Quỷ Thai Mười Tháng

Chương 10: Cái thứ đó, quay lại rồi



"Không đo được tim thai là có ý gì? Là tôi không mang thai sao?" Tôi cau mày, cơ hồ không thể tin được lời bác sĩ nói.

Cảm giác mà tôi trải qua vì mang thai mấy ngày nay rất thật. Hiện tại lại nói với tôi là chẩn đoán sai, tâm tình tôi bởi vậy mà nhất thời cao hứng không chịu nổi.

Bởi vì cái chỗ nhô to lên như quả bóng bàn ở rốn không thấy nữa, cái quỷ thai trong bụng từ trước tới giờ đều không tồn tại, hoặc là biến mất rồi...

"Ngoài việc tim thai không tồn tại, tất cả các chỉ số khác trên dụng cụ đều chứng minh rằng em không mang thai, em về đi."

Khoảnh khắc bác sĩ đưa bệnh án trả lại cho tôi, trong tim tôi tự nhiên lại có một tia lạnh, tôi có cảm giác mọi chuyện tuyệt đối không đơn giản như vậy.

Tôi đã gặp ác mộng khi kết hôn với một con ma suốt hai tháng và thậm chí còn được chẩn đoán siêu âm B về thai kì. Bây giờ lại phát không ra không tồn lại nhịp tim của thai nhi. Điều này có gì sai sai?

Tôi không thể chờ đợi thêm liền quay lại hiệu thuốc để mua que thử thai điện tử, giấy thử thai, que thử thai thông thường, các loại nhãn hiệu với giá cả khác nhau, và tôi muốn chắc chắn rằng thứ trong bụng tôi đã thực sự biến mất!

Mang túi thuốc về, tôi khép mình đi vào trong khoang vệ sinh kí túc xá và thử từng cái một.

Tôi đại khái mua hơn mười loại sản phẩm, mỗi loại sản phẩm được tôi kí hiệu riêng đặt trên mặt đất, trên sách nói là đợi 10 phút, kì thật không đến 5 phút đã cho ra kết quả.

Tất cả đều không có ngoại lệ, dương tính, dương tính, dương tính,...

Tất cả đều là hai vạch tiêu chuẩn!

Điều kì quái nhất chính là que thử thai điện tử còn hiện rõ chu kì mang thai của tôi, tôi đã mang thai được hai tháng một tuần.

Tôi có thể cảm nhận được âm thanh lạnh lẽo bên trong khi chạm vào bụng mình. Loại lạnh thấu xương có chút giống như gió lạnh thổi ở chỗ ngoặt trong góc kí túc xá vậy.

Bụng tôi rõ ràng nhô lên, mặc dù không phải rất rõ nhưng vẫn có thể phân biệt với bụng phẳng.

Cái thứ kia lại trở về rồi!

Nỗi sợ hãi lan tỏa đến từng xăng ti mét trên cơ thể tôi, thân thể tôi cứng nhắc không biết trong bao lâu.

Thật vất vả hồn mới tỉnh lại, tất cả các que thử thai trên mặt đất được bỏ đi, đóng gói trong túi nhựa màu đen, buộc vào một nút thắt và ném vào thùng rác.

Thời điểm này, trong phòng mọi người đều đi học, tôi cứ như vậy ngơ ngơ ngác ngác quy về kí túc xá nằm.

Có một mớ hỗn độn trong đầu, tôi đã nghĩ việc dùng thuốc, nhưng lại quá hại sức khỏe. Trong trường hợp này lại biến mất một lần nữa, người chịu thiệt vẫn là tôi.

Để tiết kiệm thời gian, chiếc giường phía trên phòng ngủ là bàn đọc sách, tôi nằm xuống một lúc và thật sự không thể nằm nữa, vì vậy tôi bò ra khỏi giường và vội vàng bật máy tính để tìm hiểu về những con ma trong giấc mơ.

Mọi thứ trên Internet thực sự không đáng tin cậy. Nếu như không phải lừa dối mọi người để mua đồ trong các cửa hàng Taobao thì là lừa dối mọi người vào các tổ chức lạ và lừa tiền hội viên.

Nếu như tôi gặp ma thật, có phải là nên tìm một đạo sĩ Mao Sơn để trừ tà không?

Tuy nhiên, tôi chưa bao giờ tiếp xúc với những thứ này và tôi cũng phải vật lộn để tìm đường khi con chuột đã nhấp vào một vài trang trên máy tính. Nội dung bên trong thực sự vô dụng và còn gây khó chịu hơn.

Tôi bực mình một lúc, dùng sức duỗi chân, ngón chân đập vào chân bàn, đau đến chảy nước mắt.

AA, đúng là không để cho người sống yên ổn mà...

"Tô Tử, tớ với cậu nói chuyện một lát, giấy xin nghỉ phép của cậu không được chủ nhiệm khoa đồng ý, gần đây cậu làm sao vậy? Sao không tới trường?

Vương Quỳnh, người ngủ ở giường cạnh tôi, là một cô gái lớn lên ở Bắc Kinh. Cô ấy vừa trở về từ lớp học tiếng Anh, đặt sách giáo khoa lên bàn, thở hổn hển trên ghế.

Cô bạn này tính cách rất giống một cậu bé, nhiều điểm tốt, nữ sinh khoa tôi thích gọi cô ấy là Vương Đại Nữu.