Quan Hệ Thân Mật

Chương 90: ...Mời cô nhanh một chút, trở về bên cạnh tôi



Xe chạy một vòng trên đường cái, đợi đến khi nó dừng lại lần nữa, Tô Mộc Nghiên nhìn bên ngoài cửa sổ, mới phát hiện ô tô đã dừng lại trước cửa khách sạn tổ chức tiệc sinh nhật của Tô Nhiễm Nhiễm.

Tô Mộc Nghiên nhìn cảnh tượng náo nhiệt người người qua lại bên ngoài khách sạn, nàng hơi giật mình, một lúc sau mới quay đầu nhìn Tiêu Linh, nói: "Tiêu tỷ, vừa rồi tôi đã muốn hỏi chị, thật ra chị có thể không cần quan tâm đến, vì sao lại dấn thân vào trong vũng nước bùn này vậy?"

Cho dù Tiêu gia cùng Cảnh gia là thế giao, nhưng chuyện này thuộc về gia sự của Cảnh gia, dù là Tiêu Linh thì đáng lý cũng không nên nhúng tay vào mới đúng, Tiêu Linh làm vậy, quả thật giống như bí quá hóa liều đi một nước cờ hiểm. Nếu Tiêu Linh đứng ở giới hạn, như vậy sau này hai nhà Cảnh Tiêu hợp tác càng thêm thân thiết, nhưng nếu Tiêu Linh chọn sai, vậy theo như tính cách Kỷ Ninh Lan, nhất định sẽ nhớ kỹ những chuyện Tiêu Linh đã làm, không công còn bị mất đi giao tình nhiều năm giữa hai nhà, khó có thể phá vỡ đi thế bất lưỡng lập.

Tuy rằng Tiêu Linh lời nói cùng hành động đều có thể nhìn ra nàng đang giúp Tô Mộc Nghiên và Cảnh Phong, nhưng trực giác của Tô Mộc Nghiên cho thấy, chuyện này, tuyệt đối không đơn giản như vậy. Lần này Tiêu Linh phá vỡ nguyên tắc ra tay giúp đỡ, nhất đình còn tồn tại một nguyên nhân quan trọng khác.

Nụ cười yêu diễm trên gương mặt Tiêu Linh cứng đờ, nàng lần nữa nhặt lại nụ cười nhìn Tô Mộc Nghiên, nói: "Chỉ cần không đụng đến chuyện của Cảnh Phong, đầu óc cô đặc biệt nhanh nhạy." Nàng nói xong, mặt hơi hơi khơi lên, bộ dáng vô cùng tự tin. "Tựa như Cảnh Phong vì chuyện của cô mà liều lĩnh, lẽ nào tôi lại không thể có động cơ để quay về sao?"

"Vì Cảnh Tư?".

"Này, nào có ai nói toạc ra tâm sự của người khác như vậy chứ?" Tiêu Linh bị Tô Mộc Nghiên thẳng thắn nói trúng tâm sự, cũng không biết xấu hổ, mà còn vui đùa nói: "Chừa chút mặt mũi cho tôi có được không?"

"Tiêu tỷ thích chị ấy?" giọng điệu Tô Mộc Nghiên thật bình tĩnh, so với nghi vấn, càng giống như trần thuật: "Nếu là như thế, vậy hai người..."

Tô Mộc Nghiên đoán đến đây thì không dám đoán nữa, cũng không phải không đoán ra đáp án, nàng đúng là hoặc ít hoặc nhiều có thể đoán được nguyên nhân, nên mới không nói tiếp.

Trước khi ngồi lên xe, Tô Mộc Nghiên mơ hồ nghe được hai người nói chuyện một chút, nhưng nàng chưa từng gặp qua vẻ mặt trịnh trọng mà chân thật như vậy ở Tiêu Linh, trong trí nhớ của nàng, Tiêu Linh vẫn mang theo hương vị hơi lỗ mảng và thờ ơ, nàng xinh đẹp, nàng yêu diễm, nàng vui cười, nàng phong lưu, nhưng duy nhất vẫn chưa gặp qua nàng chân thật với ai như thế này.

"Nhiều năm nay, phụ nữ tôi tiếp xúc nhiều đếm không xuể, xấu cũng có, chân thật cũng có, nhưng duy nhất cô ấy, tôi tuyệt đối không chạm." Tiêu Linh nói xong, cười sung sướng, nói ra thạt giảo hoạt. "Bởi vì so với có được cô ấy, tôi càng thích nhìn bộ dạng không vướng nhân gian khói lửa của cô ấy lúc này đây, lẽ nào cô không biết là bộ dạng cấm dục như bây giờ của cô ấy cực kỳ thú vị sao?"

Lời Tiêu Linh nói lộ ra chút không đứng đắn và ngang bướng, nhưng Tô Mộc Nghiên rõ ràng nhìn thấy, lúc Tiêu Linh nói lời này, trong ánh mắt lộ ra cô đơn và bất đắc dĩ.

Này có lẽ không phải là một vấn đề vui vẻ để thảo luận, Tô Mộc Nghiên nghĩ vậy, cho nên nàng không hỏi nữa, nàng chỉ yên lặng nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Tiêu Linh, khóe miệng đỏ tươi cong lên ấm áp, đẹp đến không ai sánh được.

Ngay giây phút này, đột nhiên nàng rất muốn nói với Tiêu Linh, thật ra chị và Cảnh Phong giống nhau, đều là những người thích giấu kín tâm tư tình cảm ở trong lòng. Nếu thật sự yêu một người, sẽ nuông chiều người đó đến tận trời, rõ ràng làm tất cả mọi chuyện đều tràn đầy hương vị ái tình, nhưng lại cố tình không hề nhắc đến một chữ yêu.

Tiêu Linh là vì Cảnh Tư nên mới làm liều, công nhiên đứng về phía Cảnh Phong để bảo vệ nàng (Mộc Nghiên), người ngoài thoạt nhìn đều nghĩ là vì Cảnh Phong và nàng, thật ra người Tiêu Linh chân chính muốn bảo vệ, vẫn luôn chỉ có một. Người đó là Cảnh gia đại tiểu thư cao cao tại thượng, người phụ nữ nội liễm mà nguy hiểm.

Nghĩ, Tô Mộc Nghiên chỉ mỉm cười, đối với nghi vấn trong lòng đã hiểu được bảy tám phần, nên tự nhiên không nói ra chuyện trong lòng người khác. Nàng không nói tiếp vấn đề này nữa, mà lơ đãng chuyển đề tài, nói: "Vài ngày trước tôi có nghe nói việc làm ăn ở nước ngoài của chị gặp vấn đề, bây giờ hẳn là chị phải ở bên đó xử lý mới đúng chứ."

"A, theo lý mà nói, thì đúng là vậy." Tiêu Linh dựa vào cửa xe, cười sâu xa. "Cảnh Tư ít nhiều đoán được phản ứng của tôi sau khi biết chuyện, cô ấy không hy vọng tôi tham dự vào chuyện giữa hai chị em cô ấy, nên ở giữa động tay động chân, nếu không phải tôi phát hiện sớm, có lẽ thật sự bây giờ còn ở nước ngoài không về được." Nói xong, Tiêu Linh nghiêng đầu nhìn nửa khuôn mặt xinh đẹp của Tô Mộc Nghiên, nhịn không được vươn tay xoa lên hai má trắng nõn của nàng. "Tôi đoán Cảnh Phong cũng có ý này, nên ngay từ đầu cô ấy đã định một mình chiến đấu hăng hái, không nghĩ sẽ liên lụy đến tôi. Chị em nhà này, ở chỗ bất chấp, là giống nhau đến kinh người. Có điều lần này tôi về, không chỉ muốn bảo vệ Cảnh Tư. Mộc Nghiên, tôi không đành lòng nhìn Cảnh Phong ẩn nhẫn như vậy, có khổ mà không thể kể, cũng không mong muốn cô phải sống trong sự giả dối."

Lòng bàn tay Tiêu Linh lạnh lẽo, nhưng nàng dịu dàng vuốt ve như vậy, không hiểu sao laik cho ngườ ta cảm thấy vô cùng an tâm.

"Tiêu tỷ, dù nói thế nào thì, cám ơn chị." Tô Mộc Nghiên thật tình cảm ơn, ngọn đèn trong khách sạn chiếu lên nửa bên mặt mỉm cười của nàng, lóe ra ánh sáng đủ màu mà kiều diễm. "Nếu không phải chị, có lẽ tôi và Cảnh Phong sẽ cứ vậy mà xa nhau cũng không chừng."

"Cô lầm rồi." Tiêu Linh cười khẽ lắc lắc đầu, nói: "Dù không có tôi, một ngày nào đó Cảnh Phong nhất định sẽ trở về." Nói xong, Tiêu Linh cười thật quyến rũ nâng mắt lên nhìn Tô Mộc Nghiên, lấy tay phủ lên ngực Tô Mộc Nghiên, cười thật yêu mị. "Bởi vì lòng cô ấy ở chỗ này đây, cho nên dù cô ấy có đi bao xa, cô ấy vẫn sẽ luôn nhớ rõ đường về."

Tiệc rượu đang đến hồi gây cấn, bầu trời đêm mà thâm lam ầm vang rung động, pháo hoa đủ loại hình dáng nở rộ giữa bầu trời yên tĩnh, gương mặt được khói lửa chiếu lên của Tô Mộc Nghiên tỏa sáng, đẹp đến kinh tâm động phách. Mà lòng của nàng, cũng bởi vì một câu nói của Tiêu Linh mà tầng tầng lớp lớp nở rộ lên, bao bọc bên trong đó toàn bộ chính là cái tên Cảnh Phong.

"Nhưng là, Mộc Nghiên," Đôi đồng tử Tiêu Linh bởi vì nhìn chăm chú pháo hoa mà trở nên nở hoa, nàng gọi lại Tô Mộc Nghiên đang im lặng, giọng điệu lúc này mới có vài phần thâm sâu. "Tôi nói với cô những chuyện này, cũng không hẳn là không cần đáp trả, tôi hy vọng cô có thể đáp ứng tôi một chuyện."

Vẻ mặt Tiêu Linh ngay lúc này đây thật sự ngưng trọng, ý cười trên khóe miệng Tô Mộc Nghiên không khỏi thu lại vì lời nói của Tiêu Linh, nàng nhẹ nhàng hít một hơi, rồi mới hỏi: "Chuyện gì?"

"Nếu lúc này đây, Cảnh Tư thật sự đoạt được Cảnh thị từ trong tay Kỷ Ninh Lan, tôi hy vọng, cô có thể để cho Cảnh Phong quay về Cảnh thị." Tiêu Linh nói xong, nhướng mày cười, nói: "Ba của Cảnh Phong vốn muốn giao Cảnh thị cho Cảnh Phong, hơn nữa, năng lực của Cảnh phong cô là người rõ nhất, để cô ấy quay về Cảnh thị giúp Cảnh Tư là tốt nhất."

Tuy trong lòng Tô Mộc Nghiên có thể đoán được, nhưng khi nghe Tiêu Linh nói ra miệng, lòng nàng vẫn không nhịn được căng thẳng, nàng giương khóe miệng, nói: "Việc này hẳn nên để Cảnh Phong làm chủ, huống hồ, vì sao Tiêu tỷ không tự nói với cô ấy?"

"Nếu tôi tự đi nói chuyện này với Cảnh Phong, có thể khiến cho cô ấy gật đầu đồng ý chỉ nắm chắc được ba phần." Tiêu Linh giơ tay lên làm động tác ra dấu, sau đó nháy mắt một cái, hướng Tô Mộc Nghiên cười yêu mị. "Nhưng nếu là do cô nói, như vậy chuyện này nắm chắc tới chín phần. Cô có biết, tuy Cảnh Phong chưa bao giờ nói ra miệng, nhưng cô ấy không cự tuyệt nhất, chính là lời nói của cô."

Vẻ mặt Tô Mộc Nghiên không có bao nhiêu biểu tình, nàng chỉ trầm tư, rồi nói: "Tôi đáp ứng chị, nhưng mà, nếu cô ấy không muốn, tôi sẽ không miễn cưỡng mà cũng không muốn miễn cưỡng cô ấy."

"A," Tiêu Linh cười gật đầu, "Như vậy là đủ rồi."

Ngoài khách sạn pháo hoa cũng bắn xong, Tô Mộc Nghiên tính toán tiệc sinh nhật chắc cũng chấm dứt, nàng xoay người mở cửa xe, sau đó, nàng nghĩ tới cái gì, quay đầu nhìn Tiêu Linh, nói: "Dựa theo tình thế trước mắt, tạm thời tôi không thể gặp cô ấy, phải không?"

Tiêu Linh ngẩn người, sau mới hiểu được 'cô ấy' trong miệng Tô Mộc Nghiên là chỉ ai, vẻ mặt nàng phai nhạt dần vài phần tản mạn, nói: "Nói thật, đây là thời điểm đặc thù, hai người tốt nhất nên tránh gặp mặt. Huống hồ, không chỉ có Cảnh thị, vấn đề chỗ anh trai cô vẫn đang lửa sém lông mày cần giải quyết, mỗi người đều có việc phải lo."

"Tôi cũng nghĩ vậy." Tô Mộc Nghiên vịn tay nắm cửa xe, nàng cúi đầu cười cười, nụ cười yên tĩnh dưới bầu trời đêm lóe ánh sáng nhạt. "Vậy thì, Tiêu tỷ, mong cô thay tôi chuyển lời đến cô ấy một câu." Mắt Tô Mộc Nghiên lóe sáng, nàng nhếch miệng, nhìn qua giảo hoạt như yêu tinh. "Đối với chuyện cô ấy gạt tôi muốn tự mình giải quyết tất cả tôi rất giận, tôi đợi cô ấy trở về giải thích mọi chuyện với tôi, có điều kiên nhẫn của tôi không tốt lắm, nên mời cô ấy nhanh chóng quay về." Nhanh một chút, trở về bên cạnh tôi.

Thật ra điều Tô Mộc Nghiên muốn nói đó là nàng nhớ Cảnh Phong, chưa từng có khoảnh khắc

nào nàng nhớ cô ấy như bây giờ, người phụ nữ nàng yêu đến tận cốt tủy, người phụ nữ vì nàng mà cam tâm tình nguyện ngấm ngầm chịu đựng tất cả, người phụ nữ yêu nàng như sinh mạng, nàng nhớ cô ấy vô cùng.

Nhưng kiêu ngạo như Tô Mộc Nghiên, cuối cùng vẫn không thể thẳng thắn nói ra tâm sự của mình, nhưng nàng biết, cho dù nàng không nói ra, Cảnh Phong cũng nhất định biết.

Tô Mộc Nghiên nói xong, bước thẳng xuống xe, đi về phía khách sạn. Tiêu Linh yên lặng nhìn bóng dáng Tô Mộc Nghiên, đột nhiên thú vị cười rộ lên thâm thúy, cuối cùng đuổi theo phương hướng Tô Mộc Nghiên đi vào.

Lúc nãy Tiêu Linh lôi kéo Tô Mộc Nghiên ra cửa khách sạn ngồi xe đi, giờ hai người lại một trước một sau quay trở về, bộ dáng kề vai sát cánh thu hút ánh mắt của mọi người trong sảnh tiệc.

Tiêu Linh vẫn giữ một bộ dáng ung dung bình thản, đối với ánh mắt ái muội đã quen quá rồi, chỉ là Tô Mộc Nghiên khó xử, bực bội hận không thể trực tiếp chém người bày đầu ra làm đôi ngay tại chỗ.

"Tiêu tỷ, đợi tàn tiệc, chị tốt nhất nên về trước." Tô Mộc Nghiên cầm ly rượu, tiến đến bên tai Tiêu Linh, nhẹ giọng đề nghị.

"Nói cái gì đó?" Tiêu Linh lắc nhẹ ly rượu, cười đến thâm trầm mà nguy hiểm. "Tôi nói rồi, đêm nay cô là của tôi, sao tôi có thể dễ dàng buông tha cô được."

Tô Mộc Nghiên trừng mắt nhìn Tiêu Linh, hận không thể tạt một ly rượu lên người nàng.