Quãng Đời Tươi Đẹp Còn Lại

Chương 62



Nghe đồn nữ diễn viên Sơ Hiểu Hiểu cùng ở thành phố Lâm sau khi biết được tin Tô Du nhập viện, đã dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới bệnh viện thành phố Lâm, sau đó bởi vì công việc cần phải quay về thành phố Ninh. Tin tức ùn ùn kéo đến như thế, mà bản thân Sơ Hiểu Hiểu cũng tự mình dùng Weibo lên tiếng vào ngày hôm sau, báo cho mọi người biết tin vui Tô Du đã bình an.

Trong lúc nhất thời, cảm ngộ về tình chị em thắm thiết giữa hai người xuất hiện khắp mọi mặt báo, ngay cả số lượng fan tr.ên Webo cũng điên cuồng tăng lên.

Thành phố Ninh.

Đồng hồ đã gần điểm mười hai giờ đêm, phòng làm việc của đội điều tra hình sự vẫn đèn đuốc sáng trưng như trước, đèn sợi đốt sáng rực chiếu sáng hành lang trống trải, Chung Ý từ trong thang máy bước nhanh ra, “lạch cạch” một tiếng đẩy cửa, lập tức bị mùi mì ăn liền nồng đậm phả vào mặt.

Trâu Hạo một tay bưng hộp mì thịt bò cay nhìn chằm chằm màn hình máy tính, nghe thấy động tĩnh của người tới thì nhanh chóng ấn tạm dừng, lúc này mới quay đầu lại, nheo hai mắt tràn đầy tơ máu nhìn về hướng Chung Ý.

“Giang Diễn đâu?” Chung Ý thò đầu hỏi, “Hồ sơ vụ án cố ý sát hại cô sinh viên năm hai của Học viện Mỹ thuật lúc trước đã chuyển qua đây, để đâu rồi?”

Trâu Hạo tùy ý chỉ tay, lại chậc miệng nói: “Này, trong camera giám sát thấy có một nửa số người bị sếp gọi một cú điện thoại kêu ra ngoài.”

Chung Ý sửng sốt: “Vì vụ án nhà họ Giản kia sao?”

“Liên quan quá lớn, nghe ý của cấp tr.ên là rõ ràng chuẩn bị hưởng ứng lời kêu gọi của Đảng, nhân cơ hội này lật ngược tình thế.” Trâu Hạo dùng nĩa gắp mì, hơi nóng bốc lên, “Nhìn anh Giang của cô đi, lúc trước chạy suốt đêm về thành phố Ninh, đến bây giờ ngay cả thời gian ngủ cũng không có.”

“Nghe nói lần này sẽ phối hợp với vụ án phòng chống m4 túy, đội phó Giang là người phụ trách tổ chuyên án, chỉ chờ thông báo được đưa xuống.” Chung Ý đưa mắt nhìn bốn phía, hạ giọng, “Thì ra thẩm tra trước đó thật sự chỉ là ngụy trang, chi đội trưởng cũng trùng hợp nghỉ hưu vì bệnh tật, đội phó Giang sắp thăng chức?”

“Thôi thôi thôi! Bớt nhiều chuyện!” Trâu Hạo sờ sờ gáy, ai oán nói thầm, “Thăng chức thì làm sao, gương mặt thối hoắc đó như ai nợ anh ấy một trăm tám mươi vạn vậy, có thăng chức cô cũng không ăn được một hột cơm của anh ấy đâu.”

Chung Ý sửng sốt, sắc mặt đột nhiên có chút không đúng.

Trâu Hạo liếc nhìn cô ấy: “Sao vậy?”

Chung Ý khóc lóc nói: “Xong rồi xong rồi, chắc chắn đội phó Giang đã biết tôi nói tin tức của Tô Du cho chị dâu, anh ấy vốn không cho tôi nói.”

Nói xong cô ấy lại lắc đầu thở dài: “Nhưng tr.ên mạng đều đã truyền khắp, coi như tôi không nói thì chị dâu sớm muộn gì cũng biết thôi, anh nói...”

“Chung Ý.” Có người lẳng lặng đi tới cửa, thình lình lên tiếng.

Cả người Chung Ý run lên, quay đầu lại.

Giang Diễn lạnh lùng nheo mắt, ánh mắt sắc bén: “Ra ngoài nói chuyện.”

- Sơ Hiểu Hiểu! Hiểu Hiểu! Sơ Hiểu Hiểu: “!!!”

Xung quanh là một mảnh trống trải, Sơ Hiểu Hiểu hoảng sợ mở mắt ra, mồ hôi lạnh từ vầng trán trơn bóng chậm rãi trượt xuống, biến mất trong mái tóc đen dày đặc.

Nỗi sợ hãi không sao xua đi được trong giấc mộng dường như vẫn còn quanh quẩn bên tai.

Huyết quang đầy trời giống như đồ đằng* yêu dã tràn ra trong bóng đêm, đường nét quỷ dị lan tràn đan xen, hợp thành một cái lồng giam thật lớn.

(*đồ đằng: vật mà người xưa xem như gốc gác, tổ tiên của thị tộc mình.) Cô không thể trốn thoát, cũng trốn không thoát.

Sao lại...

Sao lại biến thành như vậy.

Một cảm giác bỏng rát dữ dội tràn ngập cổ họng và lồng ng.ực của cô, mỗi một lần hô hấp là lại đau đớn thấu xương, theo sau đó là cảm giác mất sức ngày càng mãnh liệt.

Sơ Hiểu Hiểu thử nhúc nhích cơ thể, trong dự liệu, vẫn không có chút sức lực nào.

Những bức ảnh tự sướng khiến cô khiếp sợ ngày đó lại hiện lên trong đầu như một màn hình trình chiếu lặp đi lặp lại.

Không thể nào, cô chưa bao giờ chụp ảnh như vậy.

Làm sao có thể là cô được.

Cô nhớ rõ Giản Diệc Bạch nhìn mặt cô với vẻ mặt đầy hứng thú, dường như hết sức hài lòng với phản ứng của cô.

“Em bị bệnh rồi, Hiểu Hiểu.” Giản Diệc Bạch chậm rãi nói, giọng nói trầm thấp như một loại bùa chú thôi miên đến từ thế giới khác.

Sơ Hiểu Hiểu: “...”

Giản Diệc Bạch: “Ngoan, ngủ một giấc thật ngon nào.”

Mà lúc cô tỉnh giấc, lại không biết đã qua bao nhiêu thời gian.

Cô đột nhiên nhớ tới khoảng thời gian ở viện điều dưỡng.

Cả ngày sống uổng phí thời gian, hết ngủ rồi lại tỉnh, nghe nói lúc ấy tâm tình của cô cực kỳ không ổn định, chỉ có sau mỗi lần tiêm thuốc an thần mới có thể an ổn một lát, yên tĩnh hơn nửa ngày.

Thỉnh thoảng Giản Diệc Bạch cũng có đến thăm cô.

Hỏi thăm bệnh tình của cô, an ủi cô rằng hết thảy đều đã qua.

Nhưng thật ra cô không hề thích như vậy.

Ký ức về khoảng thời gian đó cứ chập chờn, cô chỉ nhớ rằng mỗi lần anh ta khuyên nhủ cô, dường như anh ta lại lần nữa xé nát máu thịt của cô ra, chỉ vào vết thương đang rỉ máu đó rồi nói cho cô biết —— Thấy chưa, em thật đáng thương.

Tất cả bọn họ đều đã ch.ết.

Chỉ còn lại một mình em, cô đơn, lẻ loi một mình...

Sống tạm bợ.

Bụp! Ánh đèn đột nhiên sáng lên đâm vào đôi mắt đau nhức của cô, Sơ Hiểu Hiểu lập tức hoàn hồn, nghiêng đầu nheo mắt lại.

“Tỉnh rồi?” Giản Diệc Bạch hỏi, “Có đói bụng không?”

Sơ Hiểu Hiểu cắn răng không lên tiếng, Giản Diệc Bạch từ tr.ên cao nhìn xuống cô, trong mắt mang theo sự thương tiếc rõ ràng.

Ánh mắt kia lướt qua mặt cô, lại lần nữa trở lại khuôn mặt to bằng bàn tay của Sơ Hiểu Hiểu.

Khuôn mặt vốn trắng nõn bởi vì không chút huyết sắc mà trở nên gần như trong suốt, càng làm nổi bật lên đường nét gương mặt.

Giống như cô khi còn bé, tinh xảo giống như những con búp bê mô phỏng kia.

Không đợi được câu trả lời của Sơ Hiểu Hiểu, Giản Diệc Bạch cúi người lại gần, tầm mắt hai người bất ngờ chạm nhau, đồng tử của Sơ Hiểu Hiểu co rút, bất giác thở gấp.

Giản Diệc Bạch cách cô khoảng một bàn tay thì dừng lại: “Nếu em không nói gì, lại phải nhịn đói một ngày đấy.”

Sơ Hiểu Hiểu trầm mặc một lúc lâu, bỗng dưng nở nụ cười.

Ánh mắt trêu tức của cô đánh giá một vòng tr.ên mặt Giản Diệc Bạch, nhịn không được mỉm cười nói: “Hay là anh cứ thử bỏ đói tôi vài ngày xem có ch.ết đói không?”

Hai người nhìn nhau vài giây, Giản Diệc Bạch nhìn chằm chằm vào mắt cô: “Em biết rõ là tôi không nỡ mà.”

Nói xong anh ta đút hai tay vào túi, đứng thẳng dậy.

“Hoặc là nói em đã chuẩn bị từ bỏ, không muốn ra ngoài nữa?” Khóe môi Giản Diệc Bạch khẽ nhếch lên.

Sơ Hiểu Hiểu nghe vậy thì sửng sốt, nhưng trong lúc nghĩ lại, ánh mắt hoài nghi lại rơi vào mặt anh ta, dưới đáy mắt nổi lên vẻ châm chọc nồng đậm.

“Không hề lừa em.” Giản Diệc Bạch tựa như đang giải thích, lại tựa như đang trấn an, “Chờ bệnh tình em khá hơn một chút, em sẽ được tự do.”

Sơ Hiểu Hiểu chán ghét mở miệng: “Tôi không có bệnh.”

“Người bệnh đều nói mình không có bệnh.” Giản Diệc Bạch mỉm cười nói, “Nhưng thật ra trốn ở nơi tối tăm không có ánh mặt trời này cũng không tệ, em nói có đúng không?”

Sơ Hiểu Hiểu: “...”

Giản Diệc Bạch: “Giống như một người đã thích ứng với bóng tối, chờ một ngày trở lại dưới ánh mặt trời, ngược lại sẽ rất đau khổ.”

Sơ Hiểu Hiểu không thèm để ý, ngay cả lông mày cũng không nhúc nhích, đột nhiên trầm ngâm hỏi: “Anh làm những việc này, không sợ liên lụy đến chú Giản sao?”

Giản Diệc Bạch cúi đầu, tựa như nghe thấy chuyện cười nào đó, mỉa mai: “Ông ta ngay cả bản thân còn khó bảo toàn, còn sợ tôi liên lụy?”

Cho dù Sơ Hiểu Hiểu đã cố tỏ ra bình tĩnh, giờ phút này cũng không thể tin nổi mà trừng to mắt, ngàn vạn suy nghĩ hiện lên trong đầu.

Cô run rẩy hít vào một hơi: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”

“Cho tới bây giờ em cũng chưa bao giờ để ý lời tôi nói sao?” Giản Diệc Bạch lạnh nhạt nói tiếp, “Tôi đã nói rồi, tôi chỉ muốn tặng em một món quà năm mới thôi.”

Sơ Hiểu Hiểu đột nhiên sửng sốt.

Tằng Vinh Căn.

Ngay khoảnh khắc nhớ lại cái tên này, tất cả máu huyết trong người cô như có ngọn lửa đang thiêu đốt, cuồn cuộn chảy qua trái tim cô.

Cô dường như nghe thấy giọng nói của Giản Diệc Bạch từ nơi xa vọng lại càng lúc càng gần, tựa hồ như bị một tầng sương mù bao phủ, không quá chân thật, nhưng lại rõ ràng lướt qua bên tai.

Có muốn biết tung tích của Tằng Vinh Căn không...

Là người đã hại em tan nát cửa, không nơi để về, là người đã tự tay kéo em xuống địa ngục...

Đi theo tôi...

...Tôi sẽ nói cho em biết.

Đi với tôi.

Sơ Hiểu Hiểu không khỏi th.ở dốc dữ dội, đủ loại âm thanh mãnh liệt xông đến, cao thấp khác nhau, xen lẫn với tiếng vù vù kéo dài.

Hiểu Hiểu......

Em ch.ết thay chị được không? Hiểu Hiểu? Ai đang nói vậy? Trong lúc nhất thời cô không phân biệt được ảo giác và hiện thực, xung quanh tối sầm lại, tất cả bối cảnh như cát mịn tản ra sạch sẽ, chỉ còn lại một mảnh trắng xóa.

Cô không thể trốn, cũng không trốn thoát được.

Khoảnh khắc tiếp theo, những màn sương mờ ảo đó giống như lũ thú dữ lao đến tấn công, biến thành vô số xiềng xích bám lên tay chân và cổ của cô.

Không hề có dấu hiệu báo trước, cảm giác đau đớn râm ran do kim đâm tr.ên cánh tay khiến cô chợt dừng lại.

Có một bàn tay to vô hình không chút lưu tình nắm chặt trái tim cô, cảm giác hít thở không thông dâng trào, Sơ Hiểu Hiểu đau khổ cuộn tròn người lại.

Không biết qua bao lâu sau, trong cơn hoảng hốt, có người đỡ cô đứng lên, nhét vật gì đó vào tay cô, lạnh băng mà cứng rắn.

Sơ Hiểu Hiểu đỏ mắt ngước lên.

Phía trước chẳng biết từ lúc nào đã có thêm một người, bị trói gô tr.ên một cái ghế sắt, miệng bị khăn mặt nhét vào kinh hoàng thất thố mà nức nở.

Khuôn mặt đó.

Khuôn mặt cô vĩnh viễn cũng không quên được.

Tằng Vinh Căn.

Giản Diệc Bạch nhẹ nhàng cầm lấy cổ tay cô, chĩa họng súng vào gương mặt tái mét của người đàn ông kia.

Két két két! Theo sự giãy dụa của đối phương, chân ghế ma sát với nền xi măng rạo ra tiếng vang chói tai.

Hình ảnh trong mắt bất giác trùng khớp với ký ức xa xôi, Sơ Hiểu Hiểu kịch liệt th.ở dốc, có một ngọn lửa tà ác đang cháy điên cuồng trong lồng ng.ực cô, xúi giục, hò hét.

Bỗng một giọng nói yếu ớt vang lên bên tai cô: “Không phải em muốn báo thù sao?”

Sơ Hiểu Hiểu: “...”

Cô run rẩy giơ súng lên, trong lúc ngơ ngẩn, có ai đó áp lòng bàn tay vào bàn tay đang gắt gao giữ chặt khẩu súng của cô.

“Chỉ cần một phát súng, em có thể giải thoát.”

“...”

Giải thoát...

Có thể giải thoát sao...

Cô rất khó chịu...Thật sự khó chịu...

Những thanh âm kia liên tục xuất hiện bên tai, làm cho cô hoảng hốt không ngừng.

Ngày đó Giang Diễn bị thương nặng cho đến khi cảnh sát đến hiện trường vụ án, còn cô thì sao? Cô đã ở đâu? Đồ hèn nhát! Cô đột nhiên nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Giang Diễn, anh hờ hững nhìn cô.

Giang Diễn...

Cùng lúc đó, người nọ nắm chặt tay cô cũng bất giác tăng lực.

“Giết tên kia đi.”

Sơ Hiểu Hiểu cả kinh.

Bùm! Tiếng súng thật lớn đột nhiên vang lên! Rung chuyển trời đất, vang vọng bên tai cô.

- -----oOo------