Quan Hệ Thân Mật

Chương 91: Tôi nhớ em, Tô Mộc Nghiên, tôi rất nhớ em



Trên thế giới này, luôn có một số người, một số việc, cho dù bạn cố tình không tiếp xúc, không thèm nghĩ đến, hắn ta vẫn sẽ ở một lúc nào đó xuất hiện trước mắt bạn, nhắc nhở bạn sự tồn tại của hắn.

Đỗ Việt Hàng đi đến bên người Tô Mộc Nghiên, ở cách Tô Mộc Nghiên khoảng một thước, không thể không lo ngại ánh mắt cảnh cáo của Tô Mộc Nghiên mà dừng bước, anh ta mỉm cười tao nhã với Tô Mộc Nghiên, lại chỉ khiến Tô Mộc Nghiên nhớ tới bốn chữ 'nhã nhặn bại hoại'.

"Nghiên Nghiên, đã lâu không gặp." Mặc dù Tô Mộc Nghiên thể hiện sự lạnh nhạt trong lòng qua lời nói, nhưng Đỗ Việt Hàng lại như không nghe thấy gì cả, cười thật ôn hòa nho nhã.

Nếu có thể, tốt nhất là vĩnh viễn không gặp. Tô Mộc Nghiên nghĩ thầm trong lòng, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Tiêu Linh đứng bên cạnh, tiến lên phía trước nói: "Sao anh lại đến đây?"

"Nghe nói công ty của anh trai em bị chọc cái sọt lớn, muốn xử lý dường như có chút khó giải quyết, nên anh nghĩ anh có thể làm gì đó để giúp đỡ."

"Anh không có lý do gì để làm vậy. Huống chi, nếu trong đầu anh có ý nghĩ như vậy, thì anh nên bàn bạc với anh trai tôi, không cần giáp mặt nói tôi biết." Dù sao Tô Mộc Nghiên cũng là tổng giám đốc Thụy An, tự nhiên sẽ không nghĩ Đỗ Việt Hàng nói ra những lời này hoàn toàn là vì lòng tốt, không một chút mục đích và ý niệm gì đó trong đầu anh ta. "Đối với tất cả mọi chuyện của anh ta, tôi không hứng thú muốn biết."

Tô Mộc Nghiên nói xong, tầm mắt hơi hơi chuyển lệch, liền thấy bên ngoài cửa kính khách sạn đang rộng mở, một bóng dáng lướt qua bên cạnh đài phun nước, đứng phía trước một chiếc xe hơi màu đen.

Ngón tay cầm ly rượu hơi siết chặt, Tô Mộc Nghiên bất giác mở to mắt nhìn bóng dáng kia trong đám đông, nhìn cô ấy xoay người ở trước chiếc xe hơi đó, quay đầu liền đối diện với mình ở vị trí bên này.

"Nghiên Nghiên?"

Đỗ Việt Hàng gọi Tô Mộc Nghiên đang thất thần, không ngờ sau đó liền thấy Tô Mộc Nghiên cầm ly rượu trong tay đưa cho anh ta, xoay người nâng váy bước nhanh về phía cửa lớn.

Là cô ấy, là Cảnh Phong, sẽ không sai.

Bóng dáng ấy khắc sâu trong đầu nàng đã năm năm, dù có hóa thành tro nàng cũng nhận ra được, huống chi cô ấy chỉ đứng cách nàng một khoảng cách không xa, nàng tuyệt đối không có khả năng nhận sai người.

Nhưng chờ đến khi Tô Mộc Nghiên đuổi theo ra đến bên ngoài khách sạn, bên tai tràn ngập tiếng nhạc nhẹ vang lên du dương ở đài phun nước, nàng nhớ lại phương hướng tìm kiếm lần nữa, nhưng nàng chỉ nhìn thấy người đến người đi ở ngã tư đường, không tìm được gì cả.

Rõ ràng vừa rồi còn lớn lối muốn Tiêu Linh thay nàng chuyển cáo cho Cảnh Phong mấy câu, rõ ràng trong lòng hiểu rõ hai người tốt nhất không nên gặp mặt, nhưng ngay trong giây phút nhìn thấy Cảnh Phong lướt qua trước mắt, lòng nàng vẫn không khỏi tràn đầy mất mát, chật vật hoảng sợ đứng ngay tại chỗ, không thể động đậy.

Chẳng lẽ cô không muốn gặp tôi sao? Hay là căn bản cô không thấy tôi trong khách sạn? Cô đi thật rõ ràng, cũng đúng, cô vẫn chính là người quyết đoán không dây dưa như vậy, tôi rất hiểu.

Gió lạnh thấu xương bên ngoài khách sạn thổi đến trong lòng Tô Mộc Nghiên lạnh lẽo, hiu quạnh, nàng hít hít mũi, lòng thầm mắng Cảnh Phong, đang muốn xoay người đi vào, liền cảm giác được có người cởi áo khoác của mình, khoát lên vai nàng.

Chiếc áo khoác vẫn còn lưu lại hơi ấm của cơ thể, Tô Mộc Nghiên giơ hai tay khép lại áo khoác, kinh ngạc quay đầu lại nhìn, liền thấy tất cả mọi ánh đèn trong khách sạn đều phủ lên trên mặt, trên người cô ấy, tỏa ra ánh vàng rực rỡ chói sáng. Tô Mộc Nghiên nhìn người ấy gần trong gang tấc, hô hấp không nhịn được hơi bị kiềm hãm, rõ ràng ngay tại khoảnh khắc này nàng muốn liều lĩnh tiến lên ôm lấy cô ấy, nhưng phản ứng đầu tiên chính là giật mình, sau đó sắc mặt tối sầm, vẻ mặt lạnh đến mức đủ để dọa lui đám người dừng chân vây quanh nhìn xem.

Phản ứng ngạo kiều của Tô Mộc Nghiên dường như hoàn toàn nằm trong dự kiến của Cảnh Phong, cô vuốt cánh mũi, cười lơ đãng, sau đó nhìn xung quanh bên ngoài khách sạn, kéo Tô Mộc Nghiên đi qua con đường ít người dẫn đến hoa viên nhỏ.

"Cảnh Phong." Cảnh Phong kéo Tô Mộc Nghiên định rời đi, Tiêu Linh đã đuổi theo Tô Mộc Nghiên ra ngoài khách sạn gọi hai người. Nàng bước nhanh đến, mắt liếc nhìn tứ phía, nói: "Đừng trách tôi không nhắc nhở cô, Kỷ Ninh Lan còn ở trên lầu, lúc này cô đừng dây vào."

"Tôi biết." Cảnh Phong dừng bước, vẫn nắm tay Tô Mộc Nghiên không buông lỏng, "Nhưng mà, tôi có mấy lời phải tự mình nói với cô ấy."

Tiêu Linh híp mắt nhìn Cảnh Phong, cuối cùng dường như trong lòng biết có ngăn cản cũng vô dụng, nên nàng chỉ thở dài, khoanh tay đứng lùi về đến cánh cửa khách sạn, dựa lên cửa nói: "Cảnh Tư đâu? Nếu cô ấy biết thì có chết cũng phải bắt cô về."

"Bây giờ có lẽ chị ấy đã biết rồi." Cô quay đầu nhìn Tiêu Linh với ánh mắt trêu tức, nói: "Tôi đoán bây giờ chị ấy rất giận, cho nên tôi dành riêng cho chị đi giải quyết hậu quả."

"Cô chọc giận cô ấy rồi để tôi đi giải quyết hậu quả cho cô?" Tiêu Linh nhướng mày, "Có phải quá gian xảo hay không?"

"Tôi nghĩ chị sẽ vui." Khóe miệng Cảnh Phong cong lên quỷ dị, cô ung dung nói xong, xoay người kéo Tô Mộc Nghiên đi. Đi được vài bước, dường như cô nhớ ra gì đó, nói: "À, sẵn tiện nhắc chị, bây giờ trên xe chỉ có một mình chị ấy."

Tô Mộc Nghiên theo Cảnh Phong đi thẳng vào hoa viên rộng rãi, ánh đèn không sáng lắm, nàng yên lặng nhìn bóng dáng Cảnh Phong đi phía trước, đột nhiên cảm thấy bộ dáng mình quả thật giống như một đứa ngốc bị cô ấy dắt mũi, cho nên nàng bất mãn dừng bước, bỏ tay Cảnh Phong ra, thấp giọng oán giận nói: "Rốt cuộc cô muốn nói gì với tôi?"

Hai người vùa lúc đứng bên cạnh bồn hoa được tu bổ tinh xảo, xảo diệu che giấu bóng dáng hai người, Cảnh Phong ẩn trong bóng tối, cô nghe vậy, chỉ cười khẽ, bốn bề yên tĩnh đem tiếng cười lơ đãng của cô ấy vang lên bên tai Tô Mộc Nghiên thật rõ ràng, khẽ động lòng người.

"Mộc Nghiên," Cảnh Phong khẽ gọi tên Tô Mộc Nghiên, mang theo giọng điệu hài hước hỏi: "Thời gian này, tôi không ở bên cạnh em, em có nhớ tôi không?"

Tô Mộc Nghiên hít sâu một hơi, nàng mở miệng, nghẹn một lúc lâu, mới ngoan cố nói: "Nhớ cô làm gì, nhớ cô lừa gạt tôi khổ như vậy, hay là nhớ cô tự tiện quyết định rời khỏi tôi, coi tôi như một kẻ yếu chỉ biết chờ cô bảo vệ? Nhớ cô, hừ, tôi không thèm nhớ cô." Tô Mộc Nghiên mạnh miệng nói xong, xoay mặt sang bên.

"Nhưng mà tôi rất nhớ em." Giọng Cảnh Phong rất nhẹ, như thở dài hoặc như bất đắc dĩ, cô nói xong, từng bước đến gần Tô Mộc Nghiên, khoảng cách giữa hai người đã bị kéo đến gần nhất. "Tô Mộc Nghiên, tôi rất nhớ em."

Tim Tô Mộc Nghiên không khống chế nổi 'bùm bùm' nhảy lên, Cảnh Phong vẫn là người hướng nội và im lặng, ngoại trừ lúc trêu chọc nàng, Cảnh Phong chưa từng chủ động nói những lời thân mật với nàng, nhưng lúc này đây, tiếng lòng của Cảnh Phong, rất rõ ràng, không phải thông qua tất cả những việc cô ấy làm, mà là trực tiếp dùng ngôn ngữ để biểu đạt.

"Bắt đầu từ cái đêm năm năm trước, tôi luôn nghĩ, nếu thế giới này thật sự có Thần linh tồn tại, tôi thật muốn Thần nói tôi biết, rốt cuộc vì sao tôi lại làm nhiều chuyện ngu ngốc đến vậy." Cảnh Phong trêu chọc nàng, nhưng Tô Mộc Nghiên có thể nghe ra được sự chân thật trong giọng nói của cô ấy, nhấn mạnh từng chữ, thong dong mà lại trịnh trọng. "Chuyện tôi không muốn thì không ai ép được tôi, những chuyện cảm thấy phiền phức tôi đều ném nó ra ngoài cửa, nhưng từ khi gặp em, tôi cảm thấy không thể hoàn toàn dùng lý trí để hành xử. Không phải không biết những gì em làm với tôi có ý nghĩa gì, cũng không phải không biết lúc trước em giữ tôi bên người vốn không phải vì tình yêu, không phải tôi không có cách nào từ chối, mà tôi vốn không nghĩ đến chuyện phải từ chối. Nhớ lại, từ khi gặp em, tôi gần như đã làm hết tất cả những chuyện ngu ngốc cả đời này rồi."

Nhưng tôi chưa từng hối hận, Tô Mộc Nghiên, tôi không bao giờ hối hận. Bởi vì em, cũng chỉ có thể là em, vì vậy tôi không hối hận.

Tô Mộc Nghiên ngẩng đầu lên nhìn Cảnh Phong, phát hiện trăm ngàn lời nói cũng vô pháp hình dung rung động cùng cảm thụ trong lòng nàng ngay khoảnh khắc này, dưới ánh đèn mờ nhạt, nàng nhìn chăm chú vào khuôn mặt Cảnh Phong, đột nhiên phát hiện khuôn mặt Cảnh Phong thanh lãnh (thanh thoát lạnh lùng) mà lại xinh đẹp, mang theo một chút hương vị cao bất khả phàn (không thể với tới), khuôn mặt mang ý cười, không giấu được thong dong cùng với kiêu ngạo.

Nàng sớm nên nghĩ đến, khí chất và tao nhã trên người Cảnh Phong, căn bản người bình thường không có khả năng có được, cho dù cô ấy tình nguyện bình thường, bẩm sinh cao quý và kiêu ngạo cũng không thể thuyết phục người khác tin được.

Người như Cảnh Phong, nhất định không có khả năng là người bình thường. Nhưng chuyện như vậy, đến bây giờ Tô Mộc Nghiên mới nhận ra. Có lẽ nay từ đầu Cảnh Phong đã quen chiều theo tâm tư của nàng, không hề nhắc tới chính mình, dần dà lâu ngày, để nàng yên tâm thoải mái nhận lấy tất cả nhũng gì Cảnh Phong cho nàng, trong tâm tư sinh ra một loại ý thức, Cảnh Phong là của nàng, một mình nàng.

Nghĩ vậy, Tô Mộc Nghiên vươn tay, níu chặt lấy áo Cảnh Phong, buộc cô tiến đến trước mặt nàng. Tầm mắt bị Cảnh Phong chiếm lấy toàn bộ, Tô Mộc Nghiên nửa mê luyến nửa căm phẫn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của Cảnh Phong, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cảnh Phong, cô thật sự là đồ vô lại quỷ quyệt." Tô Mộc Nghiên nói xong, đầu điểm ở trên trán Cảnh Phong, gỡ bỏ toàn bộ kiêu ngạo và phòng tuyến, nói: "Thật ra tôi căn bản không có biện pháp đi oán hận toàn bộ những việc Kỷ Ninh Lan đã làm với tôi, bởi vì người phụ nữ như cô, nhất định khiến người ta dù đánh đổi tất cả cũng phải liều chết giữ chặt trong tay."

"Căn bản không cần đánh đổi tất cả," Cảnh Phong nói xong, vươn ngón trỏ nhẹ nâng gương mặt đang cụp xuống của Tô Mộc Nghiên lên, cô tiến sát lại, hơi thở cực nóng toàn bộ phả lên mặt Tô Mộc Nghiên, vô cùng mê người. "Cho đến giờ tôi đều là của em." Chỉ thuộc về em, một mình em, không cần hoài nghi.

Kháng cự không được, căn bản không có khả năng kháng cự được.

Khoảnh khắc hơi thở Cảnh Phong hoàn toàn bao trùm gần gũi với nàng, Tô Mộc Nghiên cảm thấy bị quấy rối, không chỉ bởi vì thời khắc này nàng không thể thẳng thắn nói ra lời yêu, mà còn có trái tim nàng vì Cảnh Phong mà nhảy lên không thôi.

Tôi yêu cô, Cảnh Phong, tuy không biết bắt đầu từ khi nào, nhưng tôi thề, sẽ không bao giờ có ngày kết thúc.

—-

Có bạn nào hóng chương này hông?:))