Quan Gia

Chương 554: Không phục vụ nhân dân, cần gì Chủ tịch thị xã?



Chương 554: Không phục vụ nhân dân, cần gì Chủ tịch thị xã?

Hai giờ rưỡi chiều, Lưu Vĩ Hồng đi vào phòng họp nhỏ của Ủy ban nhân dân thị xã.

Luôn đúng giờ là một trong những đặc điểm của Lưu Vĩ Hồng. Lưu Vĩ Hồng cảm thấy, lúc này tác phong làm việc của các cơ quan chính quyền rất lười nhác, quả thật không tốt, cần phải sửa chữa.

Lúc Lưu Vĩ Hồng đi vào phòng họp, bảy vị phó Chủ tịch thị xã đã đến được sáu vị, chỉ còn thiếu mỗi vị phó Chủ tịch thường trực thị xã.

Chu Bằng Cử vẫn chưa đến.

Mọi người chú ý thấy Lưu Vĩ Hồng nhíu mày rất nhanh đã giãn ra, ngoài ra, mấy vị phó Chủ tịch thị xã nhạy bén còn thấy được một tia biến hóa rất nhỏ.

Xem ra Chủ tịch thị xã nhóc tì này đã có ý kiến, như xem ra ý kiến với Chu Bằng Cử còn lớn hơn.

Đề tài thảo luận trong phiên họp Chủ tịch thị xã lần này tất cả nọi người đều nhận được văn bản đề xuất. Đề tài thảo luận do Phiền Quốc Sinh đề xuất khiến mọi người có dự cảm chẳng lành.

Lão Phiền này quả là gừng càng già càng cay, không chịu ngồi yên.

Vốn cũng biết giữa Lưu Vĩ Hồng Chủ tịch thị xã trẻ tuổi này và phó Chủ tịch thường trực thị xã mạnh mẽ kia không đồng tâm hiệp lực, nhưng lại dậy binh đao nhanh chóng như vậy hơi ngoài dự kiến của mọi người. Lúc này mâu thuẫn nổ ra ngay trước Tết, khiến mọi người lúc đó ăn Tết không nổi.

Xem ra lão Phiền này nhịn hai năm nay đã quá mệt, muốn nhanh chóng tung chiêu, thật là chọn đúng thời điểm.

Đương nhiên, các vị phó Chủ tịch thị xã cẩn thận thì cẩn thận nhưng trong lòng cũng không căng thẳng lắm, trái lại còn có ý mong chờ mở màn trận chiến này. Chu Bằng Cử thế mạnh, Chủ tịch thị xã tiền nhiệm đứng trước mặt y thường xuyên có cảm giác không thở nổi, đừng nói đến các phó chủ tịch thị xã bình thường khác. Cùng là phó chủ tịch thị xã, nhưng những người khác đứng trước mặt Chu Bằng Cử lại có cảm giác là đứng trước mặt lãnh đạo.

Mùi vị ấy quả là không chịu nổi.

Để Chu Bằng Cử và vị Chủ tịch thị xã oắt con này đấu với nhau thì mọi người đều có lợi.

Hai hổ đấu nhau, tất có con bị thương.

Nhưng chuyện này không quan hệ với đám người này. Tất cả bọn họ đều là những người lọc lõi quan trường, hiểu rõ rằng, nếu Chủ tịch oắt con này đấu với Chu Bằng Cử thì nhất định cần đến sự ủng hộ của những người khác, khi đó họ tha hồ treo giá, chỉ cần có phương pháp đúng, không thể thiếu ưu đãi được.

Lưu Vĩ Hồng ngồi xuống vị trí Chủ tịch, đưa tay nhìn đồng hồ, đã hai giờ ba mươi hai phút, vẫn không thấy bóng dáng Chu Bằng Cử.

- Hướng Vân, cậu gọi điện thoại hỏi xem đồng chí Bằng Cử có chuyện gì đến trễ không? Mọi người đã chờ cả đây rồi.

Lưu Vĩ Hồng nói với Hướng Vân đang ghi chép chuẩn bị cho cuộc họp, giọng điệu khá bình thản. Làm phó Chủ tịch thường trực thị xã, Chu Bằng Cử có việc bận đến trễ một tí cũng là bình thường.

Hướng Vân vội vàng chạy đến bên cạnh gọi điện thoại, kết quả là không ai nghe máy.

Hai hàng lông mày Lưu Vĩ Hồng khẽ nhíu lại nói:- Vậy chúng ta không đợi nữa, cứ họp trước đi, các đề tài thảo luận liên quan đến mảng đồng chí Bằng Cử phụ trách sẽ tạm thời thảo luận sau.

Các vị phó Chủ tịch thị xã trên môi đều phảng phất nét cười.

Chu Bằng Cử rõ ràng có ý chậm trễ như vậy cho Lưu Vĩ Hồng biết mặt, thậm chí cuộc họp Chủ tịch thị xã này y cũng không thèm tham gia. Chiếu theo quy định, nếu phó Chủ tịch thị xã vắng mặt, trên nguyên tắc không thảo luận đề tài trong phạm vi mà người đó quản lý.

Có lẽ Chu Bằng Cử muốn dùng cách này để tránh các xung đột trực tiếp.

Cuộc họp của Chủ tịch thị xã mỗi tuần tổ chức lần, chủ yếu là thảo luận nghiên cứu vấn đề giữa các ban ngành liên quan mà một phó Chủ tịch thị xã khó một mình xử lý hoặc là các vấn đề quan trọng, cần giải quyết cẩn thận.

Đề tài thảo luận trong cuộc họp lần này không nhiều lắm, chỉ thảo luận những đề tài mà các phó Chủ tịch đề xuất theo sự phân công, việc thông qua quyết định cũng khá thuận lợi.

Tiếp theo, Tống Vạn Thanh lên tiếng.

Lần này đề tài thảo luận của ông ta chỉ có một: liên quan đến việc cải tạo toàn diện các trường học vùng sâu vùng xa.

Tống Vạn Thanh đằng hắng một tiếng, đang chuẩn bị cất lời thì bên ngoài phòng họp vang tiếng bước chân, những lời sắp ra đến miệng của Tống Vạn Thanh nuốt cả vào, tất cả mọi người nghe quen đều biết Chu Bằng Cử tới rồi.

- Ha ha…thật ngại quá, ngại quá, có việc gấp, thật có lỗi…

Chu Bằng Cử hiện ra ở cửa phòng họp, khẽ cười nói, trên mặt không có chút gì áy náy, dường như y cảm thấy muộn là bình thường, còn vì chuyện gì phải trễ thì Chu Bằng Cử cũng biết không cần phải nói rõ ràng.

Các phó Chủ tịch thị xã đều tươi cười theo thói quen, vui vẻ chào hỏi Chu Bằng Cử, ngay cả Phiền Quốc Sinh cũng không ngoại lệ. Trong lòng họ quả thật xem Chu Bằng Cử như thượng cấp, đối với Chủ tịch thị xã cũ cũng không được kính cẩn như vậy.

Chu Bằng Cử bước vào vị trí bên trái Lưu Vĩ Hồng ngồi xuống.

Lưu Vĩ Hồng đưa tay nhìn đồng hồ, đã ba giờ, Chu Bằng Cử đến muộn khoảng nửa tiếng.

- Đồng chí Bằng Cử, có việc gì quan trọng vậy? Có cần chúng ta cùng nhau nghiên cứu xem nên xử lý thế nào không?

Lưu Vĩ Hồng không hề nóng giận, mỉm cười hỏi, thậm chí còn có vẻ thân thiết nữa.

Hắn nói xong, trên mặt mọi người đều có vẻ lạ lùng.

Chủ tịch nhóc con này, không phải chứ, không ngờ không để bụng gì Chu Bằng Cử qua mặt mà lại còn nói như vậy. Nhưng nghĩ kỹ, Lưu Vĩ Hồng hỏi thế cũng có lý. Nếu có chuyện gì quan trọng hơn cả cuộc họp của Chủ tịch thị xã thì Chủ tịch thị xã chú ý đến cũng hợp lý thôi.

Im lìm thế khiến Chu Bằng Cử khó chịu nổi.

Không phải mày muốn làm cho tao trở nên chậm trễ sao? Vậy đừng trách tao không nể mặt mày.

Chu Bằng Cử nhướn máy, gắng gượng mỉm cười, lộ ra vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nói:- Chủ tịch thị xã Lưu, quả là vấn đề nghiêm trọng, bên Cục Tài chính không được tốt cho lắm.

Lưu Vĩ Hồng vẫn tỉnh bơ, thản nhiên hỏi:- Cục tài chính thế nào mà lại không thoải mái?

- Ha ha, Chủ tịch thị xã Lưu mới đến nên về mảng tài chính này thì không rõ bằng tôi. Hiện gần đến cuối năm, các khu, xã, đơn vị đều chen chúc nhau đòi tiền ở Cục tài chính. Toàn bộ Cục tài chính chỉ có khoảng năm triệu tiền mặt, trong đó ba triệu mốt đã là các quỹ chuyên môn, chuẩn bị để sang năm xây dựng cơ bản, không thể động đến được, còn một triệu chín hôm nay sẽ trả tiền lương còn nợ giáo viên hết tám trăm hai mươi ngàn, chỉ còn lại có một triệu không trăm tám mươi ngàn. Một triệu này có thể không chống đỡ nổi đến cuối tháng, đến lúc đó lấy gì cho Tết? Tiền lương tiền thưởng cán bộ đều phải phát, rất là khó…Vừa rồi Cục trưởng Lý của Cục tài chính có tới văn phòng nói nói việc này, tôi và cô ấy thương lượng một lúc cũng không thể nghĩ ra cách nào.

Chu Bằng Cử thở dài, vừa nói vừa lắc đầu không ngừng, ra vẻ cực kỳ lo lắng.

Mấy vị phó Chủ tịch thị xã lại lộ vẻ quái lạ hơn.

Nghe những lời này có vẻ rất yêu nước yêu dân, nhưng thật ra có ẩn ý hướng về Lưu Vĩ Hồng.

Chu Bằng Cử như đang chỉ vào mặt Lưu Vĩ Hồng nói: “Nhóc con như mày chỉ biết duyệt chi tiền, không hiểu biết gì cả. Mày ký một chữ đã tám trăm hai mươi ngàn, đám giáo viên đó thì vui rồi, nhưng tiền ở đâu ra thì mày có biết không? Ký thì ai làm không được? Làm Chủ tịch thị xã như vậy thì qua dễ rồi!”

Tiếp đó, Chu Bằng Cử nói một cách rõ ràng cho Lưu Vĩ Hồng biết, Cục tài chính là địa bàn của tao, mày muốn qua mặt tao, trực tiếp ra lệnh cho Cục tài chính thì cũng phải coi nhà người ta ra sao mới được.

Cục tài chính có khó khăn mà không báo cáo với Chủ tịch thị xã, lại để cho phó Chủ tịch thường trực thị xã mang việc này đến cuộc họp Chủ tịch thị xã bàn bạc.

Trong mắt Cục trưởng Lý chỉ có mỗi phó Chủ tịch thường trực Chu thôi.

Chủ tịch thị xã Lưu là ai vậy?

Nhóc con, nếu mày không nhìn rõ vấn đề, Tết âm lịch này làm sao qua khỏi, đến lúc đó mày lại trốn mất dạng sao?

Ngoài ra, Chu Bằng Cử cũng hé lộ cho các vị phó Chủ tịch một tin tức, tại thị xã Hạo Dương, tôi vẫn là Chu Bằng Cử, lãnh đạo mạnh nhất Ủy ban nhân dân thị xã, các người đừng tưởng rằng có Chủ tịch nhóc con đến đây thì thời tiết thay đổi đâu.

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:- Tài chính khó khăn thì địa phương nào cũng vậy. Nếu tìm không ra được tiền thì chỉ có thể nói chúng ta định thuế thu nhập bất hợp lý, có nhiều thứ tiền không thu được.

Chỉ nói bâng quơ vài câu lại khiến mọi người trong hội trường thay đổi sắc mặt, kể cả Chu Bằng Cử, tất cả đều giật mình nhìn Lưu Vĩ Hồng.

Nhóc tì này, mày điên rồi sao?

Như vậy mà cũng dám nói!

Đây rõ ràng là vấn đề nguyên tắc, có thể ghi nhận đấy. Cậu này đang cười nhạo toàn bộ tầng lớp lãnh đạo nhà nước!

Xem ra đứa nhỏ chưa đủ lông đủ cánh này không biết giữ miệng, cái gì cũng nói được.

Lưu Vĩ Hồng như cảm thấy sự kinh ngạc của mọi người, tiếp tục nói:- Tài chính khó khăn là sự thật, nhưng chúng ta không thể vì tài chính khó khăn mà dừng mọi công tác nên làm, như thế chắc chắn là không đúng. Chúng ta là chính phủ nhân dân, hẳn nên sắp xếp giải quyết mọi khó khăn cho người dân. Nhiều khó khăn cần chính quyền chúng ta ứng đối, phải vượt qua, phải giải quyết, đây không phải là lý do chúng ta coi thường lợi ích của quần chúng nhân dân, nếu không, chính quyền chúng ta có làm được ích lợi gì? Có những Chủ tịch, phó Chủ tịch như chúng ta có ích lợi gì?

Mọi người không khỏi trợn mắt, há hốc mồm ngơ ngác nhìn nhau.

Không tới phiên người khác nói chuyện lý lẽ với Chủ tịch nhóc con, mà vị này đã nói lý lẽ với mọi người trước. Trong cuộc họp Chủ tịch thị xã lại giảng ọi người nhiều bài học về đạo lý chính trị như vậy, thật là chỉ có Lưu Vĩ Hồng mới làm được.

Ngay cả Uyển Trung Hưng, Ủy viên Địa ủy kiêm Bí thư Thị ủy, là người có ăn học, vẫn rất ít khi giảng đạo ọi người.

Lối sống hiện nay đều chú ý đến lợi ích thực tế, không ai nghe đạo lý cả.

Lưu Vĩ Hồng đúng là đã tự đem mình thành lãnh đạo cấp trên rổi.

Nhóc con, mày ngồi trên ghế kia còn chưa nóng mông mà!

Chu Bằng Cử sau lúc kinh ngạc, lập tức không nhịn cười nổi, nói:- Chủ tịch thị xã Lưu, trong công tác thực tế sẽ gặp phải rất nhiều khó khăn. Đương nhiên, Chủ tịch thị xã Lưu đã suy tính kỹ càng, nhưng tôi vẫn còn rất nhiều lo lắng.

Nói xong, khóe miệng nhếch lên rất châm biếm, tuy vẻ mặt này biến rất nhanh, nhưng ai cũng thấy được.

-o0o-