Quyển Nhật Ký Trong Căn Nhà Thuê

Chương 7



Dịch: Kogi

Khi bọn tôi về đến ký túc xá thì cổng đã bị khóa trái ở bên trong, may mà tôi và cô quản lý ký túc là chỗ thân thiết nên cô ấy mới thả cho bọn tôi vào.

Tôi khoác tay cô quản lý, nhét mấy viên sô cô la vào túi cô rồi mới lên lầu.

Đệm trong phòng ký túc đã chuyển hết sang nhà thuê rồi, buổi tối tôi và Vương Nghị chen chúc trên cùng một chiếc giường, cậu ta chê người tôi có mùi thuốc lá, bắt tôi tắm xong mới cho lên giường.

Tôi chỉ vào mái tóc còn ướt rượt và gò má ửng đỏ của mình, hỏi: “Nghị Nghị, tôi thua kém Lâm Dung nhiều lắm à?”

Vương Nghị nhìn tôi nói: “Không nhiều.”

“Vậy vì sao đàn chị thích anh ta mà không thích tôi…”

Vương Nghị không đáp.

“Đàn chị chưa từng dùng ánh mắt nhìn anh ta để nhìn tôi, mặc dù tôi không phải con nhà giàu nhưng tôi cũng ngon trai mà, tôi cũng dịu dàng nè, chưa kể tao chịch cũng khỏe nữa!”

Vương Nghị nhắm mắt.

“Nghị Nghị, ông nói xem tôi phải làm gì mới đánh bại được Lâm Dung?” Tôi nhớ lại những lời hôm đó đàn chị nói về anh ta.

Học giỏi, cần cù, dáng đẹp…

Tôi học không ra gì, ít nhất cũng phải có một mặt PK được với anh ta chứ.

“Nghị Nghị, tôi quyết định rồi, ngày mai tôi sẽ đi tập gym.” Nhất định phải tập ra tám múi cơ bụng và vòng eo chó đực.

Vương Nghị ngó lơ tôi, lúc trở mình mông cậu ta vô tình đụng vào mu bàn tay tôi. Tôi chợt nhớ lại nội dung trong quyển nhật ký, sợ quá vội vàng lắc mạnh đầu, đúng là điên thật rồi.

Sáng thứ bảy, Vương Nghị tưởng tối qua tôi chỉ nói cho sướng miệng, không ngờ tôi lại đi tìm phòng tập gym thật.

Ngay lúc tôi đang lưỡng lự trước cửa phòng gym thì gặp bạn cùng lớp, cậu ta cười nói với tôi: “Ái chà chà, vậy thì cậu đến đúng chỗ rồi, quanh đây phòng gym này là tốt nhất đấy, sinh viên trường mình nhiều người tập ở đây lắm.”

Cậu ta rút thẻ ra nói: “Hơn nữa giá cũng không đắt, thẻ năm mới có hơn 2000.”

Tôi nhớ những phòng gym khác chỉ hơn 1000, có chỗ còn 1600 tệ hai năm, chia ra một năm chỉ 800 tệ. Tôi vốn chuẩn bị đánh bài lùi rồi nhưng cậu ta nhiệt tình quá nên cuối cùng đành phải theo cậu ta đi vào trong. Thì ra cậu ta là hội viên phòng gym này từ hồi khai giảng, vì vậy lúc đi vào cố vấn phòng gym nhập thông tin của tôi xong cái yên tâm giao tôi cho cậu ta luôn.

Cậu bạn này tên là Nhậm Tổ Tuấn, là nam sinh đô con nhất lớp tôi, giọng nói nhẹ nhàng, quan hệ với bạn bè rất tốt.

Nhậm Tổ Tuấn nhiệt tình giới thiệu cho tôi từng khu vực trong phòng tập gym, nói cho tôi biết thời gian nào ít người, nếu tìm huấn luyện viên cá nhân thì nên chọn ai. Tôi rất muốn nói với cậu ta là đến thẻ tập gym tôi còn không trả nổi chứ đừng nói là huấn luyện viên riêng.

“Hoa khôi lớp mình cũng làm thẻ ở đây đấy, nhưng cậu ấy không hay đến lắm, đến cũng chỉ chụp mấy tấm ảnh rồi đi luôn.”

Nhậm Tổ Tuấn dẫn tôi đi xem máy chạy bộ, khu dụng cụ, khu đấm bốc và quầy bar, sau đó đến một khu có rất nhiều cửa kính. Bên trong cửa kính có rất nhiều các cô gái đang tập yoga, còn có một số ít đang múa bụng nữa.

“Thế nào? Không tệ chứ?”

Tôi gật gật đầu, nhìn mấy cô gái lắc eo theo nhạc đúng là đẹp thật.

Quả thực phòng gym này không tệ chút nào, thiết bị thông minh, trang trí hiện đại. Chỉ là ví tiền của tôi không cho phép, mời Vương Nghị bữa rượu kia xong còn mỗi gần trăm tệ, Tiêu Đi (*) hình như cũng chỉ cho hạn mức 2000 thôi.

(*) Tiêu Đi: tên app cho vay.

“Tổ Tuấn, phòng gym này tốt thật, nhưng mà…” Tôi càng nói càng nhỏ, trong tiếng nhạc của phòng gym gần như biến thành tiếng muỗi kêu.

“À phải rồi!” Nhậm Tổ Tuấn hoàn toàn không nghe thấy tôi nói gì, tiếp tục hào hứng giới thiệu: “Ban nãy tôi vẫn chưa nói hết, ngoài gái đẹp ra phòng gym này còn có nhiều người nổi tiếng trường mình lắm. Chẳng hạn như chủ tịch hội học sinh Vương Hồng Lỗi này, đoàn trưởng đoàn nghệ thuật Trương Tinh Tinh này, Lâm Dung Viện Thiết kế nữa này, viện chúng ta thì có…”

“Khoan đã, cậu vừa nói là…Lâm Dung?”

“Phải, Lâm Dung, học bá Viện Thiết kế Lâm Dung, cái anh đẹp trai ấy.”

Tôi nhìn người đang đổ mồ hôi trên máy chạy bộ, những múi cơ ở khu dụng cụ, cắn răng nhìn Nhậm Tổ Tuấn nói: “Mai cậu lại đến đây chứ? Tôi thấy chỗ này rất tốt, muốn làm thẻ năm.”

Về đến phòng ký túc, tôi thấy Vương Nghị đang ngồi trên giường xem phim.

Phòng chúng tôi là phòng bốn người, hai người bạn kia hầu như không ở phòng, phần lớn thời gian đều ở ngoài với bạn gái. Vì vậy khi nhìn thấy một mình Vương Nghi lẻ loi trong phòng, tôi bỗng cảm thấy rất áy náy, những lời đã chuẩn bị sẵn làm cách nào cũng không nói ra được.

“Phòng gym thế nào?” Vương Nghị nhìn tôi hỏi.

“À, cũng được.” Tôi ngồi lên giường cậu ta, dựa vào tường, duỗi thẳng chân.

Bầu không khí rất yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng nói chuyện của bạn học ở bên ngoài.

“Xem điện thoại.”

Tôi nghi hoặc ngẩng lên nhìn Vương Nghị.

“Bắn tiền cho ông rồi đó.”

Tôi mở Alipay lên, nhận được một khoản tiền, số tiền là 5000 tệ.

“Không mất nhiều như vậy.” Tôi nhìn Vương Nghị nói nhỏ.

“…Trả ông theo đợt được không?”

Vương Nghị không ngẩng đầu lên, chỉ khẽ “Ờm” một tiếng đáp lại.

Cứ thế, mang theo cảm giác áy náy và lòng cảm kích với Vương Nghị, tôi lại trở thành người hầu trung thành nhất của cậu ta. Cùng lúc đó, tôi cũng có thêm một thân phận mới: hội viên phòng gym.

Hôm sau, tôi hẹn Nhậm Tổ Tuấn cùng đến phòng gym. Nhậm Tổ Tuấn rất tốt tính, cậu ta giới thiệu cho tôi từng bước luyện tập, còn nhắc tôi những điều cần chú ý trong lúc tập nữa. Nhìn những thiết bị cao cấp ở đây tôi không biết phải bắt đầu từ đâu, cuối cùng vẫn là Nhậm Tổ Tuấn nói cho tôi biết loại nào dùng để tập bộ phận nào, tăng khối lượng tập ra sao, mỗi thiết bị tập bao nhiêu là đủ.

Tôi tập khoảng hai mươi phút dưới sự chỉ đạo của Nhậm Tổ Tuấn, lưng áo ướt đẫm một mảng.

“Quần áo của cậu thế này không được, lát nữa tôi share cho cậu mấy đường link, cậu theo đó mà mua.”

Lát sau người dần dần đông hơn, Nhậm Tổ Tuấn bám theo nữ thần của cậu ta, tôi tìm một chiếc máy chạy bộ, nhìn một đống chữ số và tiếng Anh bên trên, tế bào não bắt đầu vận động thần tốc.

Tôi ấn nút Start, máy chạy bộ đột nhiên sáng lên.

Tôi đứng trên máy, phát hiện ra nó không di chuyển.

“Ấn số bên phải ấy.” Một giọng nói quen thuộc vang lên, tôi ngoảnh đầu lại.

Lâm Dung đứng phía sau tôi, lưng đeo ba lô.

“Đây là tốc độ, đây là độ dốc.”

Tôi không tình nguyện nói cảm ơn anh ta. Hình như Lâm Dung cố thử mỉm cười, nhưng khóe miệng chỉ giật giật rồi rời đi luôn.

Chạy khoảng mười phút thì máy chạy bộ bên cạnh tôi có thêm một người, tôi quay sang nhìn thì thấy Lâm Dung trong bộ đồ đen từ đầu đến chân. Không còn là trang phục thoải mái ngày thường nữa, hình như anh ta mặc đồ bó nên đường nét cơ thể hiện lên rất rõ ràng.

Lâm Dung không bật máy chạy bộ mà giẫm lên hai bên thành máy nhìn tôi hỏi: “Có muốn đi đấm bốc không?”

“Hả?”