Quỷ Thai Mười Tháng

Chương 9: Không phát hiện được tim thai



Trong đầu tôi hiện lên một ý niệm, chẳng lẽ chỉ có phá cửa sổ mới có thể chạy được sao?

Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng cười nói mà chỉ ở kí túc xá nữ mới có, tôi nghe được giọng nói của Vương Quỳnh phòng chúng tôi, giống như là người rơi xuống nước vớ được một cành cây cứu mạng, tôi gấp gáp hét lớn:

"Vương Quỳnh, cái thứ chết dẫm nhà cậu, mau tới cứu tớ ra ngoài."

Bên trong gian kí túc xá này, không hiểu có một luồng khí lạnh nào thổi đến khiến toàn thân tôi không thoải mái nổi da gà, tôi ước gì có thể mau chóng rời khỏi đây.

Bên ngoài tiếng cười nói của mấy nữ sinh bỗng nhiên dừng lại, an tĩnh một hồi, một người nữ sinh hỏi Vương Quỳnh: "Vừa nãy có phải có người gọi cậu không?"

"Đâu có đâu?" Vương Quỳnh tùy tiện đáp lại.

"Có á, từ trong gian phòng ngủ truyền tới, tớ tuyệt đối không nghe lầm." Giọng điệu nữ sinh kia đột nhiên thay đổi, ngữ điệu cũng trở nên sợ hãi.

Cái này không thể nghi ngờ sẽ làm tăng bầu không khí sợ hãi, ngoài cửa đã không nghe được bất kì động tĩnh nào nữa.

Trong lòng tôi thật sợ hãi bởi vì Vương Quỳnh sẽ vứt bỏ không để ý đến tôi nữa, tôi lập tức gõ của nói: "Vương Quỳnh, mau đưa tớ ra ngoài, tớ bị giam ở bên trong..."

Nữ sinh bên cạnh Vương Quỳnh lại nói, thanh âm so với khóc còn khó nghe hơn "Huhuhu, chúng ta gặp ma rồi, đi mau thôi...."

"Ma cái gì chứ, tớ là Tô Tử, Vương Quỳnh nếu cậu không đưa tớ ra ngoài, bài tập về nhà tuần này khỏi phải nghĩ đến việc chép của tớ." Tôi ở trong phòng tức giận tột độ nói.

Tôi ở trong phòng thật tức điên lên, Vương Quỳnh này kết giao bạn bè kiểu gì vậy, thế mà lại xem lão nương tôi đây là ma, thấy chết không cứu. Nếu như lão nương được cứu ra ngoài, Vương quỳnh không tuyệt giao với nữ sinh kia, tôi liền tuyệt giao với cậu ta.

"Ay nha, không phải ma đâu! Hình như là Tô Tử phòng chúng tôi bị giam ở bên trong, cậu nhanh đi xuống tầng tìm dì quản lí, tôi ở đây cùng với cậu ấy." Vương Quỳnh coi như có nghĩa khí, để nữ sinh đi xuống lầu còn mình ở bên ngoài cửa với tôi.

"Tô Tử, cậu đừng vội, bạn học lớp bên cạnh giúp cậu đi tìm quản lí rồi. Đúng rồi, cậu sao lại bị giam trong này, trong này hơn nửa năm rồi không có ai đi vào." Vương Quỳnh ở ngoài cửa an ủi tôi, thuận tiện hỏi tôi rốt cuộc đi vào kiểu gì.

Ngay cả tôi cũng không biết, rốt cuộc là tại sao mà tôi lại bị giam vào một không gian không có lối vào như vậy.

Mà tôi hoàn toàn không ý thức được, khi mình từ phố đường âm trốn về lại bị mất một đoạn kí ức tại nơi nào đó.

Chỉ nhớ rõ mình từ cửa sau của trường học đi mua thịt ăn, không hiểu sao liền té xỉu, tỉnh lại ở ngay cái chỗ đáng sợ này không cách nào thoát ra được.

"Tôi bị giam ở một gian phòng ngủ bị khóa? Không phải là cái gian phòng ở chỗ ngoặt góc cầu thang không người kia chứ?" Tôi lại liếc mắt nhìn cách bài trí của phòng kí túc xá này, phát hiện nó lớn hơn căn phòng kí túc chúng tôi đang sống.

Hẳn là lợi dụng chỗ ngoặt góc cầu thang, cố ý mở ra một gian phòng.

Căn phòng này, nó được tạo ra để tiết kiệm không gian. Cảm giác như một căn phòng không có gì. Mọi thứ trong phòng không phù hợp với mô hình kiến trúc, mang lại một cảm giác bí bách kì lạ.

Ngoài cửa Vương Quỳnh hô lên một tiếng, trong lòng tôi thật nhiều phiền muộn, tôi làm sao lại té xỉu ở cái nơi này chứ!

"Tớ.... không nhớ rõ, tỉnh lại đã ở chỗ này rồi."

Sau khi tôi trả lời xong, cả Vương Quỳnh và tôi đều nghĩ chuyện này là sự trả thù của những người không hài lòng với tôi.

Dì quản lí mở cửa, chuyện này cứ thế đi bị quên đi.

Bởi vì nếu muốn tìm ra người làm việc này, trừ khi báo cảnh sát để điều tra, nhưng dù sao đây cũng là trường học nên tôi nghĩ một chút liền bỏ qua.

Hôm sau tôi mang theo bệnh án tới bệnh viện phá thai.

Khi bác sĩ nhìn thấy tuổi của tôi, hỏi tôi có đi cùng người nhà hay không, tôi lắc đầu để bác sĩ chính làm kiểm tra lần cuối, chuẩn bị vào phòng phẫu thuật.

Lúc bác sĩ nhìn lên kết quả biểu thị trên màn hình máy tính, đột nhiên cau mày, hỏi tôi: "Rốt cuộc là ai đã chẩn đoán cho em vậy, chẩn đoán sai là em đang mang thai, dụng cụ đo không phát hiện được tim thai nhi."