Quyền Trượng

Quyển 4 - Chương 121



121.

“Đức ngài Simon, thành thật xin lỗi vì đã khiến ngài phải dính dáng vào chuyện phiền phức này.”

Trong phòng, vị Pháp Thánh rất nhanh đã đuổi tới kia đang cùng Giáo chủ tóc bạch kim phân công ngồi xuống.

“Không cần nói như vậy, Giáo chủ Hill, kỳ thực ta vẫn rất lo lắng về hiện trạng giằng co giữa Giáo đình và Pháp sư trong lúc này, mặc dù bây giờ do có sự xâm lấn của xác sống khiến mọi người đều có chút dịu đi, thế nhưng thứ cho ta nói thẳng, Giáo Hoàng bệ hạ của ngài tựa hồ không quá hài lòng với thực trạng như vậy. Thế nên, đợi đến khi ma vật hoặc xác sống bại lui, Thần quan và Pháp sư hẳn còn phải trở về loại quan hệ đối địch vốn dĩ. Mà ngài, theo ta thấy là vị thần quan khai sáng nhất, là nhất mà không phải một trong,” Pháp Thánh Simon cười ha hả, “Có thể tranh thủ được một vị thần quan có hảo cảm với pháp sư, đây là việc ta phi thường tình nguyện.”

“Nói cho cùng, tôi vẫn phải thành khẩn tạ ơn ngài, nếu ngài không xuất hiện, chỉ sợ hiện tại phiền phức chúng tôi gặp phải còn lớn hơn nữa.” Yannick nói, “Bất quá hiện tại, về vấn đề ai mới là hung thủ sát hại công chúa Orthia rất có thể cần ngài hỗ trợ thêm.”

Simon: “Ồ? Nói như vậy ngài biết hung thủ là ai?”

Yannick: “Đúng vậy, từ thời khắc phát hiện Công chúa tử vong ta đã có đối tượng hoài nghi, bất quá khi đó ta vẫn chưa nghĩ thông suốt động cơ của hắn, vả lại cũng không có chứng cứ, vậy nên mới không nói ra.”

Simon: “Vậy là ai?”

Yannick: “Alexander.”

Simon: “Ngài đang chỉ?”

Yannick: “Ngài còn nhớ rõ gã thần quan đứng bên cạnh Đức ngài Thân vương sao?”

Simon: “Đương nhiên nhớ kỹ, nhưng ta vẫn cho rằng gã là người của ngài.”

Bởi vì lúc Alexander tiết lộ Yannick và Chris có quan hệ mập mờ Pháp Thánh còn chưa xuất hiện, vậy nên ông cũng không biết việc người kia đã làm phản.

Yannick cười khổ: “Vốn là như vậy, nhưng hiện tại đã không phải nữa rồi, ta đã từng hoài nghi gã là gián điệp của Giáo Hoàng, phụng mệnh giám thị ta, bất quá có một số việc vẫn là giải thích không thông. Sau lại ta suy nghĩ một chút, cảm thấy gã có thể là ma vật cũng không chừng.”

Simon lộ vẻ giật mình, biểu tình nghiêm túc, thân thể cũng thẳng lên: “Ngài nói là, ma vật?”

“Đúng vậy, ma vật.” Yannick đem việc Alexander lén đổi lời nhắc nhở của y với D’Antonio kể lại một lần, sau đó nói: “Chỉ có khả năng gã là ma vật mới có thể giải thích được việc này, hơn nữa giết Công chúa đối với kế hoạch của bọn họ cũng là có lợi, chỉ cần có thể khiến hai đại Đế quốc dấy lên giao tranh, khiến nhân loại tàn sát lẫn nhau, như vậy khi đại quân ma vật xâm lấn đại lục Olin lại càng ít phải tổn hao khí lực.”

“Chờ một chút, ngài vừa nói đại quân ma vật xâm lấn đại lục Olin? Đây lại là chuyện gì?” Simon bén nhạy bắt lấy những từ khóa quan trọng trong ngôn ngữ của đối phương.

“A, đây là lời cảnh báo Nữ vương tinh linh tra hỏi được từ miệng một ma vật, xác thực mà nói có lẽ nên gọi là uy hiếp. thời điểm hai thế giới trọng điệp đã sắp đến, khi mặt trời và mặt trăng đều bị che phủ, Thần minh toàn bộ vẫn lạc, chờ đợi nhân loại chính là sự nô dịch và tử vong vĩnh hằng.”

Simon cũng không hỏi Yannick làm một thần quan vì sao lại có liên hệ với Nữ vương tinh linh, tâm thần của ông đã hoàn toàn bị câu nói kia hấp dẫn, qua một lúc lâu ông mới ngưng trọng gật đầu: “Xem ra sự tình quả thực đã đến nông nỗi vô cùng nghiêm trọng. Được rồi, chúng ta trước hết quay về đề tài ban đầu, ngài cho rằng Alexander là ma vật, như vậy ngài có biện pháp nào để chứng minh sao? Phải biết rằng nếu như không thể chứng minh việc này trước mặt mọi người, Alfonso VIII bệ hạ chỉ sợ sẽ không thừa nhận.”

“Đúng vậy, nhưng ta cần thời gian.” Yannick nói: “Túi ma pháp của ta vẫn còn được ngài bảo quản có phải không?”

“Ta vẫn đặt nó tại nơi an toàn nhất.” Ông cụ khó được một lần hóm hỉnh nháy mắt với Yannick, sau đó lấy từ trong túi ma pháp của mình ra… túi ma pháp của Yannick.

Giáo chủ tóc bạch kim tiếp nhận túi ma pháp của mình, sờ sờ bên trong lấy ra một cái bình nhỏ tinh xảo: “Đây là nước Hồ chân tâm.”

Simon không hổ là Pháp Thánh, ông rất nhanh đã nhận ra: “Hồ chân tâm tại Lãnh địa tinh linh?”

Yannick nói: “Đúng vậy, các Tinh linh nói với ta, nếu là kẻ ôm tâm địa ác ý với Tinh linh, chỉ cần rửa tay trong nước này bàn tay sẽ bị nhuộm đen. Lần trước Lãnh địa tinh linh từng gặp phải hiểm cảnh ma vật xâm lấn, tuy rằng thứ này không thể trực tiếp khiến cho ma vật hiện hình, thế nhưng Chris từng nói, nếu muốn chế thành dược tề ép ma vật hiện hình thì nước Hồ chân tâm là loại tài liệu then chốt nhất.”

Simon nói: “Ma vật ở Lãnh địa tinh linh cũng đồng dạng sử dụng phương thức nhập xác để xâm lấn sao? Như vậy các Tinh linh làm sao phân biệt được đâu là ma vật và Tinh linh chân chính?”

Yannick nói: “Trên thực tế, tôi cũng đã từng hỏi Nữ vương bệ hạ về vấn đề này, nàng nói khi đó các Tinh linh đã vây kẻ phản loạn lại, bởi vì nước Hồ chân tâm không thể trực tiếp phân rõ, Nữ vương rơi vào đường cùng không còn cách nào chỉ đành áp dụng biện pháp cực đoan. Vì bảo đảm sự an toàn cho những tinh linh khác, nàng hạ lệnh đem toàn bộ dư đảng phản loạn giết chết, lúc này mới ép được ma vật hiện ra nguyên hình. Nhưng tình huống hiện tại của chúng ta lại không giống, với trí tuệ của ma vật, gã khẳng định biết hiện tại chúng ta còn không dám giết gã, trái lại nếu bị kẻ khác phát hiện còn bị gán tội giết người diệt khẩu, vì vậy chỉ có thể bắt tay vào phương diện dược tề.”

“Xem ra chỉ có thể làm như vậy.” Simon thở dài, tiếp nhận cái chai trên tay Yannick. “Khó xử nhất chính là ta lại không tinh thông chế tác dược tề, trong tứ Pháp Thánh, người tinh thông phương diện này nhất chính là Anastasia, nhưng ta không biết hiện tại nàng đang ở nơi nào, cho dù có tìm được, muốn nghiên cứu và chế tác dược tề cũng cần thời gian.”

“Không, chúng ta còn một nhân tuyển có sẵn.” Yannick rốt cục lộ ra nụ cười, “Ngài có thể đi tìm Chris, ý tôi nói là Đức ngài Thân vương Felton, ngài ấy có thể nói là thiên tài trên phương diện chế tạo ma pháp dược tề, nếu hai người có thể hợp tác với nhau, tôi tin rằng thứ chúng ta cần có thể xuất hiện rất nhanh chóng.”

“Thân vương Felton?” Simon rất giật mình, “Lẽ nào ngài ấy cũng là pháp sư sao? Thế nhưng ta chưa từng nghe đến tên của ngài ấy.”

Yannick nhún vai: “Ngài biết đấy, có vài người cũng không thích đăng ký thân phận với Ma pháp công hội, càng không thích người khác phát hiện khả năng của mình. Ta nghĩ vấn đề cụ thể vẫn là nên chờ Chris tự mình nói cho ngài biết đi.”

“Được rồi.” Ông cụ mặc dù tuổi tác đã lớn thế nhưng tốc độ tiếp thu những sự kiện mới lại rất nhanh chóng, ông chỉ hơi cân nhắc một chút liền lộ ra một nụ cười tinh quái ý vị thâm trường: “Xem ra lời đồn nói rằng ngài và Thân vương điện hạ rất thân cận cũng là chuyện thật.”

Yannick: “…”

Loại biểu tình bỉ ổi này một chút cũng không hợp để xuất hiện trên mặt Pháp Thánh có được không?!

Trên thực tế, cuộc sống giam lỏng của Yannick cũng không khó khăn như trong tưởng tượng, ngược lại càng khiến y có thời gian thả lỏng tâm tình, mỗi ngày đều phi thường thư thả. Cho dù y có muốn đọc sách hay cần thứ gì đó, người hầu phía ngoài phòng cũng sẽ cung kính mang tới cho y, y còn nhờ Pháp Thánh Simon hỗ trợ chuyển lời cho nhóm người Bart, bảo bọn họ không cần lo lắng.

Bất quá sau đó ngài Simon lại báo cho y biết, nhóm Bart cũng không nghe lời của y, bọn họ hiện tại đang bôn ba khắp nơi vì chuyện này, có vài gã thần quan thậm chí còn trở về Tòa thánh tìm Hồng y giáo chủ Rahl hỗ trợ. Bất quá không cần nghĩ cũng biết, đây là chuyện không có kết quả gì, việc đến nông nỗi như thế này, cho dù Hồng y Rahl muốn nhúng tay cũng lực bất tòng tâm.

Về phân thần quan Darwin, Bart đặc biệt nhờ cậy ngài Simon chuyển lời, nói rằng có một đêm nào đó Darwin đột ngột mất tích, có lẽ là cảm thấy tình thế không ổn nên đã len lén chạy về Giáo đình rồi. Nói tóm lại, từ hôm đó trở đi chưa từng có ai gặp lại gã ta.

Tất cả phảng phất đều nằm trong dự đoán, phía Giáo đình đến bây giờ còn chưa đưa ra động thái gì, hoàn toàn giống như không hề biết đến những việc đã xảy ra tại nơi này vậy. Mà Alfonso VIII vốn chán ghét giao tiếp cùng Giáo Hoàng, hiển nhiên cũng không có khả năng chủ động viết thư nói rõ chuyện này, vậy nên Giáo đình liền vui vẻ giả vờ câm điếc, ai cũng không đoán được Giáo Hoàng rốt cục suy nghĩ thế nào.

Nhưng mà còn chưa đợi đến dược tề điều phối xong, Yannick lại nhận được một tin tức kinh người.

Hoàng đế Đế quốc Garde, France II bệ hạ bạo bệnh mà chết.

Lúc nghe được tin tức này, Yannick suốt nửa ngày cũng không thể lấy lại tinh thần.

Theo sự hiểu biết của y, France II năm nay cũng mới hơn năm mươi tuổi, thân thể vẫn luôn cường kiện, có phải thật sự là bạo bệnh hay không, y cách xa như vậy cũng không thể nào biết được. Bất quá những người khác lại càng thêm chú ý cục diện sau khi Hoàng đế bệ hạ qua đời.

Chỉ có một việc Yannick có thể khẳng định, người thừa kế của France II, con đỡ đầu của Yannick, hiện tại chỉ là đứa trẻ chưa tròn một tuổi.

Một đứa bé sơ sinh như vậy làm thế nào quản lý quốc gia?

Quốc nội liệu có người bất mãn hay không?

Trưởng lão viện có nhân cơ hội này nắm lấy đại quyền, đánh vỡ cục diện cân đối?

Vậy Alfonso VIII thì sao, một cơ hội tốt như vậy lẽ nào ngài ấy lại không lợi dụng ư?

Cơ hồ vì muốn khẩn cấp xác minh dự cảm của Yannick, qua hai ngày, Alfonso VIII đưa ra một quyết định khiến người ta rúng động. Đế quốc Charlemagne công khai tuyên chiến cùng Đế quốc Garde.

Lý do là Thân Vương Đế quốc Garde sát hại Công chúa mà ông yêu quý nhất, làm xấu đi quan hệ hai nước.

Ai cũng hiểu rõ việc này chỉ là một cái cớ, cho dù hiện tại Chris là người có hiềm nghi lớn nhất, thế nhưng Alfonso VIII trước đó đã tiếp thu kiến nghị của Yannick, trước khi chân chính điều tra được hung thủ sẽ không dễ dàng định tội bất kỳ ai. Hiện tại Alfonso VIII rõ ràng là nhắm tới khoảng thời gian quyền lực của Đế quốc Garde bị rỗng sau khi France II băng hà, thừa cơ chiếm đoạt, hoàn thành mộng tưởng thống nhất đại lục của mình.

Nhưng cho dù biết rõ đó chỉ là một cái cớ, cố tình lý do Alfonso VIII viện dẫn ra lại quá mức đường hoàng. Đế quốc Garde vừa mất đi Hoàng đế lại nhận được tin tuyên chiến từ Đế quốc Charlemagne mạnh nhất đại lục, thế cục trong nước càng lúc càng hỗn loạn, ngay cả Trưởng lão viện cũng che làm mấy phe, chủ chiến chủ hòa thậm chí còn có cả chủ hàng. Quân đội thì như rắn mất đầu không biết nghe ai, chưa kể đến một bộ phận binh sỹ còn đóng ở tiền tuyến phòng xác sống lần nữa xâm lấn, quả thực không cần suy nghĩ nhiều cũng có thể tưởng tượng ra quẫn cảnh hiện tại của Đế quốc Garde.

Lúc Yannick nghe được tin này thậm chí đã nghĩ, cái chết của công chúa Orthia lẽ nào là kế hoạch của Alfonso VIII vạch ra từ trước, cho dù không phải như vậy cũng chỉ có thể nói, Hoàng đế của Đế quốc Charlemagne đúng là một Đế vương chân chính, ngay cả đứa con gái thân yêu nhất bất hạnh tử vong ông cũng không khiến cái chết của nàng trở nên vô ích, trái lại còn nhân đó phát động chiến tranh. Nếu linh hồn của vị Công chúa ngây thơ thuần khiết kia biết được, không biết sẽ có cảm tưởng thế nào?

Không chỉ có như vậy, Alfonso VIII bên này vừa tuyên chiến với Đế quốc Garde xong, bên khác lại bắt đầu trưng cầu sự quy thuận của những quốc gia biên giới khác, bao gồm cả Công quốc Mecklen và Công quốc Cornwall giáp ranh cùng Đế quốc Garde. Ông hứa hẹn chia sẻ thành quả thắng lợi cùng bọn họ, đến lúc đó nếu như liên minh thành công đánh hạ Đế quốc Garde, bản đồ lãnh thổ sẽ chia thành ba phần, mỗi người đều có lợi. Đương nhiên, bởi vì Đế quốc Charlemagne ra quân nhiều nhất, lực lượng lớn nhất, đương nhiên thành quả hưởng được cũng phải nhiều hơn một chút.

Đối với đề nghị này không kẻ nào tỏ vẻ phản đối, Đại công tước của cả hai Công quốc đều vô cùng cao hứng, vô duyên vô cớ có thể chiếm giữ lãnh thổ rộng lớn và tài nguyên phong phú như vậy, ai lại cự tuyệt loại chuyện tốt đưa tới cửa như thế?

Cứ theo đó, Đế quốc Charlemagne nhanh chóng đem hai quốc gia kia trói lên chiến xa của mình, dưới sự thúc đẩy của lợi ích chung, Công quốc Mecklen và Công quốc Cornwall cho dù không đóng góp được quá nhiều sức lực ít nhất cũng sẽ không đứng ra kéo chân sau.

Simon từ đầu đến cuối đều không tán thành trận chiến này, theo ông thấy việc trọng yếu nhất hiện nay là phải đối phó với ma vật chứ không phải nhân loại tự giết lẫn nhau. Hiềm vì lời nói của ông cũng không có sức ảnh hưởng quá lớn, Alfonso VIII mặc dù biểu hiện sự tôn trọng với pháp sư vô cùng đầy đủ, thế nhưng cũng sẽ không vì ý kiến của bất kỳ ai mà buông tha kế hoạch lớn của bản thân.

Theo ông thấy, Hoàng quyền mới là lực lượng chủ yếu lãnh đạo đại lục, còn lại, bất kể Giáo đình hay Ma pháp công hội cũng nên ngoan ngoãn đứng bên cạnh làm vật trưng bày là tốt rồi, căn bản không cần nhúng tay sự vụ thế tục. Tốt hơn nữa là hai bên cứ tiếp tục đánh nhau, như vậy ông mới có thể từ đó lợi dụng được chỗ tốt.

“Rốt cục hoàn thành.”

Trong căn phòng mà Chris bị giam lỏng, Pháp Thánh Simon thở dài một hơi phun ra những lời này.

Mấy hôm nay vì ông nhiều lần thăm viếng nên cũng đã khiến Alfonso VIII chú ý, bất quá Simon cũng dùng lý do ‘Cảm thấy Thân vương Felton rất có thiên phú ma pháp’ để lừa dối người ngoài. Tuy rằng không mấy ai tin tưởng nhưng đều ngại với uy vọng của Pháp Thánh vậy nên không tiện nói gì thêm, Alfonso VIII hiện tại cũng đang bận việc tuyên chiến với Đế quốc Garde, không quá có tâm tình can thiệp việc này.

“Giáo chủ Hill không nói sai, Chris, trên phương diện chế tác ma pháp dược tề ngài đúng là có thiên phú kinh người. Theo ta được biết, cho dù là Anastasia ở tuổi này cũng có khả năng không bì được với ngài!” Simon cười nói.

Thế nhưng Chris cũng không mỉm cười, hắn đang suy nghĩ một việc khác: “Alfonso VIII đã tuyên chiến cùng Đế quốc Garde bao lâu? Chiến tranh đã bắt đầu chưa?”

Simon nói: “Vẫn chưa, có người nói nội các của Đế quốc Garde đang vắt hết óc nghĩ biện pháp ngăn cản chiến tranh. Dù sao tình huống hiện tại đối với bọn họ chính là vô cùng bất lợi.”

Chris trầm mặc một lát, chợt nói: “Ta phải trở về.”

Simon sửng sốt, sau đó lắc đầu: “Không, người thanh niên, ta không tán thành cậu làm như vậy. Tuy rằng nói ra có chút tàn khốc, ta biết Đế quốc Garde là tổ quốc của ngài, France II bệ hạ cũng là anh em của ngài, thế nhưng hiện tại nếu ngài trở về cơ bản sẽ không có lợi ích gì, nói không chừng còn có thể bị người của quý quốc lần nữa bắt lại giao cho Alfonso VIII. Đến khi đó, mọi việc càng thêm rối rắm.”

Thấy Chris không lên tiếng, ông lại dùng ngữ điệu của một trưởng bối khuyên lơn: “Thiên phú của ngài trên phương diện ma pháp thật sự khiến ta vô cùng giật mình, nếu như ngài muốn tiếp tục đi theo con đường này, ta nguyện ý giúp ngài viết một lát thư cho Anastasia, đề cử ngài trở thành học đồ của nàng. Có sự chỉ đạo của một Pháp Thánh, thành tựu của ngài sẽ không thể hạn lượng.”

“Cám ơn ý tốt của ngài, chỉ là ta vẫn cảm thấy mình phải trở lại.” Chris nói, “Xin hỏi túi ma pháp của ta còn ở chỗ ngài chứ?”

“Đúng vậy,” Simon thấy mình không khuyên được đối phương đành thở dài, giao ra túi ma pháp của Chris. “Ngài thật sự không suy nghĩ thêm một chút sao? Người thanh niên, xung động là ma quỷ.”

Chris lấy pháp trượng của mình ra, cũng không thấy hắn niệm chú ngữ gì nhưng trên đỉnh pháp trượng đã toát ra một ngọn lửa lấp lánh.

Ngay sau đó, bên ngoài ngọn lửa lại chậm rãi hiện lên một quả bóng nước bao bọc.

Bóng nước bao vây ngọn lửa, thế nhưng ngọn lửa vẫn rừng rực thiêu đốt bên trong.

Đây là hai pháp thuật đơn giản nhất của thủy hệ và hỏa hệ, thế nhưng muốn kết hợp hoàn mỹ hai pháp thuật này như Chris đang thi triển là chuyện không phải dễ dàng.

Điều này chỉ cần căn cứ vào phản ứng kinh ngạc hưng phấn của đức ngài Pháp Thánh bên cạnh đã có thể nhìn thấy.

“Đây chính là nguyên nhân ta phải trở về.” Chris nói.

“Thủy hỏa song hệ… hoàn mỹ pháp thuật…” Simon lẩm bẩm nói, ông ép buộc mình rời mắt khỏi kỳ tích trước mặt, nhìn vào Chris hồi lâu rồi lại thở dài: “Ánh mắt thế nhân quả là ngu muội, ngài có thể mặc cho bản thân bị lời đồn bao phủ nhưng vẫn chuyên tâm nghiên cứu ma pháp như vậy, thành tựu tương lai của ngài tuyệt đối không thấp hơn ta. Đi thôi con trai, chuyện còn lại cứ giao cho ta.”

“Cảm tạ ngài.” Chris thành khẩn khom người với trưởng giả trước mặt. “Làm phiền ngài thuận tiện chiếu cố Yannick thêm một chút.”

“Ta đã biết, tuy rằng tên nhóc giảo hoạt kia hẳn là không cần đến sự chiếu cố của ta!” Simon nở nụ cười, “Còn dám nói quan hệ giữa hai người là hoàn toàn thuần khiết, y còn không biết xấu hổ dùng danh nghĩa của Quang Minh nữ thần thề thốt. Ta dám nói, ngay cả da mặt của Giáo Hoàng cũng không dày bằng y!”