Quy Tắc Tòa Nhà Tử Thần

Chương 5



19.

Lão Ngô ngẩng đầu lên.

Mặt của ông ấy đã biến thành ma nữ đó!

Máu liên tục chảy ra từ hai hốc mắt đen.

Máu nhỏ giọt xuống mặt và quần áo của cô ta.

Bộ quần áo màu tím sẫm, không phải là màu ban đầu của nó.

Là do nhuộm máu tươi mà thành!

Mùi tanh của máu làm mũi tôi khó chịu.

Dù quanh năm tôi chứng kiến không biết bao nhiêu vụ giết người, cũng không thể không cảm thấy buồn nôn.

Lúc này sau gáy lại cảm thấy hơi lạnh.

Chỉ khác là ngoài cái lạnh, tôi còn cảm nhận được tay một người phụ nữ chạm vào.

Những ngón tay lạnh giá vuốt ve cổ tôi.

Tôi không khỏi phát run…

"Đến tầng năm rồi! Chạy đi!” Diệu Vấn hét lên và đẩy tôi ra khỏi thang máy!

Tôi quay đầu lại nhìn anh, ma nữ đã biến thành Lão Ngô ở phía sau đang túm lấy cổ Diệu Vấn.

Trên mặt anh còn nở một nụ cười tạm biệt với tôi.

"Không!!! Diệu Vấn!!" Cửa thang máy đóng sầm lại, tôi cố gắng hết sức để mở nó ra.

Nhưng sức người sao có thể mở được cánh cửa làm bằng thép?

Tôi dựa vào cửa thang máy ngồi sụp xuống, khóc nức nở.

“Chị ơi?” Một giọng nói vang lên sau lưng, “Chị ơi, chị vẫn chưa tìm được nhà à?”

Tôi nhìn lên, có một cô bé mặc váy đỏ ôm con búp bê trên tay đang đứng sau lưng tôi:

"Chị, chị đưa em về được không?"

Cô bé chìa bàn tay non nớt về phía tôi.

"Chị..." Tôi muốn từ chối, nhưng nghĩ đến quy tắc trong sách hướng dẫn và những việc đã xảy ra.

Chỉ cần tuân theo quy tắc sẽ ổn thôi.

Tiền đề của nguy hiểm là vi phạm các quy tắc.

Nghĩ đến đây, tôi nắm lấy tay cô bé.

20.

Khi chuẩn bị rời đi, tôi thấy các quy tắc mới xuất hiện ở lối vào thang máy.

【 quy tắc 16: Sau khi vào nhà, phải hoàn thành ba yêu cầu của cô bé mới có thể rời đi. 】

【[ Quy tắc 17: Không nên chọc giận cô bé, nếu mặt cô ấy bắt đầu chảy máu, chứng tỏ cô bé đang tức giận, hậu quả khó có thể tưởng tượng được. 】

[Quy tắc 18: Đừng để cô bé soi gương. 】

[Quy tắc 19: Không ăn bất cứ thứ gì từ ngôi nhà này! 】

【 Quy tắc 20: Phải nhớ đường về nhà, phải nhớ chính mình là ai. 】

Tôi dùng điện thoại ghi lại những quy tắc mới này.

Nhưng tôi lại phát hiện có nhiều mẫu thuẫn trong các quy tắc mới.

Vừa phải hoàn thành yêu cầu của cô bé lại không thể ăn gì.

Giả sử cô bé mời tôi ăn, tôi phải làm sao?

Hơn nữa, tại sao lại nói đừng quên đường về nhà và đừng quên chính mình.

Nó có nghĩa gì? Đi theo cô bé sẽ bị mất trí nhớ hay sao?

Cô bé nhẹ nhàng kéo áo tôi:

"Chị, chúng ta về nhà đi."

Nhìn cô bé trước mặt, mái tóc đen và đôi mắt to tròn.

Thực sự rất khó để liên tưởng với hoàn cảnh quỷ dị lúc này.

Nhưng nếu đổi lại là Trần Nhiễu.

Dựa theo tính cách của cậu ta, nhất định sẽ nói vì xuất hiện ở đây nên mới quỷ dị.

Cho nên lý do tại sao đứa trẻ này trông rất kỳ lạ.

Tôi bị cô bé kéo đi về phía trước một cách máy móc.

Trong hành lang tối tăm, tiếng bước chân của hai chúng tôi vang lên.

"Chị, chị có sợ không?"

Giọng con bé vang lên, tim tôi thắt lại.

"Không."

"Chị, chị run hết cả người rồi."

Tôi kéo áo khoác lại: “Chị mặc ít quá, hơi lạnh”.

Từ khi đến tầng năm, nhiệt độ càng ngày càng thấp.

Tôi chỉ mặc một chiếc áo khoác, bây giờ tôi đang cảm thấy nhiệt độ chỉ còn bằng không.

Thậm chí còn thấy khói trắng khi tôi thở ra.

Tôi dắt tay cô bé, cũng đang lạnh như băng.

Mặc dù tôi biết con bé là người chết, nhưng giống như đang nắm một tảng băng.

Tôi không biết mình đang lạnh hay sợ.

“Chị không sợ em sao?” Con bé dừng lại, quay đầu nhìn tôi.

Tôi cũng không quay đầu đi mà nhìn thẳng bé.

Tôi thấy thất khiếu của con bé đang chảy máu.

21.

Tôi điều chỉnh hơi thở của mình.

Loại bỏ tâm lý sợ hãi, tôi lấy lại bình tĩnh giống như khi đối mặt với bọn tội phạm.

"Em gái, chị là cảnh sát, kẻ xấu chị còn không sợ, sao lại sợ em.”

"Nhà em ở đâu? Nếu không đưa em về nhà, người nhà sẽ lo lắng lắm.”

Cô bé sững người một lúc khi nghe tôi nói.

Tiếp tục đi về phía trước.

Lúc này, tôi len lén nhìn.

Thật may, cô bé đã trở lại hình dạng như lúc đầu, tôi cũng thở phào một hơi.

Một lúc sau, cô bé đưa tôi đến trước một cánh cửa.

504?

Trùng hợp vậy?

Một tiếng "ding dong" cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.

Điện thoại di động? Ai đó đã gửi tin nhắn cho tôi!

Tôi nhanh chóng lấy điện thoại ra, hóa ra là Mã Đại Lưu.

"Mọi người đâu rồi? Bây giờ tôi đang ở tầng 17, ở đây tìm được một thứ, mau tới đây!"

Tôi định trả lời ông ta, nhưng tín hiệu lại bị mất.

Càng ngày càng có nhiều nghi vấn chôn chặt trong lòng.

Mã Đại Lưu thực sự ở tầng 17, vậy Lão Ngô không nói dối.

Nhưng Diệu Vấn nói đã nhìn thấy một thứ gì đó xuất hiện từ trần nhà nuốt chửng ông ta.

Có phải Diệu Vấn đang nói dối tôi không?

Nhưng anh ấy đã cứu tôi, và tôi cũng tận mắt chứng kiến lão Ngô biến thành quỷ!

Bọn họ rốt cuộc ai mới là quỷ?

Hay là tất cả...

Tôi chợt nhớ đến một trong những quy tắc đã từng được đề cập:

Đừng tin tưởng những người bạn gặp, họ có thể không còn là những người bạn biết rõ nữa.

Chẳng lẽ từ đầu đến cuối những gì tôi gặp đều không phải là họ thật sao?

Khi tôi đang do dự có nên lên tầng 17 để tìm Mã Đại Lưu hay không.

Cô bé nói với tôi: “Chị ơi, chị không muốn tìm bạn sao?”

Cả người tôi chấn động:

"Ý em là Mao Mẫn? Em biết chị ấy!"

Cô bé nhìn ra cửa phòng:

"Chị ấy ở bên trong, chị chỉ cần bước vào là có thể nhìn thấy."

Phải nói rằng, câu này là một sự cám dỗ rất lớn đối với tôi.

Tìm được đồng đội, chính là chỗ dựa tinh thần tốt nhất khi đối mặt với những nỗi sợ hãi.

Mao Mẫn đang ở trong nhà, chỉ cách tôi một bước chân.

Tôi quyết định bước vào.

Ngay trước khi đi vào nhà.

Tôi đã tạo ghi chú trong điện thoại.

Sợ quên, tôi đặt đồng hồ báo thức chu kỳ một giờ một lần.

Chuẩn bị xong, tôi từ từ đẩy cửa phòng ra.

Ánh sáng chói lòa chiếu vào mắt.

22.

"Chị ơi, mau dậy đi! Sao giờ này chị còn ngủ?"

Một đôi bàn tay ấm áp xoa mặt tôi.

Bối rối, tôi mở mắt ra.

Một người phụ nữ với mái tóc ngắn đang nhìn tôi dịu dàng.

Ngay lập tức, tôi nhớ ra.

Đây là em gái tôi Tiểu Mẫn.

Khi đang mang thai được bảy tháng, tôi bị chồng cũ lừa dối.

Sau khi ly hôn, em gái đã sống với tôi.

Giúp tôi nuôi nấng đứa trẻ.

Bây giờ con gái Điềm Điềm của tôi đã bảy tuổi.

"Hôm nay không phải là cuối tuần, sao em đánh thức chị sớm vậy?"

Tôi vươn vai.

“Mẹ!” Giọng nói trong trẻo ngọt ngào của con gái vang lên.

“Con yêu của mẹ.” Tôi dụi mũi vào mũi con gái.

Con bé co rúm lại nhột nhột.

"Điềm Điềm còn giỏi hơn chị, biết giúp em nấu ăn nữa.”

"Nhanh đi tắm rửa, rồi ra ăn cơm."

Tiểu Mẫn đưa Điềm Điềm đến phòng khách.

Tôi đứng dậy khỏi giường, nhìn vào bộ quần áo mình đang mặc.

Có vẻ như hôm qua tôi làm việc quá mệt mỏi nên đã đi ngủ mà không cởi áo khoác.

Tôi không khỏi tự đập đầu mình, thật sự càng ngày càng hồ đồ.

Chỉ là, ngày hôm qua? Ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì?

Sao tự nhiên lại không nhớ ra.

Hình như tôi có hẹn với đồng nghiệp cùng đi tìm kiếm gì đó.

Sao tôi không thể nhớ tiếp theo đã xảy ra chuyện gì?

Bệnh của tôi không thể kéo dài được nữa.

Bác sĩ nói khối u não sẽ ảnh hưởng đến trí nhớ, xem ra là thật rồi.

Tôi không nhớ bất kỳ điều gì từ ngày hôm qua.

Khi vào phòng tắm, tôi vô thức muốn soi gương.

Lạ thật, gương của tôi đã đi đâu?

À, Điềm Điềm không thích soi gương, nên nhà tôi chưa bao giờ có thói quen mua gương.

Tôi đi tắm và lấy quần áo trong tủ ra.

Tại sao tất cả đều là màu hồng và đỏ?

Đều là váy?

Tôi nhớ mình thích mặc nhất là màu đen và xám.

Để thuận tiện cho công việc, tôi không bao giờ mặc váy.

Tôi nhìn cách trang trí của căn phòng.

Mặc dù tôi rất quen thuộc vì đã nhìn nó mỗi ngày.

Nhưng căn phòng này toàn dùng ren màu hồng.

Tôi cảm thấy quá ngọt ngào.

Một cảm giác kỳ quái nhen nhóm trong lòng tôi.

23.

"Chị, mau ra ngoài ăn cơm đi."

Giọng nói giục giã của Tiểu Mẫn vang lên.

Đúng lúc tôi định bước ra khỏi cửa phòng.

Đồng hồ báo thức trên điện thoại reo lên.

Tôi lần theo âm thanh và tìm thấy chiếc điện thoại trong túi áo mà tôi đã cởi ra.

Hóa ra đó là một bản ghi chú cài chung với đồng hồ báo thức.

Tôi tắt báo thức và mở ghi chú ra xem.

Trên đó viết:

Tôi là Lâm Huệ, tôi là cảnh sát, đừng quên tìm đồng đội của mình!!

Phía dưới có một tấm ảnh chụp chung.

Ở giữa bức ảnh là một người phụ nữ mà tôi không biết.

Hình như tôi đã thấy người này hàng nghìn lần, nhưng lại không thể nhớ nổi mình đã gặp cô ta ở đâu.

Trong ảnh, cô ấy cũng mặc chiếc áo khoác giống tôi.

Đứng cạnh cô ấy là em gái Tiểu Mẫn.

Sau đó nhìn vào những người đàn ông khác trong ảnh.

Mặc dù có một cảm giác quen thuộc, nhưng tôi không thể nhớ họ là ai.

Bản ghi nhớ này là của ai?

Là tôi sao?

Nội dung nhắc nhở tôi đừng quên tìm đồng đội?

Nhưng những đồng nghiệp ngày thường tôi tiếp xúc không phải họ.

Tướng mạo của họ rõ ràng là…

Tôi cố tìm kiếm lại trong đầu hình dáng của những người này.

Sao tôi không thể nhớ mặt đồng nghiệp của mình!

Hơn nữa tôi tên là Trương Hồng, không phải là Lâm Huệ.

Tại sao lại có một bản ghi chú như vậy?

Tại sao tôi lại có ảnh của những người này trong điện thoại?

Tôi lắc đầu thật mạnh.

Tôi luôn cảm thấy như mình đã đánh mất một số ký ức quan trọng.

Tôi mở các bản ghi nhớ khác.

Quy tắc tòa nhà tử thần?

Đây là gì? Tôi đã ghi lại nó khi nào?

Đột nhiên, một vài mảnh ký ức lóe lên trong tâm trí tôi.

Tôi và người trong ảnh đang đứng ở cửa thang máy.

Và trong thang máy, một người đàn ông đẩy tôi ra, anh ta bị một con quỷ kéo đi.

Tôi hít một hơi dài.

Lòng càng lúc càng căng thẳng.

Tại sao? Ký ức này sao đột nhiên hiện lên trong đầu!

Họ là ai! Cái tôi thấy là gì?

Lâm Huệ, Lâm Huệ, Lâm Huệ là ai????

Tôi thì thầm.

24.

Lúc này, Tiểu Mẫn bước vào.

Thấy tôi có vẻ không ổn.

"Chị, chị có chuyện gì vậy?"

Tôi mở bức ảnh trong bản ghi nhớ đưa cho Tiểu Mẫn:

"Em có nhớ bức ảnh này không?"

Tiểu Mẫn nhìn chiếc điện thoại tôi đưa, lòng đầy nghi hoặc.

Tình cờ màn hình điện thoại khóa lại tối đen, tôi muốn mở khóa.

Nhưng đột nhiên, Tiểu Mẫn như nghĩ tới cái gì, kinh hãi đứng lên, lui về phía sau.

Mắt cô ấy trở nên trắng dã rồi ngất đi.

“Tiểu Mẫn!” Tôi vội kiểm tra hơi thở và mạch đập của cô ấy.

Hơi thở đều, mạch đập cũng bình thường.

Có vẻ như Tiểu Mẫn vì quá sợ hãi mà ngất đi.

Lúc này tôi mới nhận ra, tại sao mình lại có kiến thức về sơ cứu?

Nó như một thói quen bẩm sinh.

Tôi nhớ, tôi chỉ là một nhân viên bán hàng!

Sau khi đem Tiểu Mẫn đã ngất xỉu lên giường.

Tôi tiếp tục xem bản ghi nhớ trên điện thoại.

Khi xem từ quy tắc mười sáu đến quy tắc 20 của tòa nhà tử thần.

Tôi đóng băng tại chỗ.

Trong đầu tôi dâng lên một cảm giác sợ hãi.

Tôi đã quên cái gì!

Lúc này, cô con gái đang đứng ở cửa.

Con bé ngơ ngác nhìn tôi: “Mẹ, sao mẹ không ra ăn cơm?

"Mẹ mệt sao, để con đem mì cho mẹ ăn.”

Con bé chậm rãi bước vào mang theo tô mì.

Nhìn tô mì thơm ngon trước mặt, tôi không dám cầm đũa.

Từ khi tỉnh dậy, mọi thứ thật kỳ quái.

Còn có nhiều điều vượt ngoài lẽ thường.

Tủ quần áo đầy màu sắc, nhưng không phải phong cách mà tôi yêu thích.

Trang trí cũng không phải phong cách của tôi.

Dường như mọi thứ trước mặt tôi, đều là của Trương Hồng, và tôi là người thế thân cho cô ấy.

“Mẹ?” Điềm Điềm gọi tôi.

"Mẹ còn chưa đói, con ăn cơm trước đi."

"Nhưng mẹ ơi, con và dì đã nấu món này cho mẹ.

"Đây là lần đầu tiên con nấu cho mẹ ăn..."

Nhìn khuôn mặt quen thuộc của con gái, trong lòng tôi xuất hiện một cảm giác xa lạ.

Mặc dù, thật khó để từ chối.

Nhưng bản ghi nhớ có quy tắc nhắc nhở tôi không được ăn.

Tiềm thức nói với tôi không thể ăn, bởi vì tất cả những thứ này đều có vấn đề.

Tôi không thể xem thường trực giác của mình.

Khi tôi định nói không.

Trên gương mặt trắng noãn của Điềm Điềm xuất hiện vài tia máu màu đỏ.

Con bé âm trầm nhìn tôi.

Tia máu trên mặt cũng dần lớn hơn, giống như mặt nạ sắp nứt ra.

Lúc này lưng tôi lạnh toát, trán lấm tấm mồ hôi.

Tôi nhớ đến lời nhắc trong bảng quy tắc.

Đừng chọc cô ấy tức giận!

Tôi vô thức ôm Điềm Điềm trong tay:

"Bé con, mẹ xin lỗi."

25.

Từ góc độ mà tôi không nhìn thấy, ánh mắt của Điềm Điềm chuyển từ âm ngoan sang khiếp sợ, rồi đến ủy khuất.

Con bé khóc.

Nước mắt Điềm Điềm không ngừng chảy xuống.

Sau đó, khuôn mặt của con bé trở lại dáng vẻ bình thường như trước đây.

"Con yêu, ngày thường mẹ rất bận rộn, không thể chăm sóc tốt cho con.”

“Con có muốn đi đâu không, hôm nay mẹ dẫn con đi chơi.” Tôi xoa xoa mái tóc con bé.

"Mẹ..." Điềm Điềm khổ sở lau nước mắt, "Con muốn đi công viên giải trí, mẹ đã hứa với con rồi, nhưng mẹ chưa bao giờ đưa con đến đó..."

"Được, con ngoan ngoãn ăn cơm trước đi, ăn xong mẹ dẫn con đi công viên giải trí."

Sau khi nghe tôi nói xong, Điềm Điềm bật dậy và đi về phía phòng khách.

Tôi thở phào một hơi.

Lúc này, tôi đã hoàn toàn tin vào nội dung của bản ghi nhớ.

Tôi tát mạnh vào mặt Tiểu Mẫn.

Một lúc sau, cô ấy dần dần tỉnh dậy.

"Lâm Huệ! Chúng ta phải tìm cách rời khỏi đây ngay!" Tiểu Mẫn khẳng định lần nữa tất cả các nội dung trong điện thoại là thật.

Tôi đã quên một số ký ức quan trọng.

"Chị quên rồi sao, chị phải tin em, chị không phải là Trương Hồng, chị là Lâm Huệ!

"Em cũng không phải em gái chị, em là đồng đội của chị, em tên Mao Mẫn!”

Tiểu Mẫn vội vàng giải thích.

Tôi không biết tại sao cô ấy có thể lấy lại trí nhớ của mình.

Nhưng tôi không thể, chẳng lẽ cô ấy chạm vào thứ gì đó sao?

26.

Ngẫm lại toàn bộ quá trình Mao Mẫn khôi phục trí nhớ.

Tôi đưa điện thoại cho cô ấy, muốn cô ấy xem ảnh...

Có thể là điện thoại?

Nhưng tôi cũng nhìn vào điện thoại?

Tôi nghi ngờ hỏi Mao Mẫn: "Sao mà em có thể nhớ lại?”

"Em đã nhìn thấy khuôn mặt của mình khi màn hình điện thoại khóa lại!"

"Khuôn mặt này khác với khuôn mặt trong ký ức của em!"

Bởi vì cô ấy đã nhìn thấy khuôn mặt của mình.

Nhưng nó lại khác với khuôn mặt trong ký ức của cô ấy, đó là lý do tại sao Mao Mẫn vô cùng sợ hãi.

Chẳng lẽ khuôn mặt hiện giờ của tôi cũng khác với khuôn mặt trong ký ức sao?

Khi tôi định nhìn vào điện thoại.

"Mẹ ơi, mẹ đang làm gì vậy?"

Giọng nói ngọt ngào vang lên, tôi bị làm cho hoảng hốt.

Điện thoại không cầm chặt rơi xuống đất.

Những mảnh kính vỡ văng khắp nơi.

Tôi vội nhấc máy, màn hình không còn nhìn rõ hình ảnh phản chiếu của tôi nữa.

Điềm Điềm ở cửa vẫn đang nghi ngờ nhìn tôi.

Mao Mẫn nháy mắt với tôi, cô ấy kiếm cớ để đưa Điềm Điềm đi.

Ngay lập tức, tôi lục lọi toàn bộ phòng ngủ.

Tôi cần tìm một tấm gương, thậm chí là một cái gì đó có thể phản chiếu được hình ảnh!

Nhưng trong ngôi nhà này, tất cả mọi thứ đa số đều làm bằng nhựa.

Ngay cả kính cũng được phủ bằng giấy mờ.

Lúc này, Mao Mẫn bước vào.

Tôi chỉ cho cô ấy biết tôi không tìm thấy tấm gương nào.

Mao Mẫn đưa cho tôi một chiếc gương trang điểm nhỏ từ trong túi của cô.

Tôi run rẩy mở gương và nhìn vào trong.

Đó là một khuôn mặt giống hệt người phụ nữ trong bức ảnh.

Trong ký ức của tôi, tôi đã nhuộm tóc nâu và mắt một mí.

Do thường xuyên đi công tác bên ngoài nên da tôi bị vàng đi, vết chân chim ở khóe mắt cũng hiện rất rõ.

Mà người trong gương là một người có nước da trắng, tóc đen, so với người trong ký ức nhỏ hơn khoảng mười tuổi.

Lúc này, tất cả ký ức đều dần dần hiện ra trong tâm trí.

Ký ức về tôi là Lâm Huệ.

Mắt tôi tối sầm lại và ngất đi...