Quý Phi Giá Lâm

Chương 62






Cháo hoa hầm không saibiệt lắm, trong nồi bánh ngọt tối hôm qua thí nghiệm làm cũng đã được đun nóng,bữa sáng cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, giờ chỉ còn chờ vị đại gia nào đó rờigiường.

Đêm qua hắn ngủ trễ, cô ởtrên giường đã say giấc từ lâu, hắn còn ở trên máy tính không biết là làm cáigì. Đoạn thời gian lúc trước hắn bề bộn nhiều việc, nhưng mỗi đêm đều trở vềnhà. Mấy ngày nay bỗng nhiên lại rảnh rỗi, ngay cả công ty cũng không đi.

Vạn Quý Phi không biếthắn có phải là nghỉ phép hay không, dù sao có hắn ở nhà, cô rốt cục có thể ngủthật ngon, và đối với phòng ở này càng ngày càng quyến luyến hơn.

“A!” Cô vừa tắt bếp,thình lình phần eo bị người nào đó từ phía sau ôm lấy, hơi thở quen thuộc khiếncô mỉm cười.

“Anh đã dậy? Nhanh đi rửamặt, em giúp anh chuẩn bị kem đánh răng tốt lắm.”

Hắn xoay người cô lại đốidiện với mình, cúi đầu vuốt nhè nhẹ chóp mũi một chút của cô: “Buổi chiều mớicó khóa, như thế nào lại dậy sớm như thế?”

“Em làm bữa sáng nha.”Vạn Quý Phi phát hiện cô hiện tại tuyệt đối đủ tư cách của một cô vợ nhỏ, ởdưới sự giám sát của hắn, cô mỗi ngày đều nấu cơm, nhàn rỗi còn nghiên cứu làmmột vài món mới, đem hắn hầu hạ thật chu đáo. Mặc dù có vất vả một chút xíu,bất quá giống như trở lại những đoạn ngày ở Pháp kia, cuộc sống vừa phong phúmà lại ngọt ngào.

“Anh cảm thấy, em tốt nhấttrước hoàn thành tốt công tác thị tẩm.” Nói xong hắn liền dùng lực liền đem côôm lên cao, môi lập tức áp chế đi.

“Này này, nơi này làphòng bếp!”

“Không quan hệ, em tốihôm qua không phải vừa mới dọn dẹp… qua…” Một chữ cuối cùng chưa kịp nói xong,đã biến mất ở khóe miệng của cô.

Sau một lúc lâu, Vạn QuýPhi bắt được thả ra mới gấp gáp hổn hển phun ra câu chữ đứt quãng: “Chụp.. chụpvào.”

“Em đang ở kì an toàn…”Hắn hàm môi cô, thân thể người nào đó ở trong không khí khẽ run, nói chuyện mơhồ không rõ.

Đáng tiếc cô vẫn là ngherõ rành rành, nhanh tay kẹp lấy móng vuốt cửa hắn đang tác quái ở trên người,tiếp tục kháng nghị: “Anh vài lần trước cũng nói an toàn… …” Trong khoảng thờigian này từ khi làm chuyện này, thượng một lần thời gian hành kinh là ngày mấycô cũng đã đều quên. Thử qua vài lần cũng không có xuất hiện, cô lo lắng muốnchết. Cái gì thời kì an toàn, cho tới bây giờ xem cũng không có thấy qua.

“Không được! Uống!” Ngóntay của hắn bỗng nhiên xâm nhập, Vạn Quý Phi hung hăng hút một ngụm không khílạnh.

Thực phiền toái! HoắcDuẫn Đình lập tức rút tay ra, trên đầu tủ chén, chuẩn xác thò được một vật nhỏra.

Choáng váng… Trong nhàhắn rốt cuộc giấu áo mưa ở những nơi nào chứ? Phòng khách bàn trà trong ngănkéo có, trên tủ đầu giường cũng không thiếu, phòng tắm trên tủ kính cũng có,hiện tại ngay cả phòng bếp…

Ngay ở lúc trong đầu côchạy hết sức thác loạn, hắn đã lặng yên không tiếng động tách ra hai chân củacô, lửa nóng cứng rắn nhanh chóng đỉnh nhập vào khóm hoa ẩn mật của cô.

Vạn Quý Phi có đôi khihoài nghi, nam nhân tinh lực rốt cuộc là cao bao nhiêu? Hai người cùng một chỗ,có phải hay không trừ bỏ làm cái chuyện kia cũng không cócái gì khác?

Mười phút sau, cô nửakhóc lóc nửa cầu xin tha thứ: “Em… Đủ…” Buổi chiều có khóa giải phẫu, cô khôngcần lại bệnh ủ rũ đi học. Thiệu Mẫn mỗi lần thấy cô như vậy, sẽ cười nhạo cômiệt mài quá độ.

Người nào đó thật sự dừnglại, nhưng vẫn chưa rời khỏi, hai tay gắt gao nâng mông của cô trực tiếp đi trởvề phòng.

Lại qua một giờ, Vạn QuýPhi đang ngủ mơ mơ màng màng, bỗng nhiên bị một chuỗi chuông điện thật dài đánhthức.

Một cái bàn tay to vỗ vỗđầu cô: “Em cứ tiếp tục ngủ.” Sau đó nệm trên người bị hắn dẹm dẹm vài cái, cửaphòng được khép lại.

Vốn muốn ngủ tiếp, nhưnglà bên ngoài truyền đến tiềng ồn ào đứt quãng gợi lên lòng hiếu kỳ của cô.Trong nhà trừ bỏ Thiệu Mẫn, chưa từng có bất cứ người nào khác tới, rốt cuộc làai? Vạn Quý Phi vội vàng đứng lên mặc quần áo chỉnh tề, kéo cửa phòng liền ngheđược một giọng nữ thét chói tai: “Mày đứa hỗn đản này!”

Người tới dĩ nhiên là mẹhắn?

Vạn Quý Phi cuống quítchạy ra, chỉ thấy vợ chồng Hoắc gia đều ở đây, mà Hoắc Tinh Linh đã tức giậnđến mặt đỏ tai nóng.

“Tiểu Phi? Mày thực đemngười ta cất giấu rồi? Mày xú tiểu tử này, công tác cùng sinh hoạt cá nhân đềurối tinh rối mù! Mày nói xem, mày rốt cuộc muốn như thế nào? Nói a!” Hoắc TinhLinh đại khái vô cùng giận dữ, vươn tay đi qua túm tay con, lại bị Hà NguyễnĐông giữ chặt.

“Bác gái…” Tuy rằng khôngbiết vì sao bọn họ có thể tìm tới nơi này, bất quá nếu bị hiểu lầm, Vạn QuýPhi cảm thấy phải giải thích. Nhưng là mới mở miệng, Hoắc Tinh Linh lại tráchmóc.

“Tiểu Phi, trước cháukhông phải đã đáp ứng dì sẽ hảo hảo khuyên nhủ thuyết phục hắn? Vì sao hiện tạimọi chuyện lại biến thành như vậy? Ngay cả cháu cũng muốn làm không chừng hắn,dì còn có thể trông cậy vào ai?”

“Rốt cuộc… Đã xảy rachuyện gì?” Vạn Quý Phi hoàn toàn không hiểu gì hết trơn, nhìn qua Hoắc DuẫnĐình, hắn khuôn mặt bình tĩnh, đôi môi nhắm chặt, một cái dấu ấn bàn tay màu đỏrõ ràng có thể thấy được.

“Cháu không biết?” HoắcTinh Linh thần sắc kinh ngạc: “Hắn ngay cả cháu cũng che giấu?”

“Giấu diếm cái gì?”

“Hắn vụng trộm đem côngty bán!”

“A?” Vạn Quý Phi chấnđộng, là kia chính là công ty đèn LED đi?

“Không cần kỳ quái!” HoắcTinh Linh làm như tìm được người tri âm “Công ty đó là dì bỏ vốn mở ra, hắnmuốn bán căn bản không có hỏi qua ý kiến của dì. Lúc trước hắn nói qua sẽ xâydựng một sự nghiệp, kết quả đâu? Trời ạ, dì muốn điên rồi!”

“Khả… Khả năng, hắn cónỗi khổ.” Vạn Quý Phi nhỏ giọng vì hắn biện hộ.

“Cái nỗi khổ gì? Khu nhàxưởng kia đầu tư mấy ngàn vạn đi vào, hắn làm sao có thể nói không làm là sẽkhông làm?” Hoắc Tinh Linh cuồng dắt tóc, đột nhiên giống nghĩ đến cái gì, mạnhdừng lại, ngẩng đầu nhìn con: “Tính, bán liền bán! Mày đã chủ động buông thacho, mời mày lập tức thu thập một chút, cút về Pháp đi tiếp quản sinh ý trongnhà ẹ!”

“Tôi đối với rượu trangtrong nhà các người một chút hứng thú đều không có!” Vẫn không lên tiếng HoắcDuẫn Đình rốt cục mở miệng.

“Cái gì các người? Rượutrang tương lai là của mày! Lúc trước mày đáp ứng với mẹ, nếu không dựng nghiệpthì sẽ trở về, hiện tại mày thế nhưng lật lọng?”

“Ở dưới sự khống chế củabà, tôi vĩnh viễn cũng không có biện pháp tiếp nhận. Trong nhà có nam nhân bịbà khống chế được đã muốn đủ, không cần lại thêm tôi.”

Hoắc Duẫn Đình lời nàynói xong rất lạnh lùng, Hoắc Tinh Linh nhất thời sắc mặt xám như tro tàn. ”Con…Con có phải hay không muốn sống không khí sôi động tử ta!”

Bà tức giận đến cả ngườiphát run, thủy chung trầm mặc Hà Nguyễn Đông đi qua đi ôm lấy cô, nhẹ giọngnói: “Bình tĩnh.”

“Em như thế nào bình tĩnhđược? Lúc trước vì sinh hắn, em thiếu chút nữa sẽ chết! Sớm biết rằng hắn hômnay sẽ như vậy, lúc trước khi hắn đến liền bóp chết hắn cho xong!”

“Đừng nói bậy.” Hà NguyễnĐông ninh mi trách cứ. Con quật cường, thê tử nóng tính, hai người gặp mặt liềnầm ĩ, công tác hòa giải của hắn không biết phải làm đến khi nào. Kỳ thật hắnhiểu được con muốn đi ra ngoài đã là chuyện ăn sâu vào lòng, bất kỳ người namnhân nào ở hoàn cảnh như vậy đều sẽ như thế.

Vấn đề là hắn theo sinhra liền nhất định phải làm người thừa kế rượu trang, đây là chuyện thực khôngcó cách nào khác thay đổi, cho nên thê tử mới có thể kiên quyết như vậy.

“Em có nói sai sao? Loạicon này sinh ra làm gì?”[Tiếu: cô ơi, nói thếvì giận nhưng người ta không phải chỉ tổn thương một lát đâu TT.TT]

“Vậy bà có thể không sinhra tôi.” Hoắc Duẫn Đình âm trầm nói một câu, Hoắc Tinh Linh sau khi nghe xong“Ô ô” hai tiếng khóc đi ra.

Hà Nguyễn Đông trừng mắtnhìn con liếc mắt một cái, miệng lấy ngữ khí ít khi nghiêm túc như thế giáohuấn hắn: “Con không nên cùng mẹ nói chuyện như vậy.”

Hoắc Duẫn Đình ngoảnhmặt, vẻ mặt vẫn quật cường như cũ: “Lúc trước các người nên sinh thêm một đứa,hôm nay sẽ không vì chuyện này mà phiền lòng.”

Giống như bị chọc trúngchỗ đau, Hoắc Tinh Linh nức nở khóc lớn hơn nữa: “Con nghĩ rằng mẹ không nghĩtới chuyện này hay sao? Còn không phải bởi vì con?”

“Đừng hơn nữa.” Hà NguyễnĐông đúng lúc che miệng lão bà, chuyện này nói qua nói lại chỉ liên lụy làmngười thương tâm.

“Hoắc Duẫn Đình…” Vạn QuýPhi cũng nghe không nổi nữa, kéo kéo tay hắn, lắc đầu, ý bảo hắn đừng nói kíchthích người nữa.

Hà Nguyễn Đông chính lànghiêm mặt nói với con: “Là con tự mình lựa chọn đường đi này, cha mẹ cho dùmuốn ngăn cản cũng vô dụng. Nhưng con cũng nên vì chuyện chính mình làm ra màphải trả giá, trong nhà sẽ không lại ép con thừa kế nghiệp trong nhà, tự giảiquyết cho tốt.” Tiếp theo hắn nhìn nhìn Vạn Quý Phi, lại mở miệng: “Còn có,người ta là khuê nữ tốt, thế nên con cũng đừng tùy tùy tiện tiện liền ở chung.”

Hoắc Duẫn Đình mặt khôngchút thay đổi nhìn lại phụ thân, giống như chuyện đang nói bất quá chỉ là mộtchuyện rất đỗi bình thường: “Chúng tôi ở Pháp quốc đã kết hôn.”

“Cái gì?” Hoắc Tinh Linhlại thét chói tai: “Con thế nhưng kết hôn cũng không cho chúng ta biết? Con rốtcuộc đem cha mẹ đặt chỗ nào? Chúng ta thực khiến cho con hận như vậy?”

“Bác gái…” Vạn Quý Phicũng không Hoắc Duẫn Đình trầm được, dù sao sai cũng là ở bọn họ. ”Kỳ thật, nhàcủa cháu cũng không biết.” Cô bỗng nhiên cảm thấy áp lực thật lớn, vạn nhấtngười trong nhà mà biết, phản ứng chỉ sợ so với người trước mắt còn muốn kịchliệt.

Hà Nguyễn Đông mắt lạnhchăm chú nhìn con vài giây, cuối cùng thở dài: “Con lần này làm hơi quá.” Hắnvỗ vỗ thê tử vẫn muốn mở miệng mắng “Chúng ta đi về trước đi.”

“Không cần! Em còn chưacó mắng đủ!”

“Tiểu Linh!” Hà NguyễnĐông trầm giọng hét lớn, Hoắc Tinh Linh tức thời im tiếng. Bà bĩu môi, lạikhông tiếng động rớt nước mắt.

Hà Nguyễn Đông nhắm mắt,lại mở ra trong đôi mắt tràn ngập bất đắc dĩ, thanh âm trở nên nhu hòa: “Ngoan,trước rời đi nơi này rồi nói sau.”

Trong phòng ít đi haingười, nhất thời khôi phục lại sự yên tĩnh. Vạn Quý Phi cố gắng sắp xếp lạinhững lời mới vừa rồi nghe vào trong tai, hắn bán công ty, cho nên trong khoảngthời gian này mới rảnh rỗi như vậy?

“Hoắc Duẫn Đình…” Rấtnhiều vấn đề ở não muốn nhảy đi ra, muốn hỏi, nhưng nếu hắn muốn thẳng thắn, từvài ngày trước đã nói.

“Chuyện tình làm ăn, emkhông biết gì cả, tuy rằng em không rõ anh vì sao muốn đem công ty bán đi,nhưng em tin tưởng, anh khẳng định có lý do của chính mình. Bất quá, chúng talà vợ chồng đúng không? Em hy vọng anh nếu có phiền não có thể cùng em nói mộtchút, để cho em thay anh chia sẻ.”

Hoắc Duẫn Đình từ trongđôi mắt cô đọc được lý giải, hắn nắm đầu cô, kéo gần chính mình. ”Anh hiểuđược, kỳ thật gần đây anh đang theo kế hoạch làm một chuyện, trên phương diệntài chính có chút khẩn trương, bất quá anh luôn luôn có biện pháp. Chờ thànhcông, anh liền nói cho em tình hình thực tế được không?”

Vạn Quý Phi gật gật đầu,vòng tay ôm lại hắn. Sự tình đột nhiên phát sinh, cô cần có chút thời gian đểtiêu hóa.

“Anh biến thành hai bàntay trắng, em sẽ để ý sao?”

“Ngốc.” Cô buộc chặt haitay, đem hắn ôm càng chặt. ”Anh đã quên, ba năm sau em chính là đại bác sĩ, đếnlúc đó em có thể nuôi anh!”

Đứa ngốc! Hoắc Duẫn Đìnhvỗ về đỉnh đầu của cô, không tiếng động cười. Cô nhóc của hắn chính là đáng yêuđiểm ấy.

Vạn Quý Phi đáy lòng đangtính toán, hắn không công tác, về sau cuộc sống như thế nào? Trong nhà cấp sinhhoạt phí tiết kiệm chút ít đi, nga nga, cô còn có một trăm vạn. Nhưng là… khoảntiền kia là mẹ hắn cấp, như vậy xài cũng không thể yên tâm thoải mái nha. Ai,thật khiến người sầu nha.