Quay Trở Lại, Tôi Nhất Định Sẽ Sống Thật Tốt

Chương 52: Tết rồi Tết rồi!!!



Thời tiết dạo này có vẻ đỡ hơn chút rồi, qua đi cái thời gian lạnh buốt giá nhất. Ngoài trời hiện tại là -2 độ C. Phía xa xa có một cậu thanh niên đang nghịch tuyết, đắp người tuyết. An Giai Kỳ nặn từng cậu người tuyết nhỏ, cắm hai cành cây làm tay, hoàn thành xong tác phẩm, cậu vội kéo Lãnh Dạ đến chỉ vào hai người tuyết nói:"Chú, chú, nhìn nè, người tuyết to kia là chú, nhỏ là em, chú thấy đẹp không?". Lãnh Dạ nhìn người tuyết méo méo mó mó rồi nhìn An Giai Kỳ cười nói:"Em đẹp hơn". Cậu phồng má nói:"Chú này, em là đang nghiêm túc hỏi đó". Hắn cắn nhẹ lên má cậu rồi nói:"Chú cũng là đang nghiêm túc trả lời đó". An Giai Kỳ vừa kêu vừa đánh bôm bốp vào lưng Lãnh Dạ:"Aaaaaaaa....chú này, đáng ghét quá mà". Lãnh Dạ hứng chịu đánh, cười hớn hở nói:"Haha...đừng đánh chú mà, em chẳng biết thương chồng gì hết vậy". Một buổi sáng đầy 'ngọt ngào'.

__________

Trong công ty LD, tại phòng studio, An Giai Kỳ vừa mới thu âm xong, cậu hớn hở chạy ra khỏi phòng thu âm, tâm trạng là đang cực kỳ vui nha, bởi vì sao? bởi vì sắp đến tết rồi. Nhìn thấy An Giai Kỳ cười toe toét thì ai nhìn thấy cậu tâm trạng cũng vui theo.

Chỉ còn hai ngày nữa là được nghỉ lễ, An Giai Kỳ háo hức năng nổ làm việc, còn Lãnh Dạ thì thấy chán hết chỗ nói, tết đến hắn phải về thành phố Y ăn tết nhà ngoại, còn Lãnh gia thì hắn cũng không muốn về.

Buổi trưa, tại văn phòng chủ tịch, Lãnh Dạ ôm lấy An Giai Kỳ, nhìn cậu đầy vẻ tiếc nuối, cậu thấy hắn biểu hiện như vậy thì phì cười nói:"Chú sao vậy? vẻ mặt gì đây?". Lãnh Dạ nũng nịu với An Giai Kỳ, vùi mặt vào hõm cổ cậu, hít lấy mùi hương thơm trên người cậu, hắn nói:"Sắp tết rồi, đồng nghĩa với việc chú phải về nhà bà ngoại của chú, cũng đồng nghĩa chú phải xa em tận mấy ngày liền, chú không muốn đâu, tiếc mấy ngày không bên em lắm". An Giai Kỳ cười cười, cậu hôn khắp mặt hắn, nói:"Gì vậy? đây là Lãnh tổng cao cao tại thượng, nổi tiếng lạnh lùng là đây sao? lại đi nũng nịu thế này sao?".

Cố ý hờn dỗi, Lãnh Dạ quay mặt đi chỗ khác không thèm nhìn An Giai Kỳ, cậu cười bất lực, hai tay áp lên má hắn, để hai người mặt đối mặt, cậu chủ động hôn lên môi hắn.

An Giai Kỳ chỉ tính hôn an ủi có chút thôi mà ai ngờ Lãnh Dạ nhân cơ hội hôn sâu, muốn buông ra cũng khó, hắn giữ cổ cậu lại khiến cậu không thể thoát. Nhận thấy An Giai Kỳ sắp không còn dưỡng khí thì mới buông ra, kéo theo đó là sợi chỉ bạc. Vừa được buông ra, An Giai Kỳ thở hồng hộc, Lãnh Dạ chưa thoả mãn định hôn tiếp thì cậu vội dùng tay chặn lại, nói:"Đủ...đủ rồi, mà chú cũng hay thật, độc thân, tự ở một mình tận mười mấy năm, giờ thì xa nhau có hơn tuần thôi đã kêu này kêu nọ rồi.

Gỡ tay An Giai Kỳ ra, Lãnh Dạ ôm chầm lấy eo nhỏ của cậu, buồn bã nói:"Nhưng đấy là trước kia còn bây giờ khác". An Giai Kỳ bất lực hết chỗ nói luôn, không ngờ đấy, Lãnh tổng tài vậy mà sau khi có người yêu liền trở thành thế này đây.

Cuối cùng ngày nghỉ cũng đến, công ty tổ chức bữa tiệc cuối năm cho nhân viên, có một số người ở xa nên đã từ chối không ở lại, người nào ở gần hoặc chưa vội về thì ở lại, trong đó có An Giai Kỳ. Lãnh Dạ là ông chủ cũng là người tổ chức bữa tiệc nên phải ở lại một lúc. Sau khi phát biểu các thứ xong thì giao lại hết việc cho phó chủ tịch rồi rời đi.

Lên xe đi đến sân bay, ôm tạm biệt với An Giai Kỳ rồi lên máy bay. Cậu được Ôn Niên đưa về tận nhà. Về đến nhà, An Giai Kỳ như đứa trẻ vừa đi xa nhà mấy năm mới trở về, cậu vui vẻ chạy vào nhà ôm lấy An Giai Kiên nói:"Ba ơi, con về rồi". Nở nụ cười hiền hậu, ông xoa đầu cậu nói:"Sao về muộn vậy?". Cậu đáp:"Dạ, tại công ty có tiệc ý ba". An Giai Kiên cười đáp:"Ừ, mau đi tắm rồi thay quần áo đi, thấy đói thì lấy bánh trong tủ ra ăn, mai 30 rồi, nhiều việc lắm đấy". Nghe lời baba, cậu liền chạy đi tắm rửa rồi lên giường ngủ luôn.

Sáng hôm sau, cả nhà đi chợ mua nguyên liệu cho ngày Tết, An Giai Kỳ thì bịp kín mặt, người nổi tiếng cũng khổ. Về nhà thì bắt đầu dòn nhà, làm sẵn nguyên liệu, thịt gà....vv...vv, bận rộn kinh khủng.

Đến tối, làm xong bữa cơm tất niên, cả nhà ba người ngồi quây quần bên nhau cùng ăn cơm, ăn xong thì dọn dẹp.

Đến 23h50p, An Giai Kỳ liền gọi cho Lãnh Dạ, hai người nói chuyện với nhau một chút. Chỉ còn 10 giây nữa là bước qua năm mới, cậu cùng hắn đếm ngược thời gian:"10...9...8...7...6...5...4...3...2...1". Sau khi đếm xong, tiếng pháo nổ 'Bùm' báo hiệu một năm mới đã đến, An Giai Kỳ nhìn pháo hoa lung linh sắc màu trên bầu trời, cậu vội quay cho Lãnh Dạ xem, nói:"Oa...chú xem kìa, pháo hoa đẹp chưa, năm mới chúc chú luôn vui vẻ và hạnh phúc, luôn luôn khoẻ mạnh và thành công, sống lâu trăm tuổi....bla...bla...".

Nghe xong một tràng lời chúc, Lãnh Dạ phì cười nói:"Được rồi được rồi, chú cảm ơn, chúc Tiểu Kỳ của chú sẽ có được mọi thứ tốt đẹp nhất". An Giai Kỳ cười tít mắt, cậu liền nói:"Chú, chú về nhớ lì xì cho em nha, nhớ đấy". Lãnh Dạ cười bất lực:"Biết rồi, chú sẽ lì xì cho em, lớn rồi mà còn thích lì xì". Nói chuyện một hồi thì An Giai Kỳ lăn ra ngủ lúc nào không hay, Lãnh Dạ khẽ chúc ngủ ngon rồi tắt máy. Trong giấc mơ, An Giai Kỳ mơ thấy mình được rất nhiều lì xì, đã ngủ rồi mà trên miệng cười không ngớt vì giấc mơ này. Đúng là tâm hồn trẻ con.