Quyền Thần

Chương 888: Đàm phán



Yến lịch, ngày 3 tháng 2 năm Bình Quang thứ 10, cách nông lịch 5 ngày. Phía ngoài Lâm Dương quan Tây Bắc nước Yến, chỗ tương giao giữa nước Yến và nước Khánh vốn rất trống trải, ngoại trừ tháp tiền tiêu đơn giản của hai bên xây lên, thì không có kiến trúc khác, nhưng mà hôm nay ở chỗ tương giao này, đã dựng lên một lều trại rất lớn, chỗ trại này so với doanh trước của Đại soái Hàn Mạc thì vẫn còn muốn to gấp đôi. Năm sáu dặm phía Nam, Bắc của doanh trướng, đều có một đội kỵ binh mấy trăm người, so với kỵ binh ở phía Bắc của nước Khánh thì kỵ binh ở phía Nam của nước Yến tinh thần hăng hái hơn. Tuy rằng quân Khánh phụng chỉ không phát động tiến công đối với ải Nam Dương, nhưng quân Ngụy ở ải Nam Dương sau khi ổn định, liền bắt đầu phát động công kích trận địa của quân Khánh thêm lần nữa. Chủ tướng quân Khánh Lâm Thành Phi giỏi về phòng thủ, sau khi quân Khánh bỏ qua cơ hội đánh chiếm cửa Nam Dương, y liền đoán được quân Ngụy sau khi ổn định trận tuyến nhất định sẽ phản công, cho nên ngày đêm xây dựng công sự phòng ngự, thời gian gấp gáp, đơn giản là đào vài cái bẫy, sau đó dùng rất nhiều miếng gỗ vắt ngang ở trên vùng đồng trống mà kỵ binh tấn công, để ngăn cản kỵ binh của quân Ngụy xung phong, tuy rằng công trình không lớn, nhưng quả thật mang đến cho quân Ngụy rất nhiều phiền toái. Quân Khánh dưới sự chỉ huy của Lâm Thành Phi, chiến đấu không ngừng, làm thất bại liên tiếp những đợt tấn công của quân Ngụy.

Thế nhưng tổn thất của quân Khánh cực kỳ thê thảm và nghiêm trọng, hơn nữa Lâm Thành Phi rất hiểu, nếu tiếp tục như vậy, toàn bộ quân Khánh sớm muộn sẽ phải sụp đổ. Ngay cả bản thân y cũng không biết có thể chống đỡ được bao lâu.

Nhưng đúng vào hai ngày trước, đã xảy ra một sự việc hết sức kỳ lạ.

Thành Thượng Kinh không ngờ đã dùng bồ câu truyền chỉ, lệnh cho giám quân tiền tuyến cùng với đại tướng Lâm Thành Phi và đại tướng quân Tây Bắc nước Yến cùng liên minh quân sự với nhau.

Chưa nói đến chuyện liên minh với nước Yến, chỉ nói riêng chuyện bồ câu truyền chỉ đã là cực kỳ hiếm thấy, Thánh chỉ đối với bất cứ nước nào cũng đều là mệnh lệnh hết sức thiêng liêng, đều sẽ sắp xếp người chuyên phụ trách truyền lệnh, để tỏ rõ tính chất uy nghiêm. Chỉ dùng bồ câu để truyền thánh chỉ, thế gian hiếm thấy, nhưng Lâm Thành Phi từ đó đoán được một thông tin khác, vậy thì triều đình nước Khánh đối với chuyện thương nghị này cực kỳ khẩn cấp, hy vọng liên minh quân sự này sớm được tạo thành, nếu như sai khâm sai truyền chỉ, đương nhiên phải trì hoãn thêm rất nhiều thời gian nữa.

Đối với tình thế nước Khánh, Lâm Thành Phi hiển nhiên là hiểu rất rõ, sở bộ Vương Duyên Bình phụng chỉ lui quân, hai quận ba huyện Đông Bắc cắt nhường cho người Man phía Bắc, điều này làm cho Lâm Thành Phi hết sức đau lòng. Hơn nữa chiến trường Tây Nam do chính y trấn thủ tình thế cũng hết sức nguy ngập, cho dù y là đại tướng tiền phương cứng cỏi nhưng trong lòng đối với tương lai nước Khánh cũng đầy ảm đạm.

Y chỉ huy quân cùng với quân Ngụy chiến đấu gian khổ rất nhiều, trong lòng vẫn luôn lo lắng động tĩnh của quân Yến, hiện giờ quân Khánh một mình đối mặt với quân Ngụy và đợt giáp công của quân Bắc Man, tình thế nguy cấp, y quả thực không biết nước Yến phương Đông có nhân cơ hội đánh cướp hay không.

Tuy rằng hai bên vừa mới kết thông gia, trên danh nghĩa là thành liên bang, nhưng Lâm Thành Phi chưa bao giờ tin quan hệ thông gia là cơ sở vững chắc cho liên minh hai nước, y càng rõ hơn, lúc có được lợi ích to lớn thì bất cứ hiệp ước gì đi chăng nữa cũng chỉ là tấm giấy bỏ đi mà thôi.

Cho nên mặc dù đang chịu áp lực việc quân nặng nề ở chiến tuyến Tây Nam, nhưng từ sau khi Hàn Mạc từ thành Yến Kinh dẹp loạn trở lại Tây Bắc, y không dám tùy tiện điều động một quân một lính nào của quân trấn phía Nam.

Quân Ngụy tất nhiên là đáng sợ, nhưng người Yến cũng như khủng bố.

Sau khi nhìn thấy ý chỉ đó từ thành Thượng Kinh nói rõ là muốn cùng nước Yến kết thành đồng minh quân sự, Lâm Thành Phi vẫn còn thái độ hoài nghi, nhưng trong lòng cũng có một chút phấn chấn, nếu người nước Yến thật sự đồng ý xuất binh tương trợ, như vậy đối với nước Khánh mà nói quả nhiên là chuyện cầu còn không được.

Y giỏi quân sự, nhưng không phải ngu dốt về chính trị, trong lòng mơ hồ cảm thấy, nước Yến xuất binh, có lẽ là bởi vì không muốn nhìn thấy Tây Ngụy thật sự đánh bại nước Khánh, từ đó mà phá hủy sự cân đối lực lượng ở Trung Nguyên đại lục?

...

Hàn Mạc cưỡi Tuyệt Ảnh, phía sau có mười tên kỵ binh hộ vệ đi theo, tất cả đều là kỵ sĩ từ Thần Cung doanh kỵ sĩ, Chỉ huy sứ Lăng Vân của Thần Cung doanh đích thân dẫn đầu hộ vệ, hai bên trái phải của Hàn Mạc, một vị là người mới nhậm chức Tổng binh Lâm Dương quan Thiết Khuê, và một vị khác, vẻ mặt hơi xấu xí, khâm sai đại thần Khương Tư Nguyên.

Thương thế của Khương Tư Nguyên vừa mới khỏi, từ sau khi lão ta tới Tây Bắc, tuy rằng trên danh nghĩa là phải trợ giúp Hàn Mạc xử lý quân vụ Tây Bắc, nhưng trên thực tế lại bị Hàn Mạc dùng thủ đoạn thô bạo tước hết quyền lực hoàn toàn, căn bản không có quyền để ra bất cứ quyết sách nào đối với quân Tây Bắc. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Nhưng lần này cùng hội đàm với nước Khánh, Hàn Mạc lại thay đổi thái độ, mời vị Khương đại nhân này ra rất long trọng, hơn nữa ở bên trong đại doanh, lại vô cùng khiêm tốn thể hiện cho người khác thấy, bản thân hắn chỉ là một võ phu, đối với đàm phán thật sự không thông thạo, mà Khương đại nhân lại là Yến quốc Ngự sử, ăn nói hơn người, lần đàm phán này, nhất định phải do Khương đại nhân đích thân xuất mã, lời nói thành khẩn, cực kỳ cung kính.

Khương Tư Nguyên tuy cảm thấy rằng Hàn Mạc sắp xếp như vậy là có điều khác lạ, thế nhưng mệnh lệnh Binh bộ từ thành Yến Kinh được bồ câu đưa tới, quả thực đã khiến Hàn Mạc và Khương Tư Nguyên cùng nhau trao đổi chuyện xuất binh tương trợ cho người nước Khánh, cho nên Hàn Mạc sắp xếp như vậy, Khương Tư Nguyên cũng chỉ có thể nghe theo, chẳng qua trong thâm tâm của y cũng hiểu rằng, nếu như bản thân trong lần đàm phán này mà mưu cầu hết khả năng được ích lợi lớn vì nước Yến, thời điểm đúng lúc cũng sẽ trở thành người có công.

Đoàn người gần tới chỗ đại trướng, phía xa đối diện cũng thấy có một đám người ngựa chạy tới, dẫn đầu là một người toàn thân mang giáp trụ đen kịt, giống như trước đó hai bên giao hẹn, trên người chủ tướng đều không mang vũ khí.

Hàn Mạc thoáng cái liền đoán được, vị tướng quân mặc giáp đen kia, chắn chắn là Đại tướng quân Lâm Thành Phi của tiền tuyến nước Khánh hiện nay.

Hai bên Lâm Thành Phi cũng có người, bên trái là một võ tướng, còn bên phải là một gã trung niên người mặc lễ phục quan văn, còn cách đại trướng một đoạn nữa, Hàn Mạc giơ tay lên cao, phía sau Lăng Vân và kỵ binh Thần Cung doanh liền ghìm cương ngựa lại, không tiếp tục tiến lên phía trước, còn nhóm kỵ binh hộ vệ Lâm Thành Phi ở bên kia cũng dừng lại, hai bên có ba người cưỡi ngựa đến trước cột đại trướng, cách nhau ba bốn bước chân, đều đồng loạt ghìm cương ngựa dừng lại, trong nhất thời không nói gì, chỉ quan sát nhau một hồi, Lâm Thành Phi chắp tay nói trước:

- Vị này có phải là Hàn tướng quân không?

Hàn Mạc nhìn Lâm Thành Phi không đến 40 tuổi, tướng mạo đứng đắn, mặt chữ điền, theo cách nói của người bình thường đó là tướng mạo chính nghĩa, nhưng khuôn mặt lúc này xem ra có lộ ra cảm giác mệt mỏi từ trong tâm, chẳng qua loại cảm giác mệt mỏi này, lại không che giấu được cái uy như sắt đá của y.

- Chính thị Hàn Mạc!

Hàn Mạc chắp tay, cười nói:

- Hàn Mạc đã nghe đại danh của Lâm tướng quân từ lâu, người đời đều gọi là Phích Lịch Hổ, hôm nay được gặp, quả nhiên danh bất hư truyền, thực sự là có cái uy của mãnh hổ.

Lâm Thành Phi cười ha hả nói:

- Hàn tướng quân nói đùa rồi. Hàn tướng quân tuổi còn trẻ, có thể đảm đương trách nhiệm này, cũng khiến bản tướng đem lòng khâm phục.

Hai bên giới thiệu người của mình, vị quan văn nước Khánh đó là giám quân Vu Hải, võ tướng kia chính là thủ hạ của Lâm Thành Phi, phó tướng Đặng Quốc Trung.

Vu Hải đối với Hàn Mạc vô cùng nhiệt tình, liên tục chắp tay, khen ngợi một tràng liên miên không dứt, điều này khiến cho Hàn Mạc hoài nghi vị này có phải là giám quân đại nhân hay không mà trước khi gặp đã buông nhiều lời tốt đẹp như vậy.

Đôi bên xuống ngựa, cùng nhau tiến vào bên trong đại trướng, bên trong trướng đã sớm chuẩn bị bàn ghế, tuy rằng điều kiện khó khăn, nhưng nơi này vẫn được chuẩn bị rượu thịt.

Nơi dựng đại trướng này là do hai nước phái người cùng nhau dựng lên, vì sự an toàn, trước khi hai bên gặp mặt đã phái người kiểm tra cẩn thận ở bên trong một lần, chủ tướng hai bên gặp nhau lần này nhất định không thể không cẩn thận.

Sau khi ngồi xuống, không khí trầm lại, Lâm Thành Phi mở lời:

- Hoàng đế nước ta truyền ý chỉ, quý quốc đại nghĩa, muốn xuất binh tương trợ, hai nước chúng ta liên minh huynh đệ, việc chính nghĩa như thế, bản tướng xin bày tỏ sự ngưỡng mộ cao nhất với quý quốc.

Hàn Mạc cười nói:

- Công chúa bỉ quốc hiện nay thân là Hoàng hậu quý quốc, quý quốc chẳng khác nào bỉ quốc, nước nhà gặp nạn, gặp cường địch, đương nhiên là phải xuất binh đánh đuổi rồi, Lâm tướng quân không cần tạ ơn.

Lâm Thành Phi nghe vậy. lập tức khẽ nhíu mày.

Vu Hải đã vội vàng hỏi:

- Hàn tướng quân, không biết quý quốc khi nào xuất binh? Hiện nay quân Ngụy binh hùng tướng mạnh, quân Khánh ta tổn thất thê thảm nghiêm trọng, chỉ sợ kiên trì không được.

Lời y chưa dứt, Lâm Thành Phi đã ho khan, liếc Vu Hải một cái.

Lúc đàm phán, kỵ nhất là biểu hiện sự vội vàng và khó khăn của bên ta, cao thủ đàm phán đích thực chẳng những sẽ không để lọt nhược điểm của chính mình, ngược lại sẽ dùng hết khả năng che giấu điểm yếu và cấp bách của phe ta, lấy đó làm lợi thế đàm phán.

Vu Hải vội vàng nói thẳng ra quân Khánh khó có thể cầm cự, không những không che giấu được khó khăn của bên mình, ngược lại còn tự bộc lộ khuyết điểm, đây là phạm vào đại kỵ trong đàm phán, Lâm Thành Phi tự nhiên ngay tức khắc dùng tiếng ho khan cắt ngang lời nói của y.

Vu Hải hiển nhiên cũng phản ứng lại, biết được bản thân đã phạm sai lầm, biểu cảm trên mặt liền có chút xấu hổ.

Hàn Mạc cũng làm ra vẻ kinh ngạc, nói:

- Sao lại vậy? Quý quốc gặp phiền toái lớn ư? Bản tướng còn tưởng rằng quý quốc có thể chống đỡ hơn nửa năm nữa... Chuyện này... chuyện này thật sự là không ngờ.

Lâm Thành Phi thản nhiên cười nói:

- Hàn tướng quân, hai nước chúng ta là huynh đệ liên minh, chúng ta coi như anh em kết nghĩa, bản tướng cũng nói thật với ngài, áp lực của quân Khánh ta quả thật rất lớn, luân phiên chịu những đợt tiến công mạnh mẽ của quân Ngụy, tổn thất cũng không nhỏ, Hàn tướng quân nói chúng tôi còn có thể chống đỡ nửa năm, vậy là quá khen rồi, nhưng mà 3, 4 tháng cũng có thể chống đỡ được. Hơn nữa, trước mắt thế công của quân Ngụy gặp trở ngại, sĩ khí xuống thấp, bản tướng cũng không chuẩn bị phòng thủ mãi, nếu có khả năng, bản tướng định cùng nhau phát động công kích quy mô lớn, chuyển thủ thành công, đánh cho quân Ngụy trở tay không kịp, đối với lần phản công này, bản tướng vô cùng tự tin.

Vu Hải nghe vậy, không cầm được nhìn Lâm Thành Phi. Những ngày qua chỉ cảm thấy Lâm Thành Phi chính khí nghiêm nghị, là một mãnh tướng trên sa trường, nhưng thật sự không thể tưởng được người này nói năng mạnh miệng, lại tràn trề trung khí như vậy.

Lấy thực lực hiện tại của quân Khánh so ra thì yếu hơn quân Ngụy rất nhiều, sức chiến đấu lại thấp một bậc, cho dù điều binh từ trấn phía Nam đến bổ sung cũng không chắc có thể khởi xướng cái gọi là công kích quy mô lớn đối với quân Ngụy, chứ đừng nói tới mấy vạn binh lực thảm thương hiện đang có trong tay.

Quân Khánh hiện nay có thể ngăn cản quân Ngụy, một là quả thật Lâm Thành Phi rất am hiểu phòng thủ, thứ hai cũng là bởi vì quân Ngụy đã không còn Tư Mã Kình Thiên nữa, năng lực tấn công đã giảm đi nhiều, còn có một nguyên nhân khác, chính là quân Khánh vốn không biết rằng Thương Chung Ly đã chết, Lâm Thành Phi lấy lá cờ chữ "Thương" cắm tung bay trên núi Dĩ Long, khích lệ tướng sĩ quân Khánh tắm máu mà chiến đấu gian khổ.

Sắc mặt Hàn Mạc thả lỏng ra, cười nói:

- Thì ra là thế, Lâm tướng quân, ngài nói như vậy, bản tướng càng yên tâm. Nếu như các ngài bây giờ mà chống đỡ không được, thì hậu quả thật là khó có thể tưởng tượng được. Lâm Thành Phi điềm tĩnh nói:

- Hàn tướng quân yên tâm, quân Khánh ta cũng có đủ năng lực cho một trận sống còn. Bây giờ quý quốc xuất binh, hai nước chúng ta cùng nhau đánh Ngụy, vậy thì nhất định nắm chắc thắng lợi. - Chuyện này...

Hàn Mạc vẻ mặt nghiêm nghị:

- Lâm tướng quân, Đại Yến ta xuất binh tương trợ quý quốc, đó là điều tất nhiên, hơn nữa bổn tướng thậm chí còn hy vọng ngay ngày mai có thể xuất binh giúp đỡ quý quốc, đuổi quân Ngụy, chỉ là... Đại Yến ta nội trong hai tháng này không thể xuất binh.

Cũng không đợi đối phương cất lời, đã cười nói tiếp:

- Cũng may quý quốc còn có thể chống đỡ được ba bốn tháng, chắc cũng tới kịp.

Lâm Thành Phi hơi biến sắc.

Chống đỡ ba bốn tháng?

Chống đỡ cái rắm.

Dựa theo tình hình hiện tại, quân Ngụy chỉ cần duy trì thế công, không tới một tháng, quân Khánh nhất định phải lui quân toàn bộ, cái gọi là ba bốn tháng, đó là nói phóng đại mà thôi.

Nhưng y quả thật không ngờ, vị Thống soái trẻ tuổi của nước Yến này, đúng là trong nháy mắt như nắm được điểm mấu chốt, liền ra vẻ ta đây.

Vu Hải đã vội la lên:

- Hàn tướng quân, quý quốc hai tháng vẫn không thể xuất binh ư? Vậy...vậy là vì sao?

Hàn Mạc nghe vậy, trên mặt thoáng vẻ buồn rầu, nói:

- Chuyện này, bản tướng... Khương đại nhân, ngài hãy đem khó khăn của quân ta nói cho Lâm tướng quân và Vu giám quân hiểu rõ đi.