"Quàng Thượng"

Chương 5: Bú sữa lẫn song tu tiện cả đôi đường. - HOÀN



Giản Xuân nằm trên đất vặn vẹo người, sau khi căng tức sữa, anh ta cảm thấy nóng râm ran khắp người, cứ như trong sữa có chứa thuốc kích dục theo tuyến sữa lan ra toàn thân. Giản Xuân muốn vươn tay xoa bóp bầu ngực để cho đống sữa như bốc cháy kia chảy ra ngoài, thì lại thấy hai tay của mình bị trói, chỉ cần cử động nhẹ là dây thừng siết chặt trên ngực sẽ bóp lấy bầu vú to của anh ta làm sữa phun tung tóe ra thấm ướt áo.

"Ưm, Bạch Vũ..." Giản Xuân ngẩng đầu lên thì thấy cậu thiếu niên có đôi tai mèo đang đứng trước mặt mình. Rõ ràng là dáng vẻ ngày hôm đó, Giản Xuân nghĩ rằng mình lại đang mơ một lần nữa, giùng giằng bò lên cọ chân của Sư Bạch Vũ.

Sư Bạch Vũ bối rối, người đàn ông cường tráng như xà tinh không xương trườn từ chân cậu lên, rồi vùi mặt vào giữa hai chân cậu dâm đãng ngửi ngửi.

"Bạch Vũ, em rốt cục đã biến trở lại. Mấy ngày nay anh đều mong chờ ngày này đến sớm một chút." Chỉ có trong mơ, Giản Xuân mới dám nói ra lời như vậy. Anh cọ cọ chân cậu thiếu niên, giữa hai cái đùi đang co quắp dựng "lều trại", nơi phía sau còn đói khát hứng tình hơn nữa, cảm giác ngứa ngáy từ bên trong thành ruột khiến Giản Xuân rên rỉ dâm đãng.

Sư Bạch Vũ không kìm được mà sờ vào tóc anh, đẩy anh nằm ngửa xuống đất. Những móng vuốt sắc nhọn bật ra khỏi ngón tay, soàn soạt vài cái đã xé rách quần áo của Giản Xuân. Da Giản Xuân rất đen, làm việc tay chân nặng nhọc lâu năm khiến dáng người anh rất rắn chắc khỏe đẹp, đặc biệt là hai cơ ngực. Trước khi căng sữa, bàn tay của Sư Bạch Vũ đã không thể nắm hết, bây giờ chúng lại càng nở ra to hơn.

Ánh mắt Sư Bạch Vũ dán chặt vào bộ ngực bự, hương sữa thơm nồng nàn không ngừng quyến rũ cậu.

Mà Giản Xuân cũng như thay đổi thành một con người khác, chỉ thấy cái người đàn ông chất phác khờ khạo này đang thè lưỡi liếm môi dưới một cách nhục dục, dụ dỗ Sư Bạch Vũ: "Bé Bạch Vũ muốn uống sữa à? Ba có sữa ở đây này." Nói xong anh ưỡn ngực, dây thừng siết chặt khiến bộ ngực của anh trông càng bự hơn và hấp dẫn hơn, Sư Bạch Vũ không thể chống cự được.

"Bé Bạch Vũ muốn uống sữa!" Cậu nhào xuống nằm lên người Giản Xuân, cúi đầu ngậm lấy đầu v* đã se cứng, ngạo nghễ lộ ra cảm giác tồn tại.

"A..." Giản Xuân chợt hét to, eo nẩy lên, để tiện cho Sư Bạch Vũ bóp lấy bộ ngực bự của mình.

"Ưm..." Mặc dù đã quen với việc bị bú sữa, nhưng Giản Xuân vẫn cảm thấy cảnh tượng lúc này quá kích thích, so với bé mèo sữa thì cậu thiếu niên mèo yêu đỏ mặt ngượng ngùng càng khiến anh sục sôi dục vọng. Khi bàn tay mịn màng mềm mại của cậu đặt lên trên tấm thân trần truồng của mình, Giản Xuân cảm thấy trái tim thình thịch nhảy lên. .

||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||

Dòng sữa ngọt ngào tràn ngập trong miệng, Sư Bạch Vũ vùi đầu vào ngực Giản Xuân mút ti chùn chụt, nơi bên dưới đã cương từ lúc nào chọc vào đùi Giản Xuân theo bản năng. Anh tự động mở chân ra, nâng mông lên, để nơi đang mấp máy miệng cọ vào dương v*t của Sư Bạch Vũ.

Ngực bên trái đã nhỏ đi rất nhiều, so sánh với bên phải mới thấy ban nãy ngực Giản Xuân căng to đáng kinh ngạc thế nào. Sư Bạch Vũ vừa đẩy hông vào vừa ngậm lấy núm vú bên phải của Giản Xuân.

Vì trong miệng còn ngậm ti, Sư Bạch Vũ ú ớ nói: "Nhiều sữa quá, thơm ghê."

"A a a a... to quá... a...đừng..." Giản Xuân mồ hôi nhễ nhại, khuôn ngực rắn chắc căng bóng gợi cảm, mùi hương nam tính quyện với mùi sữa, chính anh tự ngửi cũng thấy gợi dục. Thân thể bị trói không thể cựa quậy, rạo rực thèm khát mà cũng chỉ có thể vặn vẹo người một chút. Nhưng cái đuôi của Bạch Vũ cứ phe phẩy trên người, khiến thân thể anh càng thêm mẫn cảm.

Giản Xuân cúi đầu nhìn Sư Bạch Vũ có một đôi tai mèo trắng như tuyết, cái lưỡi dễ thương liếm láp trên đầu v*, lớp gai nhỏ nhám nhám trên lưỡi làm anh hét to: "Đừng...Đừng liếm mà... Sẽ... Ư... "

Kích thích tột độ khiến bắp đùi của Giản Xuân co giật rồi bắn tinh ra, chất lỏng màu trắng sữa dính lên tấm thân trắng nõn mảnh mai của Sư Bạch Vũ. Làn da mịn màng bị nhiễm bẩn khiến Giản Xuân có cảm giác rằng bé mèo yêu này đã bị mình đánh dấu. Từ nay về sau, Sư Bạch Vũ đã thuộc về anh.

Sư Bạch Vũ rút ra khỏi lỗ sau của Giản Xuân. Cậu đã bú sữa xong, khi ngẩng đầu lên, trên đôi môi đỏ mọng còn dính một vệt sữa, cậu vô thức liếm môi dưới, mở to mắt thòm thèm nhìn Giản Xuân.

"Bạch Vũ...** anh đi." Giản Xuân không tài nào chống cự nổi ánh mắt như thế của Sư Bạch Vũ. Anh nghẹn ngào trở mình, song lại sợ rằng Sư Bạch Vũ sẽ không sẵn lòng chịu chịch mình, còn nói thêm: "Khi nào Bạch Vũ mà ** xong thì sẽ có sữa uống."

Sư Bạch Vũ gật đầu, nhận ra Giản Xuân không nhìn thấy bèn đáp dạ một tiếng, rất là ngoan ngoãn. Cậu quan sát tư thế của Giản Xuân, thấy anh ta nằm sấp xuống, hai tay bị trói ra sau lưng, mông nhổng lên, cái lỗ nhỏ quyến rũ thấp thoáng giữa hai cánh mông mẩy.

Sư Bạch Vũ kề dương v*t vào cửa sau của Giản Xuân, dương v*t to dài đáng sợ từ từ tiến vào cơ thể anh ta.

"Hức... To quá...A, sâu quá... Bạch Vũ..." Khi cơ thể được lấp đầy, Giản Xuân kêu lên những tiếng rên rỉ ngọt ngào, như là một nguyện vọng được hứa hẹn bấy lâu nay cuối cùng cũng được thỏa ước.

Hậu môn bị căng ra cố gắng nuốt lấy dương v*t to dài. Cảnh tượng này trông thật dâm đãng làm sao. Sư Bạch Vũ chỉ cảm thấy xấu hổ nên cứ nhắm tịt mắt lại chịch Giản Xuân.

Nhấp hông nhiều hơn, Sư Bạch Vũ bắt đầu cảm thấy cơ thể mình dần tràn đầy linh lực, còn nhiều hơn khi hôn gấp mấy lần.

"Thảo nào hai anh đều bảo mình làm nhiều chuyện đứng đắn vào. Hóa ra có tác dụng thật." Sư Bạch Vũ thầm nghĩ, linh lực trong cơ thể tự động vận chuyển một vòng tuần hoàn kinh mạch. Linh lực trong cơ thể Giản Xuân vốn là của Sư Bạch Vũ, theo ý niệm của Sư Bạch Vũ lúc này nên chúng cũng lưu chuyển trong cơ thể của Giản Xuân. Vậy là vô tình bị Sư Bạch Vũ đánh bậy đánh bạ biến thành song tu.

Sư Bạch Vũ càng cử động mãnh liệt hơn, nơi đó siết chặt lấy cậu. Mỗi lần đều vào lút cán rồi lại rút ra, sau đó cắm phập vào nơi sâu nhất. Cứ mỗi lần như thế, Giản Xuân đều mất khống chế hét lên.

Miệng còn kêu lung tung mấy câu nhơ nhớp ghê thấy ớn như "Con trai ngoan *** lỗ đít nhỏ của ba". Sư Bạch Vũ nghe riết thành quen, cũng thấy chơi hay hay nên học theo anh ta: "Con trai làm ba có sướng không?"

Giản Xuân đâu ngờ Sư Bạch Vũ lại nói ra lời như vậy, đột nhiên siết chặt hậu môn, tất cả điểm nhạy cảm đều ép chặt lên dương v*t của Sư Bạch Vũ làm cậu bắn ra một lần nữa.

Sư Bạch Vũ nhân lúc cửa sau của Giản Xuân co rút thì nắc hông nhanh chóng, sau đó tách hai cánh mông ra để dương v*t cắm mạnh vào bắn ra một dòng tinh dịch đặc sệt vào trong Giản Xuân.

Trận làm tình sung sướng đẫm mồ hôi kết thúc. Khi Sư Bạch Vũ định rút bé Bạch nho nhỏ của mình ra thì cậu thấy nơi xương cụt của Giản Xuân có một vết bớt rất mờ hình hoa mai, nom rất giống vết chân mèo.

Sư Bạch Vũ sững sờ, ký ức quay ngược lại mấy trăm năm trước.

Người chủ đầu tiên của Sư Bạch Vũ là một cậu ấm trong một gia đình giàu có ở Giang Nam. Cậu chủ rất vui tính và đối xử rất tốt với Sư Bạch Vũ. Tiếc rằng tuổi thọ quá ngắn nên đã xuống âm tào địa phủ từ lâu. Toàn thân Sư Bạch Vũ là một màu lông trắng như tuyết, lông ngực rất dài khiến cậu thoạt nhìn trông như một chú sư tử nhỏ, cặp mắt uyên ương hai màu một vàng một xanh cũng rất hiếm, là một giống mèo quý báu đặc biệt trong giống loài mèo sư tử Lâm Thanh.

Có điều cậu được gọi là Điềm Lành nhưng lại không phù hộ được cho cậu chủ, gia đình của cậu chủ không muốn tiếp tục nuôi cậu nữa. Ngay khi mới vừa bị ném ra ngoài và sắp trở thành mèo hoang thì thư đồng của cậu chủ cũ đã tìm được cậu trong đống tuyết. Sư Bạch Vũ suýt chết cóng được thư đồng bế về nhà. Sư Bạch Vũ mãi mãi đều nhớ về mùa đông giá rét năm đó, khi thư đồng cởi chiếc áo bông duy nhất trên người xuống quấn chặt quanh người cậu.

Sau khi cậu chủ chết, thư đồng bị đuổi việc, phải về quê trồng trọt làm thuê cho người ta. Nhà thư đồng rất nghèo, Sư Bạch Vũ thì được nâng niu chiều chuộng từ nhỏ, ăn sang mặc đẹp. Thư đồng đều dành hết thịt cá cho cậu ăn, còn mình chỉ ăn mỗi cơm không. Tiền dành dụm cũng để mua than đốt, dù thư đồng có ra ngoài làm việc cũng đốt lò để sưởi ấm cho Sư Bạch Vũ.

Thư đồng sống được một trăm năm, cả đời không lấy vợ sinh con, cả ngày đều chăm sóc bé mèo sư tử của ông. Cho đến một ngày, thư đồng đi ngủ và không bao giờ thức dậy nữa.

Sư Bạch Vũ gọi ông không được nên chạy sang hàng xóm kêu người. Mọi người đến thấy ông cụ đã mất, cũng không còn người nhà nên bàn nhau lo mỗi hộ một ít tiền để chôn cất ông cụ.

Hàng xóm đều biết mèo nhà ông cụ có linh tính, người già lớn tuổi thường hay ngất xỉu vấp ngã là chuyện thường. Mỗi lần đều là con mèo này chạy đi gọi người, rất thông minh. Chỉ có điều mọi người không biết rằng con mèo ông cụ nuôi từ đầu đến giờ đều là một, họ chỉ nghĩ rằng nó là con của con mèo sư tử ban đầu.

Lúc đó Sư Bạch Vũ không hiểu chết là gì, cậu cho rằng thư đồng chỉ bị ốm nên được người ta đưa đi khám bệnh nên cậu không dám đi đâu xa, cứ quanh quẩn gần nhà, chỉ cần có động tĩnh là sẽ chạy ngay ra xem có phải thư đồng đã về không, sau khi phát hiện ra không phải lại thất vọng quay lại.

Sư Bạch Vũ đã khờ dại ở lại nơi đó hơn một trăm năm, cho đến khi anh chị em tìm được cậu.

Sau khi mở ra linh trí, Sư Bạch Vũ mới hiểu hóa ra thư đồng đã chết. Cậu muốn tìm thư đồng sau khi đầu thai để trả ơn nên năn nỉ anh hai giỏi bói toán giúp đỡ. Nhưng không biết tại sao, mỗi lần họ tìm được thư đồng đều là khi người kia vừa hết thọ mệnh. Anh hai khuyên Sư Bạch Vũ nên từ bỏ, số mệnh hư vô mờ mịt, đại biểu rằng Thiên Đạo không muốn họ gặp mặt. Sư Bạch Vũ không cam lòng, vậy nên cậu đã ấn một chân lên linh hồn của thư đồng, định đợi đến khi mình trở nên mạnh mẽ hơn rồi đi tìm.

Thật không ngờ, họ lại gặp lại nhau theo cách này.

Sư Bạch Vũ cảm thấy hơi gay go, rõ ràng là muốn tìm người ta để báo đáp, thế nhưng lại chịch ân nhân của mình, không biết Thiên Đạo có chấp nhận loại phương thức báo đáp này của cậu không nhỉ?

Thiếu niên tai mèo phất tay, dây thừng trói Giản Xuân bèn biến mất, nhưng Giản Xuân vẫn giữ nguyên tư thế trước đó của mình. Sư Bạch Vũ tò mò bước tới ngồi xổm trước mặt anh ta thì thấy người đàn ông này đang há miệng khóc trong im lặng.

Sư Bạch Vũ luống cuống tay chân, vừa định nâng anh ta dậy, Giản Xuân đã nâng cánh tay lên ôm trọn cậu vào lòng, miệng nói: "Bé mèo nhỏ, cuối cùng tôi cũng gặp được em. Không uổng công tôi cầu xin Diêm Vương dùng số mệnh mười kiếp đổi lấy một đời làm bạn."

Tên của Sư Bạch Vũ sau này là được anh trai đặt cho. Người duy nhất gọi cậu là bé mèo nhỏ chỉ có thể là thư đồng.

"Cái...cái đồ ngu ngốc nhà ngươi, ta cũng đang tìm ngươi đó, nếu ngươi mà không đổi, có khi chúng ta đã gặp nhau từ lâu rồi." Sư Bạch Vũ chỉ cần nghĩ đến chuyện vì nguyện vọng của cái người này mà khiến mình công toi nhiều lần tìm kiếm như vậy thì tức xì khói, mới phồng má quay đầu đi không thèm để ý anh ta.

Giản Xuân mỉm cười ngồi dậy, vuốt ve đôi tai mèo trên đầu cậu. Nhân lúc Sư Bạch Vũ run người, anh áp môi lên đôi môi đỏ mọng trước mắt.

Làm sao giống nhau được, tôi cầu là người yêu.

Ngoài cửa sổ trên một tòa nhà cao tầng cách đây không xa, một đạo sĩ dừng bước. Hắn dùng thần niệm vừa tìm được yêu quái mình đang tìm, tuy rằng đã nhanh chóng bị hai luồng yêu khí hung hãn cản lại, nhưng hắn vẫn thấy được người đàn ông bên cạnh mèo yêu.

Đạo sĩ thở dài, trong lòng rất khó chịu.

Mỗi một lần...

Mỗi khi chỉ cách một bước nữa thôi, rõ ràng nên là bé mèo nhỏ của mình mà, nhưng tại sao cứ hết lần này tới lần khác trở thành của người khác. Như vậy sao hắn có thể không đau lòng cho được?

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!