Quy Tắc Tòa Nhà Tử Thần

Chương 4



14.

Lúc này chúng tôi không còn kiểm soát được các quy tắc và sự bất thường nữa.

Cửa phòng 404 lập tức mở ra.

Nhưng khung cảnh bên trong làm tôi kinh ngạc.

Bố cục của 404 lúc này hoàn toàn khác với lúc trước khi tôi vào.

Lúc đầu cách bố trí giống như phòng tư vấn trong bệnh viện.

Nhưng bây giờ, có một bàn thờ và vô số tượng thần lớn nhỏ được bày trí bên trong.

Trước các bức tượng và khắp sàn nhà đều thắp nến và nhang.

Điều kỳ lạ nhất là những vị thần này đang nhìn chằm chằm vào tôi.

Bất kể tôi đi đâu, tất cả họ dường như đang ngó chừng tôi vậy.

"Hai người... trước khi vào cũng như vậy?

Sau khi bước vào, Diệu Vấn cũng chết lặng khi thấy khung cảnh trước mắt.

"Không có! Lúc tôi vào, rõ ràng là phòng y tế!"

Tình huống này khiến tôi cảm thấy thần kinh của mình sắp loạn trí rồi.

Nhưng mấu chốt là, Trần Nhiễu đã đi đâu!

Mặc dù tiếng hét trước đó không phải giọng của Trần Nhiễu.

Nhưng sự biến mất bí ẩn của cậu ta vẫn khiến tôi cảm thấy hoang mang.

“Chúng ta nên làm gì bây giờ?”

Diệu Vấn đã tìm kiếm xung quanh căn phòng.

Nhưng không có dấu vết của Trần Nhiễu.

Móng tay tôi bấu chặt vào da thịt.

Các đồng nghiệp lần lượt biến mất, còn tôi bị nuốt chửng bởi cảm giác tội lỗi và bất lực.

"Chúng ta lên tầng năm đi!"

Diệu Vấn ngạc nhiên trước lời nói của tôi:

"Tầng năm rất kỳ quái, chúng ta đi lên đó, không phải là chịu chết sao…”

Tôi cũng biết tầng năm rất quỷ dị.

Nhưng hiện tại, mọi người lần lượt mất tích.

Giống như chuyện Trần Nhiễu và Lão Ngô gặp phải, tôi thực sự không biết phải làm gì.

Phải tìm kiếm Mao Mẫn, có lẽ sẽ có manh mối.

Sau khi nghe tôi giải thích, Diệu Vấn như đang suy nghĩ gì đó, rồi gật đầu đồng ý.

15.

Ngay khi vừa đặt tay lên nắm cửa.

Một bóng đen bao trùm lên bàn tay tôi.

Tôi vội rút tay về, tim đập dữ dội.

Cũng may trừ bóng đen đó, trên tay cũng không có cảm giác gì kỳ lạ.

Tôi nghĩ tôi đã bị hoa mắt rồi.

Nhưng một giây sau, bóng đen lại hóa thành một hàng chữ nhỏ trên cửa:

"Đừng tin người bên cạnh bạn!"

Tôi ngây người tại chỗ.

“Sao không đi đi?” Diệu Vấn ở sau lưng tôi, vì bị cản trở, nên anh không nhìn thấy dòng chữ trên cửa.

"Không...không có gì." Tôi theo bản năng che giấu thứ vừa nhìn thấy.

Nội tâm tôi đầy mâu thuẫn.

Bảo tôi đừng tin người bên cạnh, nhưng Diệu Vấn là đồng đội của tôi.

Chẳng lẽ ngay cả anh tôi cũng không thể tin sao?

Còn bóng đen này là gì, tại sao nó lại nhắc nhở tôi?

"Mở sách hướng dẫn ra xem có quy tắc nào khác cần chú ý không."

“Đợi đến khi vào thang máy, vì an toàn, chúng ta vẫn phải tuân thủ.” Giọng nói của Diệu Vấn vang lên.

Tôi nhanh chóng thoát ra khỏi những suy nghĩ hỗn độn.

Phải, anh ấy nói đúng.

Tôi mở sổ tay.

Viết ra từng quy tắc cần chú ý.

Cùng Diệu Vấn đi tới thang máy.

Diệu Vấn nhấn nút tầng 5, thang máy từ từ mở ra.

Nhưng tại thời điểm cửa mở.

Tôi đã nhìn thấy một người làm hai chúng tôi đều kinh ngạc.

Hóa ra là Lão Ngô.

Ông ta không phải đã biến thành quỷ rồi sao?

Tôi ngạc nhiên nhìn Diệu Vấn bên cạnh.

Lúc này, Diệu Vấn cũng ngạc nhiên không kém.

Mà hiện tại, Lão Ngô với vẻ mặt quỷ dị đang nhìn hai chúng tôi.

Dù trên mặt ông ấy đang cười.

Nhưng nụ cười này, dưới ánh đèn xanh ảm đạm của thang máy, trông đặc biệt đáng sợ.

Diệu Vấn nắm lấy tay tôi lùi lại một bước.

Tôi và Diệu Vấn nhìn nhau, sẵn sàng bỏ chạy bất cứ lúc nào.

Ngay khi Diệu Vấn giơ chân lên định kéo tôi đi.

Lão Ngô nắm lấy tay tôi!

16.

"Đừng đi cùng hắn! Hi hi hi!" Lão Ngô cười nham hiểm nói.

Tôi muốn thoát khỏi lão Ngô, nhưng tay lão như kẹp sắt.

"Hắn không phải Diệu Vấn! Đừng tin hắn!"

Lời nói của Lão Ngô khiến tôi dừng lại.

Mặt tôi đầy nghi ngờ nhìn ông, dù lúc này ông ta vẫn đang cười qủy dị.

Nhưng trong mắt ông ta, tôi lại thấy một cảm giác quen thuộc.

Ông... là lão Ngô sao??

Tôi quay đầu lại nhìn Diệu Vấn, khuôn mặt anh không cảm xúc.

Anh nhìn thẳng vào Lão Ngô.

Ánh mắt này, cho tôi cảm giác xa lạ.

Tôi vô thức bước sang một bên.

Nhưng giây tiếp theo, Diệu Vấn lại nắm tay tôi.

"Đừng tin ông ta! Chính mắt tôi nhìn thấy ông ta biến thành quỷ!" Diệu Vấn nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn lão Ngô.

Nhưng cả hai người bọn họ, giọng nói đều tự giác hạ thấp xuống.

Tôi dùng sức tránh thoát cả hai:

"Hai người nói cho tôi biết, vừa rồi sau khi tôi rời đi, đã xảy ra chuyện gì!”

“Anh nói trước đi!” Tôi nhìn chằm chằm vào Diệu Vấn.

Diệu Vấn chăm chú nhìn Lão Ngô, như đang đối mặt với kẻ thù.

“Khi cửa thang máy đóng lại, Lão Ngô không nói lời nào, Anh Mã nghĩ hắn có chuyện không hay nên vỗ vỗ vai hắn.”

"Sau khi ông ta quay đầu lại, hóa ra khuôn mặt của Lão Ngô đã biến thành một người phụ nữ, mắt không ngừng chảy máu!"

"Chuyện này Anh Mã, tôi và Mao Mẫn đều chứng kiến!" Diệu Vấn vội vàng giải thích!

Lão Ngô lập tức ngắt lời anh:

"Đừng tin hắn! Ở tầng năm, Mao Mẫn đột nhiên chạy ra ngoài, tôi và Lão Mã còn chưa kịp phản ứng."

"Hắn đuổi theo để kéo Mao Mẫn, cánh tay của hắn bị một đám sương mù đen gặm nhấm, bê bết máu!"

"Sau đó, lão Mã và tôi tận mắt nhìn thấy hắn bị màn sương đen cuốn ra ngoài.”

"Chúng tôi còn nghe thấy tiếng hét của hắn..."

17.

Câu trả lời của Lão Ngô khiến tôi trầm mặc.

Tôi đã suy nghĩ cẩn thận về những gì họ vừa nói.

Diệu Vấn bị màn sương màu đen bắt đi, khả năng lớn nhất là trong quy tắc 5, có đề cập chỉ một người được đưa cô bé về nhà.

Sau khi Mao Mẫn chạy ra ngoài, Diệu Vấn lại đi ra nên bị các quy tắc trừng phạt.

Liệu hình phạt này có chết người không? Tôi cũng không rõ.

Nhưng chuyện gì đã xảy ra với Lão Ngô.

Từ khi bước vào thang máy lần đầu tiên, ông quay đầu ra sau, kể từ đó ông ta vẫn giữ nụ cười khó hiểu cho đến hiện tại.

Hơn nữa, theo mô tả của Diệu Vấn, ông ta dường như đã bị ma ám.

Cách họ miêu tả đầy mâu thuẫn.

Điểm chung duy nhất của họ là Mã Đại Lưu!

Theo lời kể của Diệu Vấn, Mã Đại Lưu bị trần nhà nuốt chửng vì kích hoạt quy tắc không thể ngẩng đầu lên.

Vậy lời kể của Lão Ngô sẽ là gì?

Tôi ném những nghi ngờ cho Lão Ngô và hỏi về tình hình của Mã Đại Lưu.

“Sau khi Diệu Vấn bị bắt đi, thang máy tự động đóng lại, chúng tôi muốn cứu hắn.”

"Tuy nhiên, trước đó nút thang máy đã được nhấn ở tầng 17, vì vậy thang máy chỉ có thể đi xuống sau khi đến tầng 17.”

"Lúc lên đến tầng 17, tôi và Mã Đại Lưu vội vàng muốn đi xuống lần nữa.”

“Nhưng thang máy vừa mở cửa, ông ta nói nghe thấy Trần Nhiễu đang gọi ông ta.”

"Tôi thuyết phục không được, Trần Nhiễu rõ ràng đi theo cô, làm sao có thể ở tầng 17 được.

Nhưng Mã Đại Lưu không tin tôi… vội vàng chạy vào trong bóng tối, tôi… tôi không dám vào đó…”

Nói tới đây, Lão Ngô mặt đầy đau khổ, dựa lưng vào tường ngồi xổm xuống.

Vẻ mặt ông lúc này càng trở nên quái dị, nước mắt bắt đầu chảy ra.

Nhưng trên miệng vẫn nở nụ cười.

"Tôi sợ chết, nên không dám đuổi theo... Khi tôi đi xuống tầng năm, làm cách nào cũng không mở cửa được."

"Tôi chỉ có thể xuống tầng bốn, để gặp cô trước."

Nghe Lão Ngô giải thích xong, tôi còn mờ mịt hơn.

Nhưng tôi cũng tìm thấy vài manh mối.

Một là theo quy tắc hoạt động của thang máy, đúng là phải đến tầng 17 mới có thể ấn xuống tầng dưới, trong lời nói trước đó của Diệu Vấn, anh không giải thích điều này.

Hai là Lão Ngô nói tầng 5 không thể mở được, nhưng trước đó họ đã đi qua tầng 5.

Ba là nội quy nói không thể đi tầng lẻ, chỉ có thể đi tầng chẵn, làm sao bọn họ vào được tầng 17 như Lão Ngô kể?

Trước sự mâu thuẫn này, điều gì đang xảy ra?

Hai người họ! rốt cuộc ai đang nói dối! Rốt cuộc ai mới là quỷ!!

18.

Nhưng hiện tại, thật khó để biết ai trong số họ đang thật sự nói dối.

Tôi chỉ có thể tin vào bản thân mình trước và tìm chứng cớ cho tất cả các vấn đề này.

Những người đã biến mất, tôi sẽ không bỏ rơi họ.

Tôi đã đưa họ đến đây thì phải đưa họ trở về.

Giả sử Lão Ngô không nói dối, thì Mã Đại Lưu sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Thậm chí có thể gặp được Trần Nhiễu.

Nghĩ đến đây, tôi bình tĩnh lại một chút.

“Chúng ta hãy lên tầng 5 tìm Mao Mẫn, rồi lên tầng 17 tìm Mã Đại Lưu.” Vừa dứt lời, cả hai đều kinh ngạc nhìn tôi.

Bọn họ có lẽ đang cảm thấy khó hiểu, sao tôi lại đem một quả bom hẹn giờ bên mình.

Trong mắt họ, một trong hai người đều là quả bom hẹn giờ này.

Tôi không giải thích, vì tôi không chắc chắn họ có phải là đồng đội của mình hay không, tôi nhất định không bỏ họ lại.

Ngay cả khi xác suất rất thấp, tôi cũng sẽ không bỏ cuộc.

Tôi bấm nút thang máy.

Sau khi nhìn nhau, cả hai theo tôi vào.

Chỉ là hai người rõ ràng đang đề phòng và giữ khoảng cách với nhau.

Họ lần lượt đứng bên trái và bên phải của tôi.

Tôi bấm nút lên tầng 5.

Tôi lấy điện thoại ra và muốn để lại lời nhắn cho những người còn lại.

Nhưng... không có tín hiệu.

Không từ bỏ ý định, tôi vẫn để lại lời nhắn.

Hy vọng khi có tín hiệu, nó có thể được gửi tự động.

Khi đang nhìn vào điện thoại.

Tôi chợt thấy ớn lạnh sau gáy.

Tôi ngẩng đầu nhìn về phía cửa thang máy.

Trong ánh sáng phản chiếu, tôi nhìn thấy bóng ma nữ áo tím đứng sau lưng mình.

Lúc này, cô ta gục đầu vào vai tôi.

Ma nữ đã phát hiện ra tôi.

Cô ta đó nhìn về phía tôi, mỉm cười.

Tôi kiềm chế cảm giác muốn quay lại, cơ thể trở nên cứng nhắc.

Lúc này, Diệu Vấn kéo tôi một cái.

Giải phóng tôi khỏi trạng thái kinh hoàng.

Cơ thể cũng ấm áp hơn một chút.

Sau đó, anh ấy cẩn thận giật mạnh góc áo của tôi.

Tôi theo ánh mắt của anh nhìn về phía Lão Ngô bên cạnh.

Lão Ngô đứng bất động, cúi đầu.

Tôi cố gắng gọi: "Lão Ngô?"