Quyển Nhật Ký Trong Căn Nhà Thuê

Chương 8



Dịch: Kogi

Lâm Dung đứng đằng sau bao cát trông như con báo đang vận sức chờ lao đi. Trong một thoáng, tôi cảm thấy mặc dù anh ta đang đấm bao cát nhưng ánh mắt lại đang nhìn tôi.

Thì ra tôi tạo thành uy hiếp lớn như vậy ư? Tôi không thể tin nổi, nhưng nếu không thì vì sao ánh mắt anh ta nhìn tôi lại nóng rực như vậy, cứ như là muốn nuốt sống tôi ấy.

Lâm Dung ở nơi này thực sự đã thay đổi hẳn hình tượng sinh viên nhã nhặn vốn có, khí thế áp đảo khiến tôi thấy cũng hơi rén. Nhìn sức mạnh tiềm ẩn của anh ta, tôi thầm nghĩ sau này dù có trở mặt nhất định cũng phải dừng lại ở phạm vị công kích ngôn ngữ thôi chứ không thì chết.

“Sao cậu không đánh?” Lâm Dung hỏi.

Tôi bắt chước anh ta đấm một cú lên bao cát, bao cát không nể tình, chẳng mảy may suy suyển.

Lâm Dung đi tới sửa lại thế đứng và tư thế tay của tôi, sau đó đứng sau lưng tôi, vây cả người tôi trong lòng, cầm cánh tay phải của tôi tung ra một động tác. Hơi thở của anh ta làm tôi hơi ngứa, tôi rụt cổ quay đầu lại, hai mắt nhìn nhau, anh ta đột nhiên lùi lại một bước.

…Đcm, mặt ông đây dọa anh sợ à?

Tôi khó chịu quay mặt lại, dùng tư thế anh ta sửa cho ra sức mà đấm.

Mười phút sau, tôi ngồi bệt dưới đất, tứ chi đau nhức.

Lâm Dung dừng lại đi đến bên cạnh tôi, nhìn từ trên cao xuống nói: “Đứng dậy.”

Tôi phát hiện ra dạo gần đây tên này nói chuyện với tôi không nhẹ nhàng như trước nữa, đến cười cũng không thèm cười một cái luôn.

Tôi mặc kệ anh ta, anh đâu có cho tôi vay tiền, tại sao tôi phải nghe lời anh chứ.

Lâm Dung thấy tôi bất động thì bèn ngồi xổm xuống: “Không muốn dậy? Vậy thế này cũng được.”

Nói rồi anh ta đột nhiên túm tay tôi, đầu gối ép lên bắp chân tôi. Tay anh ta rất lạnh, đầu ngón tay toàn là vết chai. Chân tôi bị đè hơi khó chịu, không nhịn được mà nhíu mày.

“Shh ~” Tôi nhìn anh ta, “Đau.”

Anh ta gần như buông tay tôi ra ngay lập tức: “Ngại quá…tôi ra ngoài một lát.”

Dứt lời anh ta bước nhanh ra ngoài như đang che giấu chuyện gì đó. Tôi nhìn theo bóng lưng anh ta trợn trắng mắt.

Lâm Dung vừa đi được một phút thì Nhậm Tổ Tuấn đẩy cửa vào, trông thấy tôi đang thoải mái ngồi dưới đất thì vội bắt tôi đứng dậy, cậu ta giải thích: “Tập xong cậu đừng ngồi xuống ngay, tốt nhất là làm vài động tác kéo duỗi.”

Tôi đứng dậy, Nhậm Tổ Tuấn đi tới cầm cổ tay tôi.

“Duỗi thẳng cánh tay.” Nhậm Tổ Tuấn ấn cánh tay bên trái của tôi sang bên phải, “Đây là động tác ép vai.”

Nhậm Tổ Tuấn dạy cho tôi mấy động tác rồi chạy đi hẹn hò với nữ thần của cậu ta. Lúc Lâm Dung quay lại thì tôi vẫn đang kéo duỗi. Anh ta nhìn tư thế phèn ói của tôi, thở dài một hơi.

“Động tác này phải làm thế này.” Anh ta đứng dạng chân hai bên đùi tôi bảo tôi ép thẳng người hết sức có thể còn hai tay thì giữ cố định eo tôi. Anh ta cách tôi gần quá, gần đến nỗi tôi có thể nhìn thấy vài sợi tóc trước trán anh ta và những giọt mồ hôi li ti trên chóp mũi.

Lúc anh ta cúi đầu, mắt anh ta trông dài và hẹp, đường cong quai hàm rất đẹp, môi hồng nhuận.

Tôi nhìn ngây cả người, con trai mà đã đẹp thế này rồi, nếu là con gái thì sẽ hại nước hại dân thế nào đây. Trong một khoảnh khắc, tôi hy vọng Lâm Dung là con gái, nếu thế thì không những không tranh bạn gái với tôi, mà biết đâu còn có thể…

Có thể gì?

Tôi kịp thời chặn đứng tưởng tượng nguy hiểm của mình lại.

Độc thân lâu quá, không ngờ lại nảy sinh ý tưởng kỳ quặc với tình địch của mình.

Lâm Dung mặc kệ tôi có muốn hay không, anh ta lấy cớ là tốt cho tôi, bắt tôi làm rất nhiều động tác kéo duỗi cực kì khó, gập người nhấc chân các kiểu. Tôi nghi ngờ anh ta đang lấy việc công báo thù tư, nhưng mà tôi không có chứng cứ.

Đúng lúc này Vương Nghị gọi điện thoại tới hỏi tôi trưa nay có về ăn cơm không, tôi hỏi cậu ta muốn ăn gì thì tôi mang về cho.

Tôi cúp máy, phát hiện ra Lâm Dung vẫn ở phía sau nhìn tôi, ánh mắt anh ta làm tôi hơi sợ.

“Buổi trưa cậu muốn ăn gì?” Đột nhiên Lâm Dung cười hỏi.

Đây mới đúng là Lâm Dung, chắc ban nãy tôi nhìn nhầm rồi.

“Nghị Nghị… Bạn cùng phòng tôi muốn ănc cơm niêu ở quán dưới tòa ký túc cho cán bộ, lát nữa tôi qua đó mua hai suất mang về.”

Lâm Dung nheo mắt cười nhìn tôi: “Tôi qua phòng cậu ăn cùng được không? Tôi chỉ có một mình, chán lắm.”

Tôi thực sự không nghĩ ra lý do gì hay ho để từ chối một người vừa nhiệt tình hướng dẫn mình tập luyện. Thế là tôi xách ba suất cơm niêu đi về ký túc, Lâm Dung đi đằng trước như ông kễnh, cũng chẳng thèm nói cầm giúp tôi hay gì.

Khi Vương Nghị nhìn thấy Lâm Dung đứng sau tôi thì hơi sững người, sau đó lịch sự gật đầu.

Tôi đặt hộp cơm lên chiếc bàn dài cạnh cửa sổ, sau đó kéo ba chiếc ghế kê quanh bàn, Lâm Dung tháo ba lô xuống đứng ở cửa. Tôi đi tới định cầm ba lô của anh ta để lên giường tôi, không ngờ Lâm Dung lại né tay tôi ra, nếu tôi không nhìn nhầm thì ánh mắt anh ta có chút hoảng hốt, nhưng lập tức trở lại bình thường ngay sau đó.

“Để tôi tự làm cũng được.” Anh ta đặt chiếc ba lô màu đen của mình lên giường tôi, sau đó đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống ghế của tôi.

Tôi ngồi bên cạnh Vương Nghị, nhìn Lâm Dung từ tốn mở hộp cơm, sau đó cầm thìa lên múc một thìa canh.

“Đừng uống vội, nóng đó!”

Lâm Dung uống mất rồi, tôi thấy anh ta nuốt nước miếng theo phản xạ, mặt méo xệch đi.

Hình như tên này hơi ngốc.

Tôi rót một cốc nước đưa cho anh ta, muốn cười lắm nhưng lại ngại.

“Bỏng rồi hả?”

Lâm Dung nhận cốc nước, đáp: “Vẫn ổn.”

Chỉ mất năm bảy phút tôi đã ăn xong rồi, tôi ném đũa và hộp cơm vào túi nylon rồi buộc lại. Hai ông tướng bên cạnh thì ăn như nương nương, ăn cơm niêu mà trông như ăn Mãn-Hán toàn tịch vậy.

(*) Mãn-Hán toàn tịch: Đại tiệc hoàng gia Mãn-Hán là một đại tiệc kết hợp các món ăn đặc sắc của người Mãn và người Hán.

Chắc vì ăn nhanh quá nên ăn xong tôi đổ mồ hôi đầy người, cảm giác rất khó chịu. Tôi đi hai vòng, vươn tay lột áo phông xuống, dùng nó lau qua mồ hôi ở cổ và ngực rồi tiện tay ném sang một bên.

Lâm Dung nhìn tôi, uống ực một ngụm nước.

Tôi vươn tay ra: “Để tôi rót cho anh thêm một cốc.”

“Tôi cũng muốn một cốc.” Vương Nghị ngẩng lên, thấy bộ dạng của tôi thì nhíu mày, “Đi mặc áo vào.”

“Không mặc, nóng chết đi được.” Tôi đưa cốc nước cho Lâm Dung.

Ba phút sau, cuối cùng tôi khoác tạm một chiếc sơ mi ngắn tay màu trắng, nếu không ánh mắt của Vương Nghị sẽ giết tôi mất.

“Anh trai tôi đến rồi, tôi ra ngoài đây.” Vương Nghị nhận điện thoại xong thì đi ra ngoài.

Cậu ta vừa đi là tôi cởi áo ra luôn, cởi ra cái mát hẳn.

“Anh không nóng à?” Tôi nhìn Lâm Dung vẫn mặc áo cộc, lưng áo có vết mồ hôi loang.

“Cũng hơi nóng.” Lâm Dung nhìn chằm chằm vào tôi, lại uống tiếp một ngụm nước.

Thực ra lúc này tôi rất muốn bảo Lâm Dung cởi áo ra bởi vì tôi muốn nhìn xem rốt cuộc tôi thua kém anh ta bao nhiêu, nhưng tôi lại không biết nói thế nào.

“Nóng thì cởi ra đi.” Tôi bèn dụ.

Lâm Dung chần chừ kéo góc áo, cuối cùng thì anh ta vẫn quyết định cởi.

Đù…

Tôi đỏ mắt nhìn cơ thể Lâm Dung, cơ bụng này, làn da này…

Tôi lại gần anh ta ngồi xuống, hỏi: “Anh tập bao lâu rồi?”

Lâm Dung ngẫm nghĩ: “Hơn một năm.”

“Ngày nào cũng đi?”

“Gần như thế, khi nào bận cũng cố gắng một tuần đi ít nhất bốn buổi.”

Tôi vô cùng muốn thò tay sờ thử xem cảm giác như thế nào, nhưng lý trí kịp thời ngăn tôi lại, dù sao bọn tôi cũng chưa thân đến mức đấy.

Anh ta nói nghe nhẹ nhàng vậy thôi chứ không biết đã âm thầm bỏ ra bao nhiêu thời gian cùng mồ hôi nước mắt. Giây phút này, là một thằng con trai mà không phải tình địch, tôi thực sự cảm thấy phục anh ta.

“Tôi nghĩ cậu cũng làm được đấy, nếu cậu muốn tập thì tôi chỉ cho.” Lâm Dung nở nụ cười chuẩn mực.

Tôi ngẩng lên: “Thật á?”

Lâm Dung gật gật đầu: “Tập gym cũng cần chú ý kỹ thuật, thời gian, dụng cụ và cả chế độ ăn nữa.”

Lâm Dung kiên nhẫn giảng giải cho tôi, tôi nghe mà thấy bừng bừng phấn chấn, tràn trề niềm tin.

Anh ta nhìn tôi cười, nói muốn giới thiệu cho tôi mấy app hỗ trợ tập gym, nếu cần thì anh ta biết một cửa hàng chất lượng tốt mà giá cả rất phải chăng. Tôi gật đầu, vội vàng lấy điện thoại ra tải app anh ta đề xuất.

“Có cần link cửa hàng không?”

Tôi lại gật đầu, sau đó nhớ ra mình vẫn chưa có Wechat của Lâm Dung, vì vậy liền bảo anh ta mở mã QR ra để thêm bạn. Tên Wechat của Lâm Dung rất đơn giản, chỉ có đúng một chữ cái: s. So với anh ta, tên của tôi tự nhiên nghe tầm thường hơn nhiều.

“Tảo biển Caribe?”

Tôi xấu hổ gật đầu.

Thêm Wechat xong, Lâm Dung liền share cho tôi một đường link, mở cửa hàng Taobao đó ra xem thì thấy đúng là giá cả phải chăng thật. Tôi nhân tiện mở cả link Nhậm Tổ Tuấn share, má, thôi xin là xin rút lui luôn.

Trong cửa hàng có rất nhiều kiểu quần đa dạng, tôi chọn một bộ màu khá đẹp thêm vào giỏ hàng.

“Cái này không hợp mặc đi tập đâu.” Lâm Dung ở bên cạnh nói thẳng.

Hả? Không hợp ư? Tôi quay lại cửa hàng, tiếc ghê, trông rõ đẹp mà.

Lâm Dung cầm điện thoại của tôi chọn một bộ. Tôi nhìn qua, hỏi: “Liệu có bó quá không?”

Lâm Dung nhìn tôi cười nói: “Sao thế được.”

Tôi vui vẻ chọn mua luôn, dường như nhìn thấy cơ bụng đang vẫy tay trước mắt mình vậy.

Lâm Dung đứng dậy, quần soóc của anh ta hơi trễ xuống nên tôi thoáng nhìn thấy hai đường nhân ngư của anh ta. Chói mắt quá, tôi không kìm được nhìn thêm mấy lần, đến lúc ngẩng lên thì thấy Lâm Dung cũng đang nhìn tôi, tôi lúng túng nhìn đi chỗ khác.

“À, thân hình anh đúng là đẹp thật đấy.”

Lâm Dung cười nhẹ đi đến gần tôi: “Muốn sờ thử không?”

Tôi ngồi trên giường, Lâm Dung tới đứng trước mặt tôi, tầm mắt của tôi vừa hay đối diện với bụng của anh ta, tôi phát hiện tôi còn nhìn thấy những thứ khác ngoài đường nhân ngư nữa, đù, đã phồng rồi còn to vãi cả chưởng ạ.

Thực ra bọn con trai chúng tôi hay thích khoe cơ bắp và vóc người với nhau, đi vệ sinh còn có thể đùa nhau so to nhỏ nữa. Nhưng không biết vì sao Lâm Dung nói xong tóc gáy tôi lại dựng đứng lên.

Tôi vươn tay chạm vào cơ bụng của Lâm Dung, ừm, cứng thật, sau đó nhân tiện sờ soạng hai bên trái phải, cảm giác không tệ, thoáng cái tôi đã có mục tiêu để phấn đấu.

Tôi ngẩng lên nhìn anh ta, phát hiện anh ta cũng đang nhìn tôi, không biết vì sao tôi bỗng thấy bầu không khí trở nên khang khác. Chưa kịp suy nghĩ thêm lý do đã thấy mặt Lâm Dung cách tôi càng ngày càng gần.

“Câu cậu nói tối hôm đó, tôi nghe không hiểu lắm.”

Tôi lắp bắp nói: “Hả? Nói, nói gì cơ?”

“Cậu nói cậu biết tôi thích ai.”

“À, chuyện đó hả…” Tôi cúi đầu bịa một lời nói dối: “Hôm đó tôi uống hơi nhiều, nói linh tinh thôi.”

“Đúng là tôi đã có người mình thích.” Hơi thở thơm mát của Lâm Dung phả ra, “Cậu có muốn biết là ai không?”

Tôi hơi ngả người ra phía sau, một giọt mồ hôi từ trên đầu lăn xuống, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc bầu không khí kỳ quặc này.

“Đàn chị chứ gì.” Không thì còn ai được nữa.

Lâm Dung bật cười rồi thở dài một hơi. Anh ta nhìn đỉnh đầu tôi, nói: “Cậu ngẩng lên đi.”

Tôi ngẩng lên nhìn anh ta, phát hiện ra lông mi anh ta rất dài.

Lâm Dung hé miệng, đột nhiên có hơi do dự: “Tôi…”

“Anh về rồi!”

Cửa phòng bất ngờ mở ra, trưởng phòng đứng ngoài cửa, nhìn tôi và Lâm Dung, sau đó lùi lại nhìn biển số phòng.

“Giật cả mình, cứ tưởng đi nhầm.”

Trưởng phòng là đàn anh lớn tuổi nhất phòng ký túc của chúng tôi, nhà ở thành phố này, bình thường toàn về nhà hoặc ra ngoài ở với bạn gái, nếu ở trường không có việc thì thường sẽ không về.

Lâm Dung đứng dậy mặc áo chuẩn bị đi.

“Dạo này nhiều họ hàng đến nhà anh quá, bạn gái anh còn đi du lịch nữa, anh định về ký túc ở mấy ngày, đây là?”

“Đây là bạn em, Lâm Dung của Viện Thiết kế.”

Lâm Dung nhìn trưởng phòng, mỉm cười nói: “Chào cậu, tôi là Lâm Dung.”

“Chào cậu, chào cậu, tôi từng nghe danh cậu rồi, tôi là bạn cùng phòng của Tô Đống, cậu cứ gọi tôi là Tề Vũ.”

Lâm Dung ngồi thêm một lát rồi khoác ba lô rời đi.

Tề Vũ nhìn Lâm Dung đi rồi liền hỏi: “Mày với cậu ta thành bạn bè từ bao giờ vậy? Quả cơ bụng nhìn khủng thật chứ!”

Tôi sờ sờ tai, đáp: “Mới quen không lâu.”

Trong lòng lại nghĩ: Tiếng thở dài kia có ý gì? Lẽ nào anh ta không thích đàn chị? Rốt cuộc anh ta muốn nói gì với tôi cơ chứ…

Ài, tự nhiên thấy hơi sầu não.

Trưởng phòng ngồi trên giường lướt Weibo, không biết nhìn thấy gì mà bỗng ngồi bật dậy.

“Mộc Đông, mau lại đây nhìn bức hình này hộ anh cái!”

Tôi đi tới, nhìn thấy trong điện thoại trưởng phòng có một bức hình, nói một cách chính xác thì là một bức tranh. Bối cảnh bức tranh là màu đỏ sẫm, phía trước có một người ngã dưới đất, người này chỉ được vẽ một phần, gần như là hòa vào bối cảnh.

“Mày nhìn hộ anh xem bức tranh này có nghĩa là gì?”

Tôi bất lực nhìn trưởng phòng, điều gì khiến anh nghĩ là tôi hiểu vậy?

“Đây là tranh cao cấp, anh xem nó làm gì chứ?”

Trưởng phòng buồn bực thoát giao diện bức tranh, vẻ mặt rầu rĩ nói: “Bạn gái anh đăng, còn kèm theo caption, cái gì mà theo đuổi sự tự do trong tâm hồn, Mộc Đông, không phải cô ấy muốn chia tay anh đấy chứ?”

Tâm tư con gái há lại là thứ người phàm chúng ta có thể đoán được?

Nhưng nhìn bản mặt sầu khổ của trưởng phòng, tôi vẫn cầm điện thoại lên nhìn thử, dù sao gần đây tôi cũng nghe được chút ít kiến thức lĩnh vực này từ chỗ đàn chị. Nhìn bức tranh này trông giống như chụp bằng máy ảnh, bối cảnh đen sì, nhân vật thì nhìn không thấy mặt, sao lại nói là tự do được?

Tôi phóng to hình lên nhìn mấy lần, đúng lúc định bỏ cuộc thì chợt nhìn thấy một thứ dưới góc phải bức tranh, nhất thời tim tôi như bị một bàn tay bóp chặt.

Mặc dù không bắt mắt nhưng tôi vẫn nhìn thấy rõ ràng, đó là hai chữ cái mà tôi vô cùng quen thuộc… L.T.