Quyền Thần

Chương 889: Ra giá



Khương Tư Nguyên biết bước tiếp theo chính là thời điểm diễn trò của mình, ho khan một tiếng, giả vờ sửa lại xiêm y, lúc này mới nghiêm mặt nói:

- Bỉ quốc từ khi cùng quý quốc kết liên minh, đối với việc quý quốc bị xâm lấn vô cùng cảm thông. Thánh thượng ta ngày đêm phân ưu chiến sự của quý quốc. Nghe nói người Ngụy sắp tới thế công cực mạnh, mà quý quốc lại bị bị người Bắc Man ở phương Bắc quấy rầy, hai mặt đều nguy nan, Thánh thượng ta đứng ngồi không yên, từ đấng chí tôn đến lê dân lòng đầy căm phẫn. Quấy nhiễu quý quốc cũng chẳng khác gì quấy nhiễu bỉ quốc, trải qua nhiều lần thảo luận, bỉ quốc muốn duy trì đại nghĩa khắp thiên hạ, lại muốn cùng quý quốc sẻ chia hoạn nạn, cho nên quyết định xuất binh hiệp trợ quý quốc, cùng chống đỡ Tây Ngụy lang sói.

Y không hổ là Ngự Sử đại phu, mồm năm miệng mười, ý tứ chặt chẽ, chính nghĩa tràn đầy.

Lâm Thành Phi chắp tay nói:

- Hoàng đế ta đối với sự tương trợ của quý quốc cũng vô cùng vui mừng. Cái gọi là đại nghĩa khắp thiên hạ của quý quốc, bỉ quốc rất khâm phục. Nếu quý quốc quyết định xuất binh, hai nước nên khẩn trương liên kết đánh Ngụy, lại không hiểu vì sao hai tháng qua không hề xuất binh, xin mời chỉ giáo?

- Thật không dám dấu giếm, trước đó, bỉ quốc cực kỳ chú ý đến cuộc chiến này, nhưng bỉ quốc lại cho rằng, người Ngụy lỗ mãng, dưới sự thống lĩnh của Thánh tướng, quân Khánh nhất định sẽ có khả năng đánh tan quân Ngụy, mà thiên hạ cũng sẽ nhanh chóng bình loạn. Nguyên nhân chính là vì bỉ quốc đối với quý quốc vô cùng tin tưởng, cho nên Tây Bắc quân chưa hề chuẩn bị cho chiến tranh. Lúc này quyết định xuất binh tương trợ, cũng là vì thấy người Ngụy quá mức hung hãn, quý quốc hai mặt đều có địch, sợ rằng quý quốc sẽ bị tổn thất, cho nên Thánh thượng ta mới hạ chỉ xuất binh. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.com

Khương Tư Nguyên chậm rãi nói:

- Lâm tướng quân cũng biết, một khi xuất binh, tất phải có sự chuẩn bị lớn về tài vật, bất kể là lương thảo hay trang bị vũ khí cũng cần một số lượng khổng lồ. Quân ta lần này xuất binh, phải dốc sức tương trợ, nếu lương thảo không chuẩn bị chu đáo, tuyệt đối không thể khởi binh. Bộ Hộ tuân theo Thánh chỉ đã phân công quan viên bắt đầu kiểm tra lương thảo, mà Công bộ cũng bắt đầu chế tạo thêm vũ khí, chế tạo tên, tin tức từ kinh báo tới, Hộ bộ và Công bộ nếu làm suốt ngày đêm không nghỉ, nhanh nhất cũng mất hơn một tháng thì mới có khả năng chuẩn bị đủ vật tư, thiết bị, lại vận chuyển từ kinh lên biên quan, trên đường cũng mất thêm một ít thời gian, đợi đến khi lương thảo vũ khí đến Tây Bắc e rằng mất hai tháng là ít.

Y vừa nói xong, Phó tướng của Lâm Thành Phi là Đặng Quốc Trung đã tức giận đứng dậy:

- Các ngài nếu không định xuất binh thì nói trắng ra đi. Cần gì phải tìm lý do trì hoãn, vừa nói là vì nghĩa mà làm, lại lấy cớ kéo dài thời gian, là các ngài tính đùa chúng ta sao?

Lâm Thành Phi quay đầu lại, trầm giọng nói:

- Im ngay.

Đặng Quốc Trung oán hận ngồi xuống, sắc mặt giận dữ khỏi phải nói.

Hàn Mạc nhìn Đặng Quốc Trung bình tĩnh nói:

- Đặng tướng quân, bản tướng hiểu tâm tình của ngài. Bỉ quốc nếu xuất binh, là quốc gia đại sự, không phải trò đùa. Ngài là đại tướng trong quân, càng hiểu, không nói đến vũ khí, chỉ nói lương thảo, nếu hậu cần không cung ứng đủ, các tướng sĩ đến lúc đó không có lương thực, không cần đến quân Ngụy tấn công, tướng sĩ của chúng ta cũng không có sức chiến đấu. Từ xưa đến nay, chỉ vì hậu cần không cung ứng đủ lương thảo mà toàn quân tan tác đã xảy ra nhiều. Người Ngụy binh hùng tướng mạnh, là cường địch không dễ đối phó. Nếu chúng ta không chuẩn bị đầy đủ, làm sao có thể đi ứng đối với quân Ngụy như lang như hổ kia.

Lâm Thành Phi cười nói:

- Hàn tướng quân, Đặng tướng quân bộc trực, có cái gì nói cái đó, hắn cũng là muốn sớm đánh tan quân Ngụy mà thôi. Lời của hắn, các ngài xin đừng để trong lòng.

- Bản tướng trân trọng người ngay thẳng!

Hàn Mạc nói:

- Nhưng quân Yến quả thật có khó khăn, đối là người ngoài, sẽ không đem khó khăn của mình nói ra như thế. Nhưng như lời Lâm tướng quân đã nói, đây là chuyện của hai nước tình như huynh đệ nên không thể không bẩm báo thẳng.

Lâm Thành Phi trầm ngâm một lát, rồi mới nói:

- Đại doanh quý quốc thực sự không có lương thảo dự trữ?

Hàn Mạc thở dài:

- Mùa đông này tuyết rơi dày, từ đầu mùa, kinh thành đã vận chuyển lương thảo tới, hiện giờ chẳng còn là bao, dựa vào số lương thảo này mà xuất binh, có thể nói chống đỡ không được mấy ngày.

- Nói như thế, quý quốc trong vòng hai tháng tới không thể xuất binh?

Hàn Mạc nghiêm nghị nói:

- Bản tướng đã nói qua, bản tướng ngày mai sẽ nghĩ cách khắc chế quân Ngụy. Ai… không bột đố gột nên hồ, không có lương thực, không có vũ khí dự trữ, bản tướng không thể huấn luyện cho mấy vạn tướng sĩ Yến quân a. Chắc chắn là không thể bắt tướng sĩ Yến quân bụng đói xông lên giết địch, đến lúc đó đao thương chém khôi giáp vỡ tan, chẳng lẽ còn ép họ mặc khôi giáo hư cầm đao thương hỏng mà xông trận giết nhau với quân Ngụy hổ lang?

Hắn lắc đầu thở dài:

- Việc liên quan đến tính mạng mấy vạn tướng sĩ, bản tướng không thể không suy xét cẩn thận a.

Lâm Thành Phi nghiêm nghị hỏi:

- Lại không biết quý quốc cần nhiều hay ít lương thực?

Thiên hạ không có bữa cơm nào miễn phí, nước Khánh gặp nguy hiểm, nước Yến xuất binh tương trợ, đương nhiên không vì cái gọi là đại nghĩa đầu môi, người Yến nói vài câu, Lâm Thành Phi đã hiểu nước Yến cần gì.

Công bằng mà nòi, nếu nước Yến thực sự xuất binh hiệp trợ nước Khánh, Lâm Thành Phi cũng không phải là tiếc vài lượng lương thảo, dù sao xuất binh là việc bỏ mạng nơi sa trường, cho họ ăn no cũng là việc nên làm.

Hàn Mạc không trả lời, nhìn Khương Tư Nguyên, nói:

- Khương đại nhân quản lý lương thảo do ngài phụ trách, ngài gần đây kiểm tra, nếu chúng ta xuất binh, còn thiếu bao nhiêu lưng thực?

Khương Tư Nguyên trong lòng muốn thổ huyết.

Lương thảo do ta phụ trách? Thật sự là chuyện hoang đường. Bản đại nhân đến quân Tây Bắc cũng không điều động được một người, kho lương kia làm sao sờ tới? Làm sao biết ít hay nhiều?

Nhưng lúc này y chỉ có thể nghiêm trang đáp:

- Sau khi ý chỉ xuất binh từ kinh thành truyền tới, bản quan lập tức kiểm kê, hiện giờ lương khố chỉ còn chừng hai vạn cân mà thôi, so với nhu cầu còn thiếu xa.

- Hai vạn cân?

Hàn Mạc làm ra vẻ giật mình:

- Chỉ có một ít lương thảo như vậy, mấy vạn quân ta mà chỉ có chừng ấy lương thảo, nửa tháng cũng không chống đỡ nổi.

Lâm Thanh Phi mặt không đổi sắc, Đặng Quốc Trung thì hừ lạnh một tiếng.

Bọn họ đương nhiên không tin chuyện ma quỷ này. Nếu Tây Bắc quân doanh thật sự chỉ còn hai vạn cân lương thực, Hàn Mạc sao có thể thản nhiên mà ngồi ở đây?

- Đúng là như thế.

Khương Tư Nguyên chậm rãi nói:

- Cho nên so với nhu cầu lương thảo để xuất binh còn kém xa.

Lâm Thành Phi thản nhiên cười, hỏi:

- Quý quốc cần bao nhiêu lương thực thì mới xuất binh?

Khương Tư Nguyên ngẫm nghĩ một chút, rốt cuộc xòe bốn ngón tay ra.

- Bốn vạn cân?

Vu giám quân nhìn thấy vậy, nhẹ nhàng thở ra, nói:

- Hàn tướng quân, nếu có bốn vạn cân lương thực, các ngài có thể lập tức xuất binh?

- Bốn vạn cân?

Khương Tư Nguyên lạnh lùng cười:

- Vu đại nhân, ngài đùa sao? Không có 400 ngàn lương thực, Yến quân không dám hành động.

- 400 ngàn cân?

Vu Hải há hốc mồm.

Con số khổng lồ này khiến người nghe giật mình. Tính toán sơ sơ, chỉ cần tiết kiệm một chút, 400 ngàn lương thực đủ cho 100 ngàn quân dùng trên 8, 9 tháng cũng không thành vấn đề.

Thương Chung Ly trước và sau khi khai chiến, ở Uyển thành đã tích trữ rất nhiều lương thảo. Hơn nữa, lúc ấy đúng vào mùa thu hoạch vụ thu. Nam Dương quận lại là kho lúa của thiên hạ, thế mà cũng phải rất vất vả tích cóp từng tý một mới được trên 500 ngàn cân lương thực. Điều này khiến triều đình Tây Khánh không phải điều vận lương thực đi phương Bắc, nói cách khác, hiện giờ quân lương của nước Khánh tập trung hơn nửa ở Uyển thành.

Người nước Yến mở miệng nói là cần 400 trăm ngàn vạn cân lương, sức tiêu thụ ngoài dự đoán của mọi người.

Đặng Quốc Trung cười lạnh:

- Hóa ra là nước Yến các người đúng là ăn uống cũng khác thường a.

Hàn Mạc cười đáp:

- Tham gia quân ngũ đánh giặc không giống người thường, lượng cơm ăn rất lớn, một bữa trên ba năm bát là hiển nhiên.

- Lương thực… chúng ta có thể cung cấp một phần, nhưng 400 ngàn cân thì tuyệt đối không có.

Lâm Thành Phi nghiêm nghị nói, giọng điệu rất dứt khoát.

Lương thảo Uyển thành đã tiêu hao không ít, hơn nữa, xem tình thế trước mắt, đại chiến với người Ngụy không thể chấm dứt trong vài ba tháng, đầu xuân năm sau, kho lúa Nam Dương khẳng định là không thể tiến hành trồng trọt, kể từ đó, nước Khánh năm nay lương thực cung ứng định kỳ thiếu hụt. Tuy rằng hiện nay, Uyển thành còn tồn hơn triệu cân, nhưng kho lương này là căn cơ của quân Khánh, có lẽ triều đình trong một thời gian dài sau sẽ không thể cung ứng lương thực cho quân binh, như vậy, số lương thực đó nhất định quân Khánh phải vô cùng tằn tiện để có thể dùng trong thời gian dài.

Trên thực tế, ngay cả Thương Chung Ly cũng ý thức được vấn đề này, tuy rằng trước mắt có lương thảo dự trữ, nhưng lại vô cùng nghiêm khắc khống chế phân phát quân lương, sĩ binh Khánh quân mỗi người mỗi ngày đều có tiêu chuẩn tương xứng với danh ngạch.

- Lâm tướng quân hiểu lầm, 400 ngàn vạn lương thực quả thật không phải là số lượng nhỏ, chúng ta có thể nào làm phiền quý quốc phải cung ứng, cũng vì không dám làm phiền nên mới chờ bỉ quốc tiến hành tìm kiếm.

Hàn Mạc mỉm cười nói:

- Bỉ quốc nếu quyết dốc hết toàn lực, bản tướng tin không lâu sau hai nước chúng ta có thể hợp binh chống cự cường địch.

- Kia… kia có phải là ..

Vu giám quân nóng nảy:

- Hàn tướng quân, quý quốc phải tức tốc xuất binh… nếu không… nếu không hậu quả thật không tưởng nổi…

Hàn Mạc thở dài:

- Vu đại nhân, bản tướng hiểu tâm tình ngài… nhưng…

- Hàn tướng quân, 400 ngàn cân lương thực quả thật là con số khổng lồ… quá sức … chúng ta… chúng ta … liệu có thể bớt đi một chút.

Vu Hải khó xử nói. Y tuy rằng không hiểu hành quân đánh giặc, nhưng cũng biết con số đó nước Khánh quả thật không thể cáng đáng.

- Bản tướng cũng biết các ngài rất khó xử…

Hàn Mạc làm ra vẻ thông cảm, trầm ngâm, rốt cuộc nói:

- Như vậy đi, nếu quý quốc quả thật muốn bỉ quốc lập tức xuất binh, bỉ quốc cũng không cự tuyệt, bỉ quốc xin mượn lương của quý quốc vậy, đợi đến khi bỉ quốc tích đủ lương thảo, sẽ trả lại quý quốc, như vậy có được không?

- Mượn lương?

- Không sai.

Hàn Mạc nói:

- Tình thế nguy cấp, bản tướng nguyện ý lập tức xuất binh ra trận giết giặc… nếu như quý quốc có thể cho mượn lương, lương thảo vừa đến, bỉ quốc sẽ suy xét để xuất binh ngay tức khắc.

- Hàn tướng quân, 400 ngàn cân, chúng ta cũng không có nổi.

Lâm Thành Phi thản nhiên:

- Nếu quý quốc thật sự muốn mượn, bỉ quốc nhiều nhất chỉ có thể cho mượn 100 ngàn, ngoài số đó ra, nhiều hơn một hạt lúa, cũng không xuất.

Hàn Mạc thản nhiên nói:

- 100 ngàn cân lương thực, thật khó có thể thỏa mãn nhu cầu của bỉ quốc. Nếu Lâm tướng quân thật sự khó xử, như vậy bỉ quốc sẽ không ép, chỉ có thể chờ lương thực của mình đến.

Nói xong, đứng dậy, Vu Hải đã nóng nảy kêu lên:

- Hàn tướng quân, đừng vội, ngài chớ đi, chúng ta… chúng ta đàm phán tiếp…

Hàn Mạc cười ha hả:

- Vu đại nhân hiểu lầm, bản tướng không phải là đi, chỉ là ngồi lâu quá, mông có chút mỏi, đứng lên giãn gân cốt.

Ngậm cười hỏi:

- Ý Vu đại nhân là… dường như có thể thương lượng?

- 400 ngàn cân lương thực, không có cơ hội thương lượng.

Lâm Thành Phi thản nhiên nói.

Vu Hải nóng nảy kêu lên:

- Lâm tướng quân, lần thương thảo này, Thánh chỉ đã viết rõ, do bản quan quyết định… ngài chớ có quên…