"Còn cái này thì sao?" Trần Nhiễu chỉ vào chiếc gương trên mặt đất.
"Cầm lấy đi, Lão Ngô có lòng đưa cho chúng ta, sau này còn phải trả lại cho ông ấy."
Trần Nhiễu vừa nhặt đồ vừa phàn nàn: "Ai mà nghĩ tới một cảnh sát như ông ta mà lại…”
Tôi tiến lên hai bước, thấy Trần Nhiễu dừng lại tại chỗ, nghi ngờ hỏi.
"Sao vậy?"
Trần Nhiễu khuôn mặt tái nhợt chỉ vào gương nói:
"Chị ơi, hình như em bị ảo giác..."
11.
Tôi nghi ngờ chờ Trần Nhiễu nói tiếp.
"Em nhìn thấy... bên trong cái gương... có ma..." Trần Nhiễu giơ cái gương lên.
Cuối cùng tôi cũng hiểu ra.
Trần Nhiễu thực sự đã nhìn thấy một con ma trong gương!
Tôi cười khổ: “Đây là điều chị muốn nói từ sớm, nhưng vẫn không nói.”
Vừa dứt lời, những ác linh hai bên bắt đầu động đậy.
Nét mặt liên tục co giật, có lúc vô cảm, rồi đau đớn tột độ.
Một số thậm chí còn mơ hồ muốn di chuyển.
"Đi thôi! Đi 404 trước đi!" Phản ứng của ác linh khiến tôi có chút lo lắng.
Tôi và Trần Nhiễu dìu nhau đi về hướng 404.
Những con ma nhường đường cho chúng tôi, ánh mắt của chúng khiến tôi nổi da gà.
Tôi sợ chúng sẽ đột ngột bỏ chạy.
Trần Nhiễu cầm chiếc gương, liên tục nhìn vào nó vì sợ gặp phải ma.
Cả đoạn đường đi, đôi môi cậu ta không ngừng run rẩy.
Ngay cả những người đã xem không biết bao nhiêu phim kinh dị, khi trải qua cảnh tượng này cũng phải lạnh sống lưng.
Dẫu sao đây cũng là cuộc sống, không phải hư cấu.
Đột nhiên, cậu ta cười gượng: “Trong phim không phải nói gương có thể xua đuổi tà khí sao?” Cũng may không có phản ứng gì.
Lúc này chúng tôi cũng tới cửa phòng 404.
Trên cửa dán một tờ giấy: Vui lòng gõ cửa trước khi vào.
Tôi và Trần Nhiễu nhìn nhau rồi từ từ giơ tay.
Cộc, cộc, cộc
Cánh cửa kêu cọt kẹt rồi tự động mở ra.
Khoảnh khắc cửa mở, tôi đột nhiên phát hiện tất cả những ác linh phía sau tôi đã biến mất.
Hình như họ có vẻ khiếp sợ phòng 404 này.
"Mời vào." Một giọng nam vang lên từ bên trong.
Đã leo lên lưng cọp, muốn chạy cũng không được.
Trần Nhiễu kéo tay tôi muốn vào trong.
Bị tôi ngăn lại.
Bởi vì các quy tắc đã nêu rõ chỉ một người có thể vào.
Tôi ra hiệu cho tôi vào trước, Trần Nhiễu còn muốn nói gì đó.
Tôi chậm rãi lê đôi chân của mình, cố nén đau, bước vào phòng.
12.
"Hãy đóng cửa lại."
Căn phòng rất tối, sau khi mắt đã quen dần.
Tôi mới lờ mờ nhận ra trước mặt mình là một chiếc bàn tư vấn nhỏ dành cho một người.
Có một giường bệnh bên cạnh.
Còn phòng bên trong có gì, tạm thời tôi không nhìn rõ.
"Hãy nằm lên giường."
Tôi từ từ chạm vào khẩu súng sau thắt lưng.
"Anh là ai?"
"Hãy nằm lên giường." Giọng nói máy móc của người đàn ông vang lên.
Tôi từ từ nằm xuống, tay cầm chặt khẩu súng.
Một lúc sau, có cảm giác lạnh ở bàn chân trái.
Toàn thân tôi không khỏi run rẩy
Cố gắng mở to mắt, nhưng không có ai trước mặt.
Thật kỳ lạ.
Tay hắn cũng không có làm gì, nhưng sau khi hắn lấy tay ra khỏi chân trái.
Thật ngạc nhiên, chân tôi không còn đau nữa.
"Xin vui lòng thanh toán phí tư vấn."
Tôi từ từ ngồi dậy khỏi giường, cẩn thận nhìn về hướng phát ra tiếng nói.
Nhưng tiếng nói dường như đến từ mọi hướng.
"Xin vui lòng trả phí tư vấn." Giọng nói máy móc của người đàn ông lại vang lên.
"Xin lỗi..." Tôi lấy điện thoại từ trong túi, mở ra.
Chỉ muốn hỏi bao nhiêu tiền.
Đột nhiên, giọng nói dường như rất sợ hãi, gầm lên: “Cút ngay!”
Tôi kinh hãi, còn muốn nói thêm.
Nhưng những thứ trên giá sách ở hai bên và trên bàn đều bị ném xuống đất.
Tôi không dám nán lại thêm nữa, vội vàng tắt điện thoại, xoay người chuẩn bị đi.
Ngay khi tôi vừa mở cửa.
Giọng nói máy móc của người đàn ông lại vang lên: "Tiếp theo."
Trần Nhiễu ở ngoài luôn tò mò về tình hình bên trong, không ngừng nhìn xung quanh.
Tôi lo lắng nhìn cậu ấy, cậu ấy ra hiệu OK với tôi.
Rồi Trần Nhiễu bước vào, tôi đứng ở cửa hành lang đợi.
Lúc này, tiếng bước chân từ lối đi bên cạnh truyền đến.
13.
Tôi quay đầu lại nhìn, dần dần nhìn rõ người đến.
Hóa ra là Diệu Vấn.
Tôi thấy tay phải của anh chảy máu, anh ấy đang che cánh tay bị thương.
Sau khi nhìn rõ tôi, anh thở phào nhẹ nhõm.
Tôi lập tức chạy đến: "Chuyện gì vậy! Tại sao anh lại bị thương? Những người khác đâu??"
Lúc này, tôi thấy một miếng thịt đã bị xé ra khỏi cánh tay của Diệu Vấn.
"Lão Ngô... biến thành quỷ!"
Hóa ra là Lão Ngô, tôi nhớ lại nụ cười đáng sợ của Lão Ngô.
Chỉ là không ngờ ông ấy lại biến thành quỷ. “Những người khác đâu?” Tôi lo lắng hỏi.
"Khi thang máy đến tầng năm, cửa tự động mở...Mao Mẫn nhìn thấy một đứa trẻ ở cửa và bước ra ngoài..."
"Tôi nóng lòng muốn kéo cô ấy lại, nhưng một bóng đen xuất hiện! Chụp lấy cánh tay tôi, tôi đau đớn rút lại! Kết quả là cánh tay tôi thành ra thế này!”
"Lúc đó tôi cố gắng ra ngoài lần nữa, cửa thang máy tự động đóng lại, tôi làm thế nào cũng không mở được”
Lời nói của Diệu Vấn làm đầu óc tôi rối bời.
"Thang máy chỉ dừng ở tầng chẵn, sao lại dừng ở tầng năm!"
Điều quan trọng nhất là Mao Mẫn tuy bản chất tốt bụng nhưng lại rất rụt rè. Những nội quy trước đây đều do cô ấy nhắc nhở chúng tôi, sao lại bước ra ngoài tầng 5 một mình!
"Mã Đại Lưu đâu!" Tôi kích động nắm lấy vai Diệu Vấn.
"Tôi thấy Mao Mẫn bị bắt đang nghĩ xem phải làm thế nào thì Mã Đại Lưu hét lên từ phía sau.”
"Tôi chỉ thấy ông ta... bị trần nhà hút đi! Và vị trí của trần nhà là một khuôn mặt người!"
"Cơ thể của Mã Đại Lưu nằm trong miệng của khuôn mặt đó!" Diệu Vấn run rẩy nhớ lại, "Lúc đầu, cơ thể của Mã Đại Lưu vẫn đang cử động, co giật, và sau một lúc...ông ta không động đậy nữa..."
Chân tôi nhũn ra, lảo đảo lùi lại, dựa vào tường.
"Tất cả là lỗi của tôi...nếu tôi không đưa mọi người đến đây...chuyện này sẽ không xảy ra..."
Khi Diệu Vấn định nói điều gì đó, thì bên trong phòng 404 phát ra tiếng hét.