Quý Phi Giá Lâm

Chương 63






Chuyện phát sinh lúc sángtrực tiếp ảnh hưởng đến cảm xúc của Vạn Quý Phi, buổi chiều đến lớp lại bịThiệu Mẫn trêu chọc, bất quá cô không có tâm tình phản bác.

Nghe nói hôm nay khóa họcsẽ cầm đao giải phẫu, mọi người giống như đều thực hưng phấn, bất quá có vàibạn gái nhát gan liền lui bước ra phía sau. Nửa tháng trước kỳ thật cũng tiếpxúc qua thi thể, chính là khi đó chỉ nhìn ở xa xa, Vạn Quý Phi cảm thấy chínhmình cũng rất bình thường không có cảm giác sợ hãi gì, cho dù nhìn thực âm trầmnhưng lại không cảm thấy khủng bố.

Giáo sư sau khi tiến vào,bên trong nhất thời an tĩnh, hắn giảng giải vài phần chung, sau đó đi đến trênbàn giải phẫu xốc lên tấm vải trắng, một khối thi thể trắng bệch ở dưới ánh đènhuỳnh quang trông có vẻ phá lệ chói mắt.

Trong cổ họng tựa hồ tràolên cảm giác nhợn nhợn ghê tởm, giáo sư vừa nói vừa cầm lấy dao tiến hành giảiphẫu, làm mẫu. Có nữ sinh thét chói tai, Vạn Quý Phi che miệng cố gắng áp chếđi cảm giác ghê tởm trào dâng kia. Kỳ quái, cô lúc trước rõ ràng không có sợhãi gì hết nha.

Đao thi triển ở thi thểgiống như cắt khúc thịt cá, Thiệu Mẫn bắt lấy cánh tay của cô, đem cả người đèở trên người cô. ”Thật… muốn nôn!”

Vạn Quý Phi nâng mặt, haichân không hiểu sao run run, sắp chống đỡ không được nữa.

Đột nhiên, có một bạn namthất đức đem đầu thi thể bị che dưới tấm vải bố xốc lên, hé ra một khuônmặt lớn tuổi trắng bệch rõ ràng hiện trước mắt mọi người, cái này Vạn Quý Phirốt cục nhịn không được, đem dị vật ngạnh ở trong cổ họng toàn bộ nhổ ra.

“Oa, cậu so với tớ cònkhoa trương hơn.” Thiệu Mẫn vội vàng đưa chiếc khăn tay qua.

“Này này, đây là vấn đềcần phải đối mặt, mọi người phải dũng cảm!”

Giáo sư ở bên kia la lên,Thiệu Mẫn giúp cô đỡ thẳng thắt lưng.

“Cậu có khỏe không? Làmbộ dáng ra hiệu tý, nói cho hắn biết chúng ta đỡ được!”

“Tớ… Không…” Cả người đổmồ hôi lạnh Vạn Quý Phi nhéo quần áo trên vai Thiệu Mẫn, vừa định nói chínhmình không có việc gì, ngay sau đó thân thể mềm nhũn, hôn mê bất tỉnh.

Bên trong phòng y tế, VạnQuý Phi khuôn mặt tái nhợt nằm ở trên giường bệnh, cách đó không xa có hai nữsinh vụng trộm đối với cô nhìn chòng chọc, nhiều lúc là tai kề bên tai nóithầm. Sau đó lại có mấy người đứng ở trước cửa ló đầu vào nhìn, sau đó hai nữsinh kia đi ra ngoài, vài người nóng lòng nghị luận một phen, rốt cục cũng biếnmất.

Vạn Quý Phi trong đầutrống rỗng, tựa hồ đã biết trước tình huống sau đó. Nguyên bản chỉ nghĩ đếnchính mình chịu không nổi mới có thể té xỉu, nhưng mà từ sau tỉnh lại nghe đượcy tế lão sư khinh miệt một câu, thế giới của cô đảo điên.

Bên ngoài hành langtruyền đến tiếng bước chân cấp tốc, không quá ba giây, Thiệu Mẫn dẫn Hoắc DuẫnĐình vọt vào.

“Hai người hảo hảo tángẫu một chút.” Thiệu Mẫn bất an nhìn nhìn Vạn Quý Phi, sau đó thức thời rờikhỏi phòng.

Hoắc Duẫn Đình đặt môngngồi ở trên giường, cầm lấy bàn tay cô, xúc cảm lạnh băng nhất thời làm cho hắnnhíu mi. ”Làm sao không thoải mái?”

Vạn Quý Phi liếc mắt nhìnhắn, môi mân chặt, không nói được lời nào.

“Tiểu Phi?” Hắn xoa cáicằm đầy kia, cô nghiêng đầu tránh đi.

Nước mắt chậm rãi tí táchrơi xuống dưới, nhịn lâu như vậy, ở khoảnh khắc nhìn thấy hắn nhất thời khốngchế không được.

Hắn cúi xuống ôm lấy cô,nhỏ giọng nói: “Không có việc gì.”

Vạn Quý Phi theo bản năngtúm lấy quần áo trước ngực hắn, dùng thanh âm run run khóc mắng hắn: “Tại anh,tại anh! Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?”

“Cái kia… Chính là mangthai, cũng không phải cái chuyện gì xấu!”

“Em không cần! Khôngcần!” Hắn nói được thoải mái, chuyện ngoài ý này sẽ đem toàn bộ nhân sinh củacô hoàn toàn nhiễu loạn. Nếu để người nhà biết việc này sẽ có kết quả gì đây?Cô không dám tưởng tượng. Vừa rồi màn bát quái của những người đó đã khiến côchịu đủ, hiện tại việc này đã lan truyền khắp ngõ ngách ở trường học đi.

Quá mất mặt, thật đángsợ!

“Chúng ta về nhà nói sau,ân?” Hắn đỡ cô dậy. Vạn Quý Phi vẫn như cũ nức nở, não giống như len sợi rốitinh rối mù, cái chủ ý gì cũng không có, chỉ có thể nghe theo lời của hắn.

Hai người ra đến hànhlang, người vây xem còn không có tán đi, tốp năm tốp ba làm thành một đống,nhìn thấy bọn họ liền chỉ trỏ, càng quá đáng còn có người lấy di động ra chụpảnh.

“Bạn học! Cậu làm gì?”Hoắc Duẫn Đình trợn mắt trừng qua, vươn tay đi bắt lấy cái điện thoại trên taynam sinh kia.

“Oa! Anh muốn như thếnào!” Nam sinh kia giữ chặt di động giấu đi, vẻ mặt khoa trương kêu to. ”Có canđảm làm ra chuyện mất mặt như vậy chẳng lẽ không sợ người ta chụp ảnh. Đóa hoahọc hệ Trung y nga, bình thường nhìn thanh thuần trong sáng là thế, ấy vậy mà cuộcsống sinh hoạt cá nhân lại hết sức thối nát. Nương nhờ đại gia, là có thể thuậnlợi đi Đài Loan trao đổi nga, đi Pháp quốc khoái hoạt nga. Ai nha tôi nói, chodù bị bao dưỡng cũng nên giữ chút ít, mang thai muốn giấu cũng giấu khôngđược!”

Người này nói vừa xong,lập tức rước lấy từng trận từng trận cười vang.

Như thế nói chuyện khónghe như thế, Vạn Quý Phi nguyên bản khuôn mặt đã tái nhợt lúc này lại càngtrắng bệch.

“Cậu là người nào học bannào?” Nghe thanh âm khóc nức nở của cô, ánh mắt Hoắc Duẫn Đình càng lúc âmthẩm.

“Anh muốn như thế nào? Sẽkhông là muốn tìm người đánh tôi đi? Ai nha tôi cũng không sợ, hôm nay nhiềungười ở đây như vậy, nếu tôi có gì tổn hại, người bị hiềm nghi nhất chính làanh!”

Người chung quanh bắt đầuồn ào, nam sinh càng thêm kiêu ngạo, liền ngay cả lão sư phòng y tế cũng đi rahát đệm: “Tiên sinh, nơi này không phải là nơi để cho anh giương oai, xin đimau!”

“Tốt lắm! Các người muốnlàm nhân chứng chứ gì?” Hoắc Duẫn Đình bộ dạng lãnh khốc, ánh mắt rét lạnh nhìnxung quanh quét một vòng, sau đó ngón tay chỉ thẳng vào mặt nam sinh kia: “Hômnay người này, ở trước công chúng đối với bà xã tôi nói ra lời nói có tính vũnhục như thế, hắn không chỉ làm tổn hại tự tôn bà xã của tôi, còn phá hủy cảmtình giữa vợ chồng tôi, đối với chuyện này tôi sẽ truy cứu quyền lợi pháp luật!Lão sư, vừa rồi lời nói của hắn, cô cũng nghe thấy, đúng không?”

“A? Anh… hai người… Là vợchồng?” Lão sư y tế bị hù một phen sửng sốt.

Hoắc Duẫn Đình nhếch khóemiệng lạnh lùng cười: “Làm sao? Sinh viên thì không thể kết hôn sao? Hôn nhâncủa chúng tôi có pháp luật bảo đảm, nếu cần còn có thể đưa ra chứng hôn. Đươngnhiên, không phải là miêu miêu cẩu cẩu nào đó cũng đều có thể xem!”

“Này…”

“Hôm nay trò khôi hàinày, tôi sẽ không bỏ qua như vậy! Lão sư, cô làm người phải nêu gương tốt, phảilàm gương, đến lúc đó cần cô làm người làm chứng, cũng không thể chống chếnga.” Nói xong, hắn ôm Vạn Quý Phi sớm khóc thành lệ đẩy đám người ra, tiêu sáirời đi.

Xe theo phương hướng cănnhà hai người đang trụ chạy đi, Vạn Quý Phi hai mắt vô thần nhìn ngoài cửa sổ,nhìn thấy phố cảnh bên ngoài cấp tốc mà qua, biết vậy nên con đường phía trướcmê man. Cho dù vừa rồi hắn ở trước mặt bạn học vì cô hòa nhau một ván, nhưng làcô chân chính lo lắng căn bản không phải chuyện này. Bước tiếp theo phải đi nhưthế nào, cô hoàn toàn mờ mịt.

Người ngồi ở ghế điềukhiển, một bên chuyên tâm lái xe, một bên còn phải thời khắc lưu ý bên cạnh cô.Từ trường học rời đi cho tới lúc lên xe, cô thủy chung mặt không biểu cảm, côhai mắt lướt qua phố cảnh bên ngoài, ngay cả tiêu cự đều không có, tâm của hắnthắt chặt quả thực rất là khó chịu. Chẳng lẽ quyết định của hắn sai lầm rồi?

Đem xe đỗ vào trạm, HoắcDuẫn Đình vỗ nhẹ nhẹ cô “Đừng suy nghĩ miên man, trời có sụp xuống dưới còn cóanh chống đỡ, ngày mai cuối tuần chúng ta trở về nhà tự thú.”

Vạn Quý Phi ngây ngườicho hắn một cái nhìn chăm chú, cuối cùng gật gật đầu. Tiến vào thang máy, hắnđem tay cô nắm chặt, ý định đem sức lực trên người chính mình truyền cho cô.

Chờ thang máy dừng lại mởcửa, hai người song vai bước ra. Đèn dọc hành lang cảm ứng ‘Ba’ một tiếng bậtsáng lên, Vạn Quý Phi ngẩng đầu, thoáng nhìn thấy trước cửa nhà có hai ngườiđang đứng đó, thân mình nhất thời cứng ngắc, hàn khí thổi quét toàn thân.

“Vạn Quý Phi!”

Tiếng rống giận dữ ở bêntrong không gian hẹp quanh quẩn một hồi, Hoắc Duẫn Đình phản ứng đầu tiên chínhlà đem cô bảo hộ ở sau người.

“Nha đầu chết tiệt kia!Lại đây!” Xa Thục Mai mặt lạnh lùng hét lớn, trong ánh mắt mang theo một loạinổi giận trước đây chưa từng gặp. Vạn Quý Phi lớn như vậy, còn chưa thấy qua bộdáng này của bà nội. Cô co rúm thân mình lại, bắt lấy cánh tay hắn.

Hoắc Duẫn Đình ngăn lạithắt lưng của cô, ánh mắt khi nhìn thấy mẫu thân ôm ngực trừng mắt của hắn lậptức hiểu rõ. Chuyện muốn tới cuối cùng cũng đã tới, hắn nhẹ hít vào một hơi,mặt bình tĩnh nhìn hướng Xa Thục Mai: “Tất cả đều là chủ ý của cháu, bà nộiđừng mắng cô ấy!”

“Là chủ ý của cậu… Tốtlắm, cậu rốt cục cũng thừa nhận đem khuê nữ nhà của tôi tóm tới tay? Tiểu Hoắc,vốn tôi đối với cậu bắt đầu thay đổi quan điểm, thế nhưng cậu lại làm cho tôihoàn toàn thất vọng! Tôi nói cho cậu biết, đoạn hôn nhân này Vạn gia không thừanhận!” Xa Thục Mai trợn mắt rồi chuyển hướng, âm thanh đối với cháu gái lạnhlùng nói: “Còn không cút lại đây cho bà? Thật sự muốn vĩnh viễn làm rùa đen rútđầu sao?”

Vạn Quý Phi cắn cắn môi,đột nhiên ngang nhiên đẩy Hoắc Duẫn Đình ra, kiên trì hướng bà nội di di điqua.

Xa Thục Mai nhìn từ trênxuống dưới người trước mặt, cười lạnh: “Ở chung, bí mật kết hôn, cánh đã khỏemạnh cứng cáp, muốn bay? Vạn Quý Phi, có phải người nhà cho tới nay rất nuôngchiều cháu, cho nên liền cho rằng có thể tự quyết định mọi chuyện hay không?Kết hôn chuyện đại sự như thế, là có thể không cần hỏi ý kiến người nhà, muốngả liền gả? Cháu rốt cuộc có đem chúng ta đặt ở trong mắt hay không? Có haykhông?”

Một câu rống cuối cùngphi thường vang dội, Vạn Quý Phi nửa câu nói cũng không dám hé miệng, mặc ngóntay bà nội hướng tới trên ót cô không ngừng chỉ chỉ.

Hoắc Duẫn Đình thật sựnhìn không được, cô nhóc kia thế nhưng chính là bảo bối hắn nâng niu trong lòngbàn tay, sao có thể để cho bọn họ đối đãi thô bạo như thế? Hắn nắm lấy bàn tayđang hướng lại đây của lão nhân gia, cố bình tâm tĩnh khí (bình tĩnh) khuyên giải: “Bà nội, là lỗi của cháu, bà nếu muốnđánh muốn mắng cứ hướng về phía cháu là được. Tiểu Phi thân thể yếu đuối, bàđừng làm khó cô ấy.”

“Tôi giáo huấn cháu gáicòn cần cậu quản sao?” Xa Thục Mai bỏ tay ra, quay đầu đối với hắn rống giận!

Hoắc Duẫn Đình cũng khôngcam lòng yếu thế “Cô ấy là vợ của cháu!”

“Cậu thúi lắm! Có rắm mauphóng*.” Xa Thục Mai bị thân phận mới của cháu gái kíchthích liên thanh rít gào.

*Nguyên văn: 放狗屎屁 – thả cho thỉ thí, Tiếu không rõ chém bừa >__