Quỷ Y

Chương 2: Phòng khám vô hình



Bạch Chỉ nhặt áo blouse trắng trên ghế lên, vừa mặc vừa hỏi bệnh nhân: "Xin chào, nơi nào không thoải mái thưa anh?"

Hai mắt của Trịnh Tiêu đỏ hoe, dùng chút lý trí cuối cùng đè nén ý nghĩ xé nát Bạch Chỉ, đôi môi đỏ tươi nhếch lên, "Cậu không sợ tôi sao?"

Bạch Chỉ nghi hoặc nhướng mày, "Tôi tại sao phải sợ anh?"

Trong mắt cậu, người đàn ông này ước chừng 27-28 tuổi, diện mạo bình thường, cao 1m75, mắt đỏ, áo xắn lên đến khuỷu tay, trên cánh tay có vài vết đỏ nhỏ, còn có dấu cào phiếm hồng trên làn da do gãi.

Chẩn đoán ban đầu, dị ứng.

Dị ứng có gì đáng sợ đâu, cũng không cắn người.

Cậu lấy sổ bệnh án, chuẩn bị hỏi khám chi tiết.

Thấy Bạch Chỉ không sợ hãi mình, Trịnh Tiêu theo bản năng đề phòng. Tuy nhiên, mùi hương tỏa ra từ cơ thể Bạch Chỉ đã mê hoặc đến dây thần kinh yếu ớt của hắn. Trịnh Tiêu nhịn không được chậm rãi duỗi xúc tu ra.

Người này giống như một cái bánh kem thơm ngon, hắn đã đói nhiều ngày, cuối cùng cũng tìm thấy đồ ăn rồi.

Trong đầu hắn tưởng tượng các xúc tu đâm mạnh vào cơ thể con người, làm máu tươi từ ngực phun ra, bắn tung tóe khắp cơ thể, rồi xé con người thành từng mảnh, nhét từng miếng thịt một vào miệng lấp đầy dạ dày, tưởng tượng đến tiếng hét thảm thiết của cậu ta vang lên bên tai, Trịnh Tiêu run lên vì phấn khích.

Sự tỉnh táo của hắn từng chút một bị phá vỡ, con ngươi đỏ tươi càng ngày càng điên cuồng, cho đến khi hắn sắp chạm vào Bạch Chỉ, Bạch Chỉ ngẩng đầu bất mãn hỏi: "Anh còn muốn tay anh không?"

Từ nhỏ đến lớn, không thiếu loại người này dùng ánh mắt kiểu đó chiếm tiện nghi của Bạch Chỉ, cũng không thiếu biến thái muốn chạm vào cậu.

Là một người lương thiện, giải pháp chung của cậu là đối phương động tay nào, cậu liền phế đi cánh tay của người đó, tuyệt đối sẽ không đánh, anh trai đã dạy cho cậu từ khi còn nhỏ.

Trịnh Tiêu bị đôi đồng tử hiếm thấy trừng, toàn thân lập tức lạnh buốt, linh hồn run rẩy khiến hai chân hắn nhũn ra, trực tiếp ngồi xuống đất.

Khí đen trên người biến thành từng sợi từng sợi, dần dần tan ra trong phòng khám nhỏ, ánh đèn dường như sáng hơn một chút, chiếu sáng những góc tối, đồng thời cũng thấy rõ đôi mắt lãnh đạm của Bạch Chỉ.

Trịnh Tiêu đột nhiên rùng mình một cái, ham muốn giết người trong nháy mắt bị dập tắt, lý trí quay trở về, Trịnh Tiêu nghĩ đến ý niệm vừa rồi của chính mình, sắc mặt trắng bệch.

Bác sĩ trước mặt không những không sợ hãi khi nhìn thấy dáng vẻ của hắn mà còn muốn đánh hắn một trận, ngay cả một cái nhìn cũng có thể khiến hắn bình tĩnh lại, có lẽ người này có thể thật sự cứu mình!

Trịnh Tiêu rốt cuộc cũng nắm được cọng rơm cuối cùng của đời mình, hắn hưng phấn bò qua, "Bác sĩ, tôi, tay tôi đau, mắt đau quá, cậu giúp tôi với, tôi sẽ cho cậu tiền, tôi sẽ cho cậu rất nhiều tiền! Xin hãy giúp tôi với!"

Bạch Chỉ duỗi đôi chân dài của mình ra, móc lấy chiếc ghế bên cạnh đá tới chỗ Trịnh Tiêu, "Nếu anh tấn công bác sĩ, anh sẽ phải nộp phạt."

"Không không không, tôi không dám tấn công bác sĩ! Tôi sẽ không cử động!" Trịnh Tiêu vội vàng ngồi xuống, căng thẳng nhìn vẻ mặt Bạch Chỉ, sợ cậu sẽ nói "Không".

Bạch Chỉ nhìn cánh tay của hắn, lại nhìn đôi mắt của hắn, không có gì vấn đề lớn, sao lại sợ thành như vậy nhỉ? Vừa rồi gan lớn duỗi tay về phía cậu biến đâu mất rồi?

Bạch Chỉ không nhanh không chậm hỏi: "Gần đây anh ăn cái gì?"

Cậu càng bình tĩnh, Trịnh Tiêu càng sợ hãi không dám cử động nữa, thành thật trả lời: "Cá, tôi đã ăn cá, mọi người trên thuyền đều ăn và tất cả đều trở thành như vậy."

Ngày đó, ông chủ luôn keo kiệt mời họ ăn sashimi bạch tuộc, bình thường hắn không thích ăn cá càng không thích ăn đồ sống, nhìn thấy mọi người trên thuyền đều ăn như hổ đói, hắn dưới cái nhìn chăm chú của ông chủ cũng ăn một miếng, thừa dịp ông chủ không để ý lại lén nhổ ra.

Những người khác đều ăn rất nhiều cho nên dị biến sớm hơn hắn, cũng càng nghiêm trọng hơn.

Nhìn thấy trạng thái tinh thần của đối phương, Bạch Chỉ dùng thái độ nghiêm túc kiểm tra mấy lần, xác định không bỏ sót thứ gì mới kê đơn thuốc cho anh ta, "Cái này một ngày hai lần, một lần buổi sáng, một lần buổi tối. Thuốc nhỏ mắt một ngày ba lần......"

Trịnh Tiêu bàng hoàng khi thấy những thay đổi trên cơ thể mình, cánh tay đã biến dạng dần dần trở lại như ban đầu, vết thương trên cơ thể dần khép lại, kết vảy, miệng vết thương dần lành lại mang cảm giác ngứa ngáy khiến hắn không nhịn được muốn gãi hai cái.

Bạch Chỉ ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy động tác của hắn, "Đừng gãi, có sẹo."

Trịnh Tiêu vội vàng gật đầu, sợ tới mức không dám cử động nữa.

Đồng thời, người phụ trách giám sát kinh ngạc nói: "Chủ nhiệm Ngô, giá trị ô nhiễm và tỉ lệ biến dị người nhiễm bệnh số 51 đều đang giảm!"

Chủ nhiệm Ngô liếc nhìn thiết bị giám sát, "Đã chết?"

"Không, giá trị sinh mệnh đang tăng đều đặn."

Chủ nhiệm Ngô kinh hãi bước ra khỏi xe, người luôn luôn trọng ổn như y gần như chạy như điên tới chỗ thiết bị giám sát.

Dưới tình huống bình thường, ô nhiễm được chia thành ô nhiễm thân thể và ô nhiễm tinh thần.

Người nhiễm bệnh số 51 thuần túy là ô nhiễm thân thể, tỉ lệ biến dị trong cơ thể đã đạt tới 67%, đồng nghĩa với việc hơn một nửa cơ thể anh ta đã bị biến dạng và đã biến thành quái vật. Anh ta đã mất lý trí, trong lòng chỉ lại sự giết chóc.

Khác thường ngày thế nào, tức là người xông vào kia đột nhiên biến mất, người nhiễm bệnh số 51 đứng bất động ở vị trí người kia biến mất, bọn họ đang ở cùng nhau?

Trịnh Tiêu bị bắt trong vòng một phút sau khi ra ngoài, hắn cầm trong tay loại thuốc do Bạch Chỉ kê đơn, còn có hai cái giấy nợ.

Trên người hắn không có tiền, bác sĩ Bạch yêu cầu hắn gửi tiền thuốc men trong vòng một tháng, nếu không liền tố hắn quỵt nợ.

Chủ nhiệm Ngô kích động hỏi: "Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Cậu đã gặp ai? Mau nói!"

Trịnh Tiêu bây giờ gần giống như một người bình thường, đôi tay đã trở nên bình thường, không còn ham muốn giết người nữa, trước rất nhiều người đang chĩa súng vào đầu, hắn sợ hãi giơ tay lên, "Đừng giết tôi, tôi đã khỏi bệnh rồi, vừa rồi tôi gặp được một vị bác sĩ, cậu ấy đã chữa trị cho tôi! Tôi thật sự đã khoẻ rồi!"

Chủ nhiệm Ngô nắm lấy cổ áo hắn, giọng run run vì kích động, "Ở nơi nào, đưa tôi đến đó mau lên!"

Trịnh Tiêu ôm đầu, "Là một phòng khám nhỏ trên phố, tôi nhớ rõ số nhà, số 27, đúng rồi, là số 27 trên phố này."

Mọi người nhìn hắn với vẻ mặt như nhìn thấy ma, "Sau khi giải tán người dân, tôi đã đi kiểm tra ba lần, cũng không thấy phòng khám nào cả, trên phố này cũng không có số 27."

"Không có khả năng! Tôi vừa mới từ đó ra!" Trịnh Tiêu quay đầu nhìn đường phố, cũng ngốc luôn rồi, vị trí của phòng khám kia bây giờ chỉ còn lại một mảnh hoang tàn.

Những người có mặt tại hiện trường đều ngơ ngác, người có thể mang dị năng hệ chữa lành đang ở ngay trước mắt, thế mà họ lại nhìn không thấy?!

Ngay sau đó tư liệu về số 27 được đặt trên bàn làm việc của chủ nhiệm Ngô, "Trước đây quả thực có số 27 trên con phố này, trong một sự cố hai năm trước, bởi vì số 27 nằm ở đầu đường nên đó căn đầu tiên bị nổ tung. Những người hàng xóm xung quanh cũng đã chuyển đi, tôi vất vả mới tìm được một người già, nghe nói từng có một cặp anh em sống ở đó, người em trai tên Bạch Chỉ."

Chủ nhiệm Ngô cầm tờ giấy có vài dòng tư liệu ít đến đáng thương, vẻ mặt nghiêm túc có chút khó hiểu: "Chỉ là Trịnh Tiêu đã chắc chắn nơi chữa trị là một phòng khám nhỏ, phòng khám ở đâu được chứ? Tôi đã kiểm tra rồi, hắn thật sự không nói dối."

Trợ lý cười khổ, "Đội phân tích suy đoán, phòng khám của bác sĩ Bạch Chỉ là do cậu ta dùng linh lực của mình để tạo thành, hẳn chỉ có những người bị ô nhiễm mới có thể nhìn thấy."

Quá ít người có dị năng hệ chữa lành, chỉ có một dị năng giả trong số hàng chục nghìn người, cũng chỉ có một dị năng giả hệ chữa lành trong số một nghìn dị năng giả, Hoa Quốc là quốc gia có nhiều dị năng giả thức tỉnh nhất trên thế giới, hệ chữa lành không quá hai trăm người, mỗi một người đều là bảo vật quốc gia, thông tin được giữ bảo mật kỹ càng.

Nghe đồn linh thể của dị năng giả hệ chữa lành cấp B là một con dao phẫu thuật, cho nên họ đoán rằng phòng khám này chính là linh thể của Bạch Chỉ.

Cấp bậc cụ thể là bao nhiêu thì phải kiểm tra mới biết được.

Chủ nhiệm Ngô suy nghĩ một chút, "Trước tiên cho người theo dõi Trịnh Tiêu nhận người, một khi tìm được liền đem người cướp về...... rồi tính tiếp."

【 Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ ngoài ý muốn, đạt được 5 tích phân! 】

Có ý định thử một lần, Bạch Chỉ trực tiếp đổi 5 tích phân thành tiền, trong nháy mắt 5000 tệ được chuyển được chuyển vào tài khoản, Bạch Chỉ sợ ngây người, thật luôn hả?!

Trời ạ! Việc này có thể kiếm được nhiều tiền hơn việc tới nhà khám bệnh hơn nhiều!

Hơn nữa hệ thống này đưa ra các nhiệm vụ tương tự như trên "App bác sĩ", cũng là chạy khắp nơi.

Bạch Chỉ hài lòng chạm vào chiếc nhẫn, vui vẻ đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Bạch Chỉ dậy sớm, tối qua cậu ngủ rất ngon, có lẽ vì ăn quá nhiều lẩu nên nửa đêm không bị đói tỉnh, buổi sáng thức dậy tinh thần phấn chấn.

Buổi sáng cậu làm bánh trôi, tài nấu nướng của Bạch Chỉ chỉ giới hạn trong việc làm mấy món đông lạnh.

Ăn xong, rửa chén sạch sẽ rồi cậu mở cửa đi làm.

Như thường lệ, không có bệnh nhân nào tới.

Bạch Chỉ nhấn vào chiếc nhẫn bấm vào thanh nhiệm vụ của hệ thống, tìm được phương thức liên hệ đầu tiên và gọi điện tư vấn trước.

Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy, không nói gì, chỉ có thể nghe được tiếng thở dốc hồng hộc từ bên kia, hít thở không thông giống như vừa mới trải qua vận động kịch liệt.

Trong đầu Bạch Chỉ hiện ra hai chữ: Muốn leo.

Bệnh nhân này thật sự đang leo à?

"Xin chào, tôi thấy thông báo tìm bác sĩ của anh trên.... internet, anh có thể nói cho tôi biết triệu chứng hiện tại của anh là gì không?"

Phía bên kia thở dài hai lần, khẩn trương hỏi: "Anh thật sự tin tôi à?"

Bạch Chỉ nghiêm túc nói: "Tôi đương nhiên tin anh, tôi có thể cho anh xem bằng cấp chứng chỉ, tôi là bác sĩ chuyên nghiệp."

Đối phương hít sâu một hơi, trong giọng nói xen lẫn tiếng nức nở, "Những lời tôi nói đều là sự thật nhưng mà bọn họ chẳng chịu tin tôi gì hết. Bây giờ tôi rất muốn leo, nhà tôi ở trên tầng năm, nếu trèo ra ngoài chắc chắn sẽ bị tàn phế!"

Nghe giọng nói ở đầu dây bên kia thì biết đối phương cũng không già lắm, Bạch Chỉ an ủi nói: "Anh cứ từ từ nói, mặc kệ là có bệnh về thân thể hay tinh thần đều có thể chữa trị."

"Ba ngày trước, mẹ tôi nghe tin ông chú ở bên ngoại vốn bị liệt nửa người trong 30 năm đột nhiên bình phục, bà liền vui vẻ đến gặp ông, còn mang tôi đi cùng. Nghe nói từ khi mẹ tôi còn nhỏ, ông chú rất yêu quý bà cho nên có quan hệ rất tốt đẹp với gia đình tôi, khi chúng tôi đến, ông rất vui mừng ra cửa đón tiếp.

Lúc ấy tôi cảm thấy có gì đó không ổn, đôi mắt ông ấy có màu đen đặc biệt, là loại không nhìn thấy tròng trắng luôn ấy, đầu cũng hóp lại như hình tam giác vậy đó, có rất nhiều vết sưng trên đầu, tôi nhớ rõ ràng lúc trước đầu ông ấy tròn cơ mà!

Điều đáng sợ hơn là chuyển động của ông ấy rất máy móc, thân thể cứng đờ, thậm chí còn phát ra âm thanh cọt kẹt.

Lúc ấy tôi liền nói với mẹ là ông chú có gì đó không ổn, nhưng họ đều đắm chìm trong niềm vui mừng vì ông ấy đã khỏi bệnh, hoàn toàn không nhìn thấy điều bất thường từ ông."

Bạch Chỉ nhẹ nhàng ừ một tiếng, chứng tỏ mình đang nghiêm túc lắng nghe, "Anh nói tiếp đi."

"Mẹ và dì rời đi, để tôi ở lại ngủ nhà của ông chú, tôi thuộc loại người sau khi đổi giường là ngủ không được, cứ trằn trọc mãi cho đến nửa đêm cũng còn tỉnh.

Một lúc sau, tôi nghe thấy âm thanh sàn sạt, tôi tò mò nhìn qua khe cửa thì nhìn thấy ông chú đang ghé vào tường với lông đen phủ đầy mặt, bác sĩ, anh có biết cảm giác lúc đó của tôi ra sao không? Tôi mẹ nó suýt chút nữa thì tiểu trong quần!"

Bị dọa đến mắc tè?

Bạch Chỉ chưa bao giờ bị sợ thành vậy nên cũng không hiểu cảm giác của bệnh nhân.

Cậu an ủi nói: "Trong hoàn cảnh đó, có mắc tè thì cũng không mất mặt, không cần mang gánh nặng tâm lý."

Đối phương hiển nhiên để ý, khóc lóc nói: "Tôi không có đi tiểu! Tôi nhéo!"

Bác sĩ Bạch: "...... Thói quen này không tốt, rất dễ có bệnh."

- ------------

Editor: Vì không biết cữu ông ngoại là gì nên tui để là ông chú, nếu pà nào biết thì cứ cmt nhe.