Quay Trở Lại, Tôi Nhất Định Sẽ Sống Thật Tốt

Chương 51: Món quà sinh nhật



Thoáng cái đã đến tháng 12, thời tiết lạnh buốt người.

Ở một căn phòng nọ, trên chiếc giường lớn có hai con người đang ôm nhau ngủ, đồng hồ điện tử vừa đến đúng 5h thì chuông kêu ầm ĩ. Với tay đến chiếc đồng hồ tắt tiếng chuông đi. Lãnh Dạ thức dậy rời khỏi giường đi đến tủ đựng quần áo, lấy ra chiếc gối ôm rồi từ từ để vào trong cánh tay An Giai Kỳ để cậu ôm sau đó mới đi ra khỏi phòng.

Rót một cốc nước lọc rồi uống một hơi là hết, hắn đi vào phòng gym tập thể dục, đúng 5h30 thì ngừng tập thể dục, hắn lấy khăn lau mồ hôi, đi vệ sinh cá nhân xong chỉ mất vài phút.

Đi đến phòng bếp, lấy vài cái bánh bao chay và sủi cảo ra hấp, làm thêm cháo để trưa ăn. Sau khi làm xong, Lãnh Dạ lên phòng ngủ đánh thức người yêu nhỏ dậy.

Vào trong phòng ngủ, tiến đến chiếc giường, nhìn thấy một khối nhỏ nhô lên, khẽ mỉm cười dịu dàng, kéo chăn ra thì thấy An Giai Kỳ đang cuộn tròn người lại như mèo con vậy, Lãnh Dạ lay nhẹ người cậu, nói:"Kỳ à, dậy thôi, sáng rồi, nhanh còn đi làm".

Đang ngủ ngon giấc thì bị gọi dậy, An Giai Kỳ nhăn mày, môi chu lên nói:"Ư, chú làm gì vậy? đang ngủ mà, đi ra chỗ khác đi". Nói xong còn đạp Lãnh Dạ. Bị đạp oan ức, hắn liền bế cậu lên đưa vào phòng tắm, nghĩ bụng:"Nhóc con được lắm, hình như chú chiều em quá nên em hư rồi đây mà".

Về sinh cá nhân cho An Giai Kỳ xong thì đưa cậu xuống phòng bếp ăn sáng. Lúc này cậu bắt đầu tỉnh táo, với lấy cái bánh bao ăn ngon lành, rồi lại nhét thêm miếng sủi cảo vào miệng làm cho hai bên má phồng to lên. Lãnh Dạ phì cười, rót một cốc sữa ấm đưa cho An Giai Kỳ, nói:"Ăn từ từ thôi, có ai ăn tranh của em đâu". An Giai Kỳ vẻ mặt hạnh phúc khi được ăn, cậu uống xong cốc sữa nói:"Chú thế này là không biết rồi, phải ăn đầy miệng mới đã".

Lãnh Dạ xoa đầu An Giai Kỳ, nói:"Ăn chậm thôi, nghẹn bây giờ". Vừa mới bảo xong thì cậu nghẹn thật, vội lấy cốc sữa uống sạch, ho sặc sụa nói:"Khụ khụ...chú đúng là mồm quạ mà...khụ....".

Giải quyết xong bữa sáng, thay quần áo ấm xong thì đi làm. Đến công ty, Lãnh Dạ và An Giai Kỳ mỗi người một hướng.

Vừa bước vào phòng studio thì gặp Trịnh Phi Mặc và Ngô Tử Đồng cũng ở trong đó, hai người đang đan len với nhau. Tiến đến định chào hỏi thì Ngô Tử Đồng liền lên tiếng trêu ghẹo:"Sao hôm nay đến muộn thế, Lãnh tổng đâu sao không đưa người tình bé nhỏ đến à?". An Giai Kỳ cười cười nói:"Chị này". Thật ra thì Ngô Tử Đồng biết chuyện An Giai Kỳ và Lãnh Dạ là một cặp từ lâu rồi, cô biết chuyện từ Ôn Niên, cũng như Trịnh Phi Mặc, cô cũng bất ngờ rồi chạy đến gặp An Giai Kỳ hỏi han đủ kiểu, lộ ra bản chất của hủ nữ luôn, nói chính ra Ngô Tử Đồng là một hủ nữ chính hiệu, cô đọc biết bao nhiêu truyện đam mỹ tổng tài các thứ, không ngờ lại trùng hợp biết chuyện của hai người kia, phấn khích vô cùng nha.

An Giai Kỳ thấy hai người đang làm gì đó với đống cuộn len thì liền hỏi:"Hai người đang làm gì vậy?". Trịnh Phi Mặc lên tiếng:"Đan len đó, nãy có chị nhân viên nhỡ mua nhiều quá nên thấy tao liền cho tao luôn". Ngô Tử Đồng như nghĩ ra gì đó liền nói:"A, Kỳ à, sắp đến sinh nhật của Lãnh tổng đấy, mà ngài ấy lại không thích tiệc tùng, em đã nghĩ ra nên tặng gì cho Lãnh tổng chưa?". An Giai Kỳ nghe vậy thì phiền lòng nói:"Em chưa nghĩ ra, mấy bữa trước có hỏi thì chú bảo có em là đủ rồi, nên không biết tặng gì, chú là người có tiền, thích gì thì mua đó, cái gì chú cũng có, em biết tặng gì bây giờ ".

Cả ba người rơi vào trầm lặng, nhìn thấy đống cuộn len, Trịnh Phi Mặc nảy ra một ý, cậu ta nói:"Hay là tặng khăn quàng cổ mày tự làm đi, chỉ cần do mày làm thì thể nào Lãnh tổng cũng thích cho xem". An Giai Kỳ hai mắt loé sáng, giơ ngón tay cái nói:"Ý tưởng không tồi, cho bạn một like". Nói xong liền chọn ra ba cuộn lên màu nâu đậm rồi học cách may.

Còn khoảng 20 ngày nữa là đến ngày sinh nhật của Lãnh Dạ cũng là lúc giáng sinh, trong quá trình làm việc, cứ có thời gian rảnh là An Giai Kỳ lại lôi len ra đan khăn. Qua vài lần chỉnh sửa lại thì coi như hoàn thành. Dạo này An Giai Kỳ thường xuyên thức đêm lén đan khăn nên mắt xuất hiện quần thâm trên mắt. Lãnh Dạ hỏi thì không chịu trả lời, hắn vừa lo vừa bất lực với cậu.

Ngày ngày trôi qua, thoáng cái đã đến 25/12, ở trong nhà được chính tay An Giai Kỳ trang trí, trông thật đẹp. Tắt hết bóng điện đi, cậu cắm nên vào bánh rồi thắp nó lên, vừa đúng lúc Lãnh Dạ từ bên ngoài trở về. Mở cửa ra, bước vào nhà thấy nhà tối om, ngọn nến sáng ở trong nhà thu hút ánh nhìn của hắn, tiến đến  nơi phát ra ánh sáng, nhìn thấy chiếc bánh sinh nhật thì mỉm cười. An Giai Kỳ từ từ tiến lại gần Lãnh Dạ, ôm từ sau lưng hắn, nói:"Chú, chúc mừng sinh nhật". Nắm lấy bàn tay đang ôm mình Lãnh Dạ hạnh phúc nói:"Cảm ơn em".

Buông Lãnh Dạ ra, An Giai Kỳ chạy đi bật điện rồi lại chạy về phía chiếc bánh, bê lên đối diện với hắn nói:"Chú ước rồi thổi nến đi". Lãnh Dạ cười nói:"Chú ước em sẽ ở bên chú mãi mãi". Nói xong liền thổi nến. An Giai Kỳ cười nói:"Có ai ước như chú không vậy". Rồi đưa chiếc hộp màu đỏ pha trắng cho Lãnh Dạ, nói:"Quà sinh nhật của chú nè". Lãnh Dạ nhận lấy rồi mở ra, là một chiếc khăn quàng cổ màu nâu đậm, cậu nói:"Là em tự tay đan đó, tuy hơi xấu nhưng vẫn dùng được".

Lãnh Dạ ôm cậu, mỉm cười dịu dàng, hôn lên trán cậu nói:"Chú cảm ơn em, chiếc khăn này không hề xấu, nó rất đẹp, đẹp như người đã đan nó vậy, chú sẽ giữ gìn cẩn thận". An Giai Kỳ ôm chặt lấy Lãnh Dạ cười tít mắt, đêm nay thật hạnh phúc.

(Chết tiệc, sâu răng quá (ノ`Д´)ノ彡┻━┻)