiệt một cách bí mật, nói lời khổ sở, đến lúc đó, tự mày tát tai, Lục Đại Dũng còn có thể nói được gì? Bùn lầy không trát được tường. Lưu Vĩ Hồng đắc tội với mọi người xong thì không còn thiêng nữa, bao nhiêu bộ ở thị xã Hạo Dương không nghe lời mày, Lục Đại Dũng cũng không thể tới đây làm Chủ tịch thị xã Hạo Dương thay mày được.

Chu Bằng Cử cười lạnh vài tiếng, ném văn bản đề xuất đặt trên bàn xuống, như ném một mớ giẻ lau, thuận tay cầm lấy điện thoại, quay một dãy số.

Điện thoại vừa chuyển, Chu Bằng Cử liền đổi sắc, khôi phục vẻ mặt nghiêm nghị. Nói chuyện điện thoại, đối phương không nhìn thấy y, nhưng bộ điệu uy nghiêm truyền trong giọng nói nhất định đối phương sẽ cảm nhận được.

Tuy Chu Bằng Cử không mảy may để ý đến sự khiêu khích của thằng nhóc, nhưng nếu muốn chuẩn bị cho tốt thì không thể ỷ y được. Đây cũng là thói quen nuôi dưỡng được của Chu Bằng Cử nhiều năm nay. Thân trong quan trường, thăng quan phát tài với gái đẹp, thứ nào cũng không thiếu, dù sao cũng phải có bản lĩnh, ngớ ngẩn quá không thể chơi trong quan trường.

Chu Bằng Cử gọi điện thoại không ngừng, có lẽ đã gọi bốn năm người rồi. Người bên đầu dây điện thoại cũng không phải mù mờ, đều là một đám tâm phúc của Chu Bằng Cử ở thị xã Hạo Dương, rất đáng tin tưởng. Chu Bằng Cử dặn dò cẩn thận trong điện thoại, sắc mặt dần dần trở lại bình thường.

Thị xã Hạo Dương, nền móng vẫn còn là Chu Bằng Cử ta đây.