Quân Nhân Nguyện Yêu Em

Chương 37: Em chính là người đi cùng anh đến cuối đời



Vương Thần Kiêu lần đầu tiên có cảm giác lo lắng, sợ rằng cô sẽ hiểu lầm mình. Lúc anh bận việc trở về nhà đã gần mười giờ đêm. Vậy mà cô vẫn chưa trở lại. Anh đã gọi điện nhưng cô vẫn không bắt máy

Chiếc đồng hồ mà cô thường đeo cũng bị cô vứt ở nhà, anh sợ cô sẽ hận anh.

Đang lúc chuẩn bị khoác áo để ra ngoài, Vương Thần Kiêu mới lắng đọng dừng bước

Bên ngoài có tiếng động cơ tiến vào, anh liền chạy ra ngoài, Triệu Minh Vi đã quay trở lại

Nhìn khuôn mặt của cô vẫn không có chút biểu hiện nào của tức giận, anh cũng biết đây là dấu hiệu của việc cô bắt đầu xa lánh mà xem anh là người xa lạ như trước kia

Vương Thần Kiêu quả thật không biết nên làm thế nào cho đúng: “Sao em không nghe điện thoại?”

Triệu Minh Vy bình tĩnh đáp: “Điện thoại em hết pin”

Hai người một trước một sau đi vào phòng

Vương Thần Kiêu khoá cửa lại rồi hối hận nói: “Anh xin lỗi, chắc em thất vọng lắm?”

“Ừ! Cực kì thất vọng”

Lúc này anh vẫn không thể chắc chắn để nói ra hết tất cả cho cô. Nhưng cảm giác khó chịu trong lòng khiến anh không thể cứ vậy mà tạo khoảng cách với cô

“Thật ra có một số chuyện không phải như sự việc đang xảy ra. Trong đó có rất nhiều điều anh không thể cứ thế mà giải thích rõ ràng với em được. Chỉ cần đến lúc anh xác mình được một vài sự việc, anh sẽ nói rõ với em”

Triệu Minh Vi nghe anh giải thích, bất chợt mọi khó chịu trong lòng đều đổ ập đến. Cô vốn không biết được, trong lòng mình đã len lỏi một tia lửa cháy vì người trước mặt

“Anh còn yêu cô ấy sao, nếu còn yêu vậy thì chúng ta kết thúc. Sợ rằng sẽ có thêm nhiều chuyện không muốn xảy ra nữa”

Điều cô sợ ở đây, chính là sợ mình sẽ không thể kiềm chế mà muốn ở cạnh anh. Sợ đến khi anh với người đó quay lại thì bản thân cô đã chịu thua mà giao trái tim cho anh. Cô sợ, vĩnh viễn không muốn điều đó xảy ra. Nhưng cô nào biết, ngay từ lúc cô đặt ra nghi vấn này. Thì bản thân đã rung động trước anh rồi

Vương Thần Kiêu cả kinh: “Không phải như vậy, anh thật ra không muốn mọi việc xảy ra theo chiều hướng này. Nhưng nhìn tình hình hiện tại thì đúng là em đã thật sự hiểu lầm anh.”

“Hiểu lầm sao? Sự xuất hiện của người con gái đó và hành động ngay hôm nay của anh. Em không phải nên cần một lời giải thích sao? Nhưng nếu anh không giải thích cũng không sao, chúng ta kết hôn vì hôn ước mà. Không xuất phát từ tình yêu, nhưng gần đây chúng ta không phải đã tiến triển rất tốt sao? Anh thật sự có thích em như lời anh nói? Hay vì sự trở lại của người đó mà đã vứt em ở một xó nào đó rồi?”

“Anh nói rồi, anh chỉ thích em”

Triệu Minh Vi không muốn nghe anh nói, liền quay người lại: “Nếu như anh thích em, vậy anh giải thích đi.”

“Đừng như vậy” Anh kìm nén nói

“Vương Thần Kiêu, đây là cơ hội cuối cùng của anh. Nếu như anh không nói. Được! Vậy chúng ta chấm dứt”

Thấy cô có thái độ cứng rắn như vậy, một mực muốn kết thúc. Vương Thần Kiêu cũng không định dấu diếm cô nữa

“Ba năm trước Phan Thuỳ Lương là người được quân đội bày mưu để ở bên cạnh anh, tất cả đều nằm trong kế hoạch của bọn anb! Trong lúc anh đang dự tính đến bước tiếp theo thì cô ta đột nhiên biến mất. Không ai tìm được cô ta,anh cũng không biết vì sao cô ta lại rời đi. Không hề có một sai sót nào trong công việc, cô ta thậm chí không hề nghi ngờ anh là một quân nhân. Cho đến gần đây cô ta đột ngột xuất hiện. Nhưng hiện tại cô ta lại bị mù,anh sẽ cố gắng thu xếp mọi việc, sẽ không khiến em suy nghĩ linh tinh. Tin anh được không?”

Lúc này đây, Triệu Minh Vi sau khi nghe anh nói như vậy. Trong lòng cũng mơ hồ, mãi một lúc mới thật sự thoát khỏi cảm xúc tiêu cực của mình

“Anh thật sự kiềm chế rất giỏi!”

Vương Thần Kiêu muốn bước tới nắm lấy bàn tay của cô, khi chạm vào rồi mới cảm nhận được sự lạnh lẽo toát ra

“Xin lỗi em! Dù có bất cứ chuyện gì xảy ra đi chăng nữa. Em chỉ cần nhớ rằng, em chính là người cùng anh đi đến cuối đời.”

Bàn tay bị nắm lấy, hơi ấm từ tay anh truyền sang. Triệu Minh Vi đột nhiên cảm thấy bản thân đã quá hoang đường khi cho rằng anh đã phản bội mình

“Sau này đừng như vậy nữa, em cùng lắm cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường. Nhìn người đàn ông của mình sánh vai cùng người phụ nữ khác dạo bước trên đường. Anh làm sao biết trong lòng em nghĩ cái gì”

Vương Thần Kiêu ôm nhẹ cô: “Em nghĩ gì anh còn không biết sao? Nhưng hành động ghen tuông của em cũng làm anh cảm thấy rất thoả mãn”

Cả người đều nằm trong vòng ôm của anh, cô lúc này mới tỉnh táo hơn đôi chút

“Lúc nào rồi mà anh còn trẻ con như thế! Thật không biết xấu hổ.”

Anh bất chợt cúi người xuống, hôn mạnh vào môi cô. Không cho cô cơ hội dãy dụa

Bị anh hôn mạnh như thế, cả người cô đổ về phía sau. Lúc này đã tựa vào cửa phòng

Triệu Minh Vi trợn mắt há miệng muốn phản kháng, lại bị anh nhân cơ hội này mà tiến sâu vào khoang miệng của cô. Hai người môi lưỡi quấn quýt, mãi một lúc sau mới buông ra

Hơi thở của cả hai đều trở nên gấp gáp, nhìn người đàn ông lúc này đã hoàn toàn bị dục vọng áp chế. Triệu Minh Vi muốn quay người chạy trốn