Quãng Đời Tươi Đẹp Còn Lại

Chương 63



Sơ Hiểu Hiểu khiếp sợ trợn to mắt nhìn viên đạn theo đôi tay ra sức vùng vẫy của mình nhanh chóng sượt qua mặt đối phương, đâm sâu vào trong khe tường.

Cô nhìn thấy thân thể run rẩy không thôi của người đàn ông đối diện theo tiếng nổ kia như đông cứng lại, sau đó mồ hôi to như hạt đậu trộn lẫn với nước mắt tràn mi chảy qua đôi môi khô khốc trắng bệch, cổ họng phát ra tiếng nức nở tuyệt vọng.

“Ưm —— đừng giết tôi! Đừng!”

“!!!”

Không đúng...

Khoảnh khắc tỉnh táo lại khiến da đầu cô tê dại, Sơ Hiểu Hiểu mạnh mẽ thoát khỏi trói buộc của Giản Diệc Bạch, xoay người, hai mắt đỏ tươi hung hăng nhìn chằm chằm gương mặt rõ ràng đã quen biết hơn mười năm, giờ phút này lại vô cùng xa lạ, khiến cô sợ hãi không thôi.

Bốn mắt nhìn nhau, cô rõ ràng nhìn thấy trong mắt đối phương đã cật lực áp chế sự mất kiên nhẫn, lúc này trong đôi đồng tử luôn mang theo cảm xúc nhạt nhẽo chợt dấy lên ngọn lửa, lướt qua khóe mắt hơi nheo lại, nhuộm lên đuôi lông mày cùng khóe môi mím chặt.

Sơ Hiểu Hiểu run rẩy, gần như dốc hết sức lực toàn thân mới cắn răng lên tiếng: “Anh gạt tôi...”

Giản Diệc Bạch hừ khẽ, khinh thường nói: “Ồ?”

Sơ Hiểu Hiểu không rảnh bận tâm đến cảm xúc của đối phương lúc này, cơ thể đã bị tiêm thuốc chẳng biết khi nào lại tan vỡ lần nữa. e b o o ktruyen. V n

Cô cắn mạnh môi dưới, mùi máu tanh mặn chát len qua kẽ răng trôi vào cổ họng khô khốc không thôi của cô.

Trước mắt tối sầm lại, trong bóng đen mờ mịt, cô chỉ có thể nhìn thấy cặp mắt của Giản Diệc Bạch đang nhìn chằm chằm vào mình, đen kịt như một vực nước sâu thăm thẳm hút người. Dưới mặt nước hơi gợn sóng là vô số dã thú rắn độc đang kêu gào, la hét, chỉ cần dính vào sẽ vạn kiếp bất phục.

Môi Sơ Hiểu Hiểu khẽ mấp máy, khóe mắt phiếm hồng làm nổi bật lên khuôn mặt không chút huyết sắc đậm vẻ bất lực.

Cô sợ, cô khó chịu.

Cô cảm thấy mình sắp điên rồi.

Sơ Hiểu Hiểu gào lên: “Anh lại gạt tôi!”

Ngữ khí của Giản Diệc Bạch trầm xuống: “Tôi gạt em cái gì?”

Đầu Sơ Hiểu Hiểu đau đớn dữ dội, trước mắt gần như hiện lên hư ảnh.

Giống như người sắp nghẹt thở tham lam hít thở không khí, Sơ Hiểu Hiểu th.ở dốc thật sâu, run rẩy gằn từng chữ nói: “Đó căn bản không phải Tăng Vinh Căn đúng không! Đó không phải là Tằng Vinh Căn! Anh gạt tôi!”

Giản Diệc Bạch: “...”

Nước mắt nóng hổi từ đuôi mắt đỏ tươi chảy xuống, Sơ Hiểu Hiểu khàn giọng, rống lên: “Giản Diệc Bạch! Anh khốn kiếp!”

Cô tuyệt vọng nhắm họng súng ngay ng.ực người đàn ông đang lẳng lặng nhìn cô không nói một lời kia, nhưng hai bàn tay cô lại run rẩy không ngừng, giống như không phải của cô vậy.

Tr.ên mặt Giản Diệc Bạch hiện ra vẻ mặt cực kỳ không vui, dừng lại vài giây mới thong thả tới gần cô.

Sơ Hiểu Hiểu sửng sốt, vô thức lui về phía sau một bước.

Giản Diệc Bạch nhìn cô: “Muốn giết tôi?”

Sơ Hiểu Hiểu: “...”

Giản Diệc Bạch cười nhạo: “Em không nỡ đâu.”

Nghe thấy lời này, đồng tử của Sơ Hiểu Hiểu khẽ run lên, trầm mặc giây lát mới nói: “Sao anh biết tôi không nỡ?”

Giản Diệc Bạch: “...”

Sơ Hiểu Hiểu ép bản thân tỉnh táo lại, mỉa mai: “Bây giờ tôi chỉ hận anh không thể ch.ết ngay lập tức.”

Giản Diệc Bạch yên lặng vài giây, bỗng nhiên nở nụ cười, khóe môi vẫn nhếch lên độ cong ôn hòa như thường ngày, nhẹ nhàng nói: “Vậy sao?”

Sơ Hiểu Hiểu không lên tiếng, cảnh giác nhìn bóng dáng đang tới gần cô.

Giản Diệc Bạch: “Nếu em nguyện ý ở bên tôi, vậy thì tôi cũng sẵn sàng.”

Sơ Hiểu Hiểu: “...”

Giản Diệc Bạch: “Em xem, tôi thích em biết bao nhiêu.”

Mỗi lần Sơ Hiểu Hiểu lùi một bước, anh ta lại tiến thêm một phân, cho đến khi lồng ng.ực cách họng súng càng ngày càng gần. Trong con ngươi mờ mịt của Sơ Hiểu Hiểu phản chiếu gương mặt càng lúc càng tươi cười của anh ta....

Cuối cùng trong khoảnh khắc Sơ Hiểu Hiểu bóp cò súng.

Cạch! Là một tiếng động rất nhỏ.

Xung quanh là sự yên tĩnh ch.ết chóc.

Giống như không khí đều ngưng đọng.

Khuôn mặt tái nhợt của Sơ Hiểu Hiểu rốt cục cũng có chút huyết sắc, không thể tin nhìn về phía hai tay mình.

Giản Diệc Bạch tiến lên một bước, lồng ng.ực nhắm ngay vào họng súng kia.

Anh ta cười ra tiếng, nhưng rất lạnh lùng, không có chút hơi thở vui vẻ nào: “Rất thất vọng sao?”

Sơ Hiểu Hiểu th.ở dốc kịch liệt, sửng sốt vài giây, cuối cùng nhịn không được buông lỏng tay.

Không có đạn.

Không còn đạn nữa.

“Giản Diệc Bạch ——!” Ý thức được mình lại bị trêu đùa một lần nữa, Sơ Hiểu Hiểu ngửa đầu, đường cong cằm căng chặt, khóe mắt đuôi lông mày đều hiện rõ vẻ tức giận.

Giản Diệc Bạch giơ tay lên, khớp ngón tay trắng bệch hung hăng giữ chặt cằm Sơ Hiểu Hiểu khiến cô không thể không nâng đầu lên cao hơn.

Hai ngón tay anh ta siết chặt hai gò má Sơ Hiểu Hiểu, nhìn thẳng vào đôi mắt của cô, nghe cô r.ên rỉ đau đớn.

Giản Diệc Bạch cười nói: “Em nghe đây, Sơ Hiểu Hiểu.”

Sơ Hiểu Hiểu khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, cổ họng phát ra tiếng kêu đau đớn.

Giản Diệc Bạch nghe vậy nhướng mày, ánh mắt như có điều suy nghĩ dừng lại tr.ên gương mặt Sơ Hiểu Hiểu một lúc lâu mới chậm rãi mở miệng.

“Cho dù tôi có ch.ết cũng phải kéo em cùng xuống địa ngục.”

“...”

“Em phải ở bên cạnh tôi.”

- Sơ Hiểu Hiểu cảm thấy mình đã mơ một giấc mơ dài đằng đẵng.

Cô nhìn thấy mình bị mẹ nắm tay, tò mò thò đầu nhìn cậu bé đang né tránh ánh mắt trước mắt. Đối phương mặc quần áo mới mà chú Giản đặt mua cho cậu, dường như cũng không quen với bộ âu phục trói tay trói chân này, trong lúc giơ tay nhấc chân cậu bé có vẻ hơi co quắp, cô chỉ cảm thấy buồn cười, ánh mắt nhìn chằm chằm cậu bé quét lên quét xuống vài vòng, mặt mày cong cong nhỏ giọng gọi cậu.

Đối phương dường như không ngờ cô sẽ bắt chuyện với mình, nhất thời có chút mờ mịt, sững sờ nhìn sang, mặt đỏ tới mang tai càng lộ ra vẻ ngượng ngùng.

Sơ Hiểu Hiểu vui vẻ, chỉ chỉ vị trí cổ áo của mình: “Cổ áo của cậu bị gập vào trong rồi.”

Cậu bé ngẩn ra, cúi đầu, mặt đỏ bừng, vội vàng luống cuống tay chân sửa sang lại cổ áo.

Đó là lần thứ hai cô gặp cậu bé này, xấu hổ đáp lại giống như một cô bé con.

Sau đó thừa dịp bố mẹ và chú Giản nói chuyện phiếm, cô buồn chán lôi kéo cậu bé kia qua một bên chơi yo- yo.

Đối phương tay chân vụng về, hình như cũng chưa từng chơi qua trò này.

Dường như ý thức được cô đang suy nghĩ gì, cậu bé vùi đầu, ánh mắt vẫn không dừng tr.ên người cô.

“Trước đây mình...”

“Cái gì?”

“Trước đây mình chưa từng chơi qua trò này.” Giọng nói của đối phương càng ngày càng nhỏ, “Mình...”

“Quả thật trò này cũng không có gì thú vị.” Sơ Hiểu Hiểu không quan tâm ngắt lời cậu, ánh mắt tròn xoe lại đánh giá cậu vài lần, “Đúng rồi, cái áo gió lần trước của cậu đâu?”

“Hả?” Đối phương sửng sốt một lúc lâu mới nhận ra thứ Sơ Hiểu Hiểu nhắc tới chính là bộ quần áo thể thao đã mặc nhiều năm kia.

Sơ Hiểu Hiểu nói: “Mình cảm thấy cậu mặc bộ quần áo đó đẹp trai hơn, rất đẹp trai.”

Chỉ một câu nói nhưng thoáng chốc làm cho đối phương đỏ mặt.

Giấc mơ hỗn loạn dần dần tan biến như khói mây, cô dường như lại nhìn thấy Giản Diệc Bạch của vài năm sau đó.

Anh ta thẳng thắn vô tư đi theo chú Giản tham gia các loại yến tiếc, mặc âu phục cắt may tinh xảo khéo léo, bình tĩnh nói chuyện cười đùa với đủ loại người.

Kỳ thật Giản Diệc Bạch rất thích hợp mặc chính trang, giống như quý công tử trời sinh, chỉ là đôi khi cười đùa vui vẻ sẽ để lộ ra hàm răng khểnh không quá tương xứng với khí chất, mới có thể nhìn ra vài phần trẻ con hiếm có nơi anh ta.

Sơ Hiểu Hiểu mơ mơ màng màng, chỉ thấy quý công tử kia ánh mắt như lửa đốt nhìn chằm chằm cô, sau lưng anh ta là một mảng lớn màu đỏ đậm như máu, trong phút chốc nhuộm đỏ cả chân trời, ngay sau đó bùng lên ngọn lửa cao ngút.

Ngọn lửa yêu dã từ từ hướng lên tr.ên, giống như nanh vuốt đáng sợ xé toạc màn đêm tối tăm, vẻ mặt hung dữ nhìn ra khắp đất trời rộng lớn.

Mây đen cuồn cuộn kéo đến như ngày tận thế.

Cô đứng giữa trời và đất, nhìn bình nguyên mênh mông bát ngát đột nhiên bị bao trùm bởi ngọn lửa hừng hực, đốt trời cháy đất, khói đặc cuồn cuộn làm cô không mở mắt ra được.

Thân ảnh quen thuộc kia nhìn chằm chằm bóng dáng đứng yên bất động của cô, trong mắt như có ánh lửa đang nhảy nhót, vặn vẹo...

Ai sẽ tới cứu cô...

Làm sao đây? Làm sao bây giờ? Cô sẽ ch.ết mất! A......

Sơ Hiểu Hiểu mở to hai mắt, ánh sáng chói lòa đâm vào mắt làm cô đau nhức, cô vô thức giơ tay ngăn lại, bên tai lại truyền đến một giọng nói ấm áp, trong lời nói mang theo một chút tức giận nhưng không hề hung hãn: “Con bé này, mặt trời đã lên cao rồi sao còn ngủ?”

Chỉ một câu nói mà như xuân về hoa nở, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ thủy tinh khép hờ, xuyên qua khe hở giữa những ngón tay đang chần chờ mở ra của cô, chiếu lên mặt cô.

Người nọ đến gần, vén chăn bông ấm áp của cô lên: “Mau đứng lên, hôm nay chị con về nhà đấy, đã đến sân bay rồi.”

Chị? Sơ Hiểu Hiểu mờ mịt ngồi tr.ên giường. Dường như bất mãn với sự chậm chạp của cô, người phụ nữ kia trừng mắt liếc cô một cái, nhắc nhở: “Chị gái con vào trong núi sâu quay phim đã hơn ba tháng, không phải con vẫn luôn ồn ào nói nhớ con bé sao?”

Quay phim? Nhưng mà...

Sơ Hiểu Hiểu do dự nhìn vào mắt người phụ nữ đó, thảng thốt nói không ra lời.

Cô nhìn thấy đối phương đến gần, ánh mắt khó hiểu đảo một vòng tr.ên mặt cô, sau đó ngón trỏ nhẹ nhàng chọc lên trán cô, buồn cười nói: “Con bé này, ngủ đến mê sảng rồi sao?”

Sơ Hiểu Hiểu giật mình: “Mẹ...”

Đối phương chưa kịp đáp lời, chuông cửa chợt vang lên.

Nhìn bóng lưng người phụ nữ vội vàng đi ra ngoài cửa, Sơ Hiểu Hiểu lật đật đứng dậy đi theo phía sau.

Đối phương nói: “Con mau rửa mặt đi, chắc chắn là chị con đã về rồi.”

Nhưng mà...

“Bố con đang họp, chắc phải đến giờ cơm mới kết thúc.”

Không đúng, có chỗ nào đó không đúng...

“Đúng rồi, con gọi điện thoại cho thằng nhóc Diệc Bạch đi, bảo nó cũng tới ăn cùng.”

Sơ Hiểu Hiểu dừng bước, nghi hoặc hỏi: “Gọi Giản Diệc Bạch làm gì?”

Đối phương nghe vậy cũng không quay đầu lại, cánh cửa chống trộm đóng chặt kia mở ra —— Cô nhìn thấy có người đứng ở cửa cười híp mắt, chỉ liếc mắt một cái đã thân mật ôm lấy cổ mẹ cô.

“Mẹ.” Người nọ kéo dài giọng gọi, “Con nhớ mẹ lắm.”

Nói xong ánh mắt người nọ xẹt qua cổ mẹ, nhìn về phía cô.

Cô nhìn thấy người nọ vẫy tay với cô.

“Hiểu Hiểu!” Người nọ nói, “Mau tới xem chị mang gì về cho em này!”

“...”

“Lần trước không phải em nói vừa ý thỏi son môi số lượng có hạn kia sao, vừa vặn chị có hợp tác, em đến xem thử đi?”

“Chị?”

“Hả?”

Trong đầu đột nhiên hiện lên một bóng dáng mơ hồ, khuôn mặt như cười như không dường như bị một tầng sương trắng mỏng manh che phủ, nhất thời có chút không nhìn rõ, Sơ Hiểu Hiểu ngây người hồi lâu, đột nhiên thốt lên: “Giang Diễn đâu?”

Đối phương còn đứng ở cửa, nụ cười tr.ên mặt bỗng nhiên đọng lại: “Em nói cái gì?”

Sơ Hiểu Hiểu mờ mịt hỏi: “Giang Diễn đang ở đâu?”

Đối phương không đáp, cô lại bướng bỉnh tiến lên, kiên quyết hỏi: “Chị chắc chắn biết Giang Diễn đang ở đâu, đúng không?!”

Khuôn mặt giống cô đột nhiên cười quỷ dị, con ngươi đen kịt phản chiếu dáng vẻ hoảng sợ luống cuống của cô.

Giây lát sau, đối phương mới chậm rãi mở miệng: “Em hỏi Giang Diễn làm gì?”

Sơ Hiểu Hiểu trong lòng chấn động, nhất thời không thể lên tiếng.

Đối phương mấp máy môi: “Rõ ràng là chị thích anh ấy trước, rõ ràng là chị gặp anh ấy trước, tại sao em lại muốn tranh với chị, tại sao vẫn muốn tranh với chị?!”

“Gì cơ?”

“Chị vì em mà thiếu chút nữa đã mất mạng, chị liều mạng cứu em như vậy, em thì sao?!” Giọng nói trong trẻo đột nhiên đề cao, gần như bén nhọn chất vấn, “Em đúng là đồ hèn nhát! Không phải em nói sẽ ở bên cạnh chị mãi sao! Sao em không đi ch.ết đi!?”

“......”

“Lúc trước em bỏ lại Giang Diễn một mình chạy trối ch.ết thì em nên biết rằng, em không xứng!”

“Đủ rồi!” Cô rốt cục cũng không thể nhịn được nữa, bất chấp tất cả tiến lên túm lấy cổ áo người nọ.

Cô nhìn thấy đối phương kinh ngạc trợn mắt nhìn cô, một bàn tay sắp giơ về phía cô.

Sơ Hiểu Hiểu gắt gao nắm chặt cổ tay người nọ, trong lòng tràn đầy tức giận xen lẫn bất an, hai mắt nhất thời đỏ lên.

“Em không xứng? Em xứng hay không thì liên quan gì đến chị!” Cô sắp chịu không nổi nữa, sắp mất đi kiểm soát, “Chỉ cần Giang Diễn nói một câu, chỉ cần Giang Diễn bảo em cút, em sẽ...em sẽ...”

Cô không nghe thấy đối phương nói gì nữa, Sơ Hiểu Hiểu chỉ cảm thấy đầu mình ong ong rung lên, sâu trong đáy lòng có một ngọn lửa vô danh càng cháy càng mạnh.

“Nhưng trước đó, ngoại trừ Giang Diễn ra thì không ai có tư cách nói em không xứng.” Sơ Hiểu Hiểu run rẩy, từng chữ thốt ra như đã nhai qua một lần, “Kể cả chị cũng vậy.”

Dường như trong giây lát cô lại trở về buổi tối hôm đó.

Giang Diễn hơi nghiêng đầu, cách cô gần trong gang tấc.

Hơi thở của đối phương nhẹ nhàng lướt qua gương mặt cô, nóng rực như lửa đốt.

Cô nghe thấy giọng nói hơi trầm của anh vang lên bên tai mình.

“Em cho rằng người ch.ết kia vốn nên là em, vậy dựa theo logic của em, chúng ta đều là tội nhân không thể tha thứ, đúng không?”

Không đúng, không phải như vậy.

“Chúng ta đều là người xấu, em xem.”

Không phải.

“Đừng quên chúng ta đều là người giống nhau, nếu như em không bước ra được, vậy được...”

“Sơ Hiểu Hiểu, anh sẽ ở bên cạnh em.”

Anh ở bên cạnh em.

Đôi mắt Sơ Hiểu Hiểu đột nhiên nheo lại, năm ngón tay trắng bệch gắt gao nắm chặt cổ áo đối phương, cổ họng siết chặt giống như muốn cắn nát từng chữ trước khi nói ra khỏi miệng.

“Cái mạng này của em là của Giang Diễn.” Sơ Hiểu Hiểu cắn răng nói, “Mạng của em là của anh ấy, em tin anh ấy.”

“...”

“Ai cũng không có tư cách lấy đi.”

Bùm ——Mọi thứ trước mắt ầm ầm sụp đổ.

Cô nằm ngửa, có thể cảm giác được những giọt nước mắt chảy xuôi theo gò má, lộp bộp rớt xuống.

“Hiểu Hiểu, Hiểu Hiểu!” Giọng nói cố gắng đè thấp bay vào tai cô, “Cô vẫn ổn chứ?”

Sơ Hiểu Hiểu mờ mịt nheo hai mắt, một lúc lâu sau vẫn không phân biệt được hiện thực hay mộng cảnh.

Thấy cô không nhúc nhích, đối phương phát hiện có điều không ổn bèn nắm lấy tay cô, giọng nói cũng theo đó mà trở nên căng thẳng, chân tay luống cuống nói: “Cô tỉnh lại đi, Giản Diệc Bạch tiêm cho cô thứ gì vậy?”

“...”

Ai đây? Lại là ai đang nói chuyện? “Cô chờ một chút, đội phó Giang, đội phó Giang, anh ấy...” Người nọ cúi đầu nức nở, lại không dám phát ra động tĩnh quá lớn, chỉ có thể cố gắng kiềm chế tất cả cảm xúc, giọng nói gần như phát run, “Anh ấy sắp tới rồi, sắp rồi.”

- -----oOo------