Ra Đi Bằng Cái Chết

Chương 6



“Tôi chết được bao lâu rồi?”

Quỷ sai tự nhiên lấy ra một quyển sách, ông chú lật một hồi rồi bảo: “Bảy năm tám tháng lẻ mười ngày.”

“Bảo sao…”

“Bảo sao cái gì?”

Tôi nhìn Dương Nhất ở bên cạnh nói: “Anh ấy già rồi.”

“Cậu quan sát tỉ mỉ thật đấy.”

“…..”

Từ sau khi chết đi khái niệm thời gian đối với tôi rất mơ hồ, tôi chỉ biết mỗi lần phải chịu sự trừng phạt là lại thêm một ngày trôi qua.

“Bảy năm qua bạn trai cậu gần như ngày nào cũng tới đây, ừm… Có ít nhất một chuyện mà cậu nên thấy mừng.”

Tôi nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Dương Nhất hỏi: “Là chuyện gì?”

“Cậu đã không yêu lầm người.”

“………” Nghe ông chú nói vậy tôi lại chẳng hề cảm thấy thoải mái, tuy tôi không yêu lầm người, thế nhưng tôi lại hại anh ấy.

Gương mặt Quỷ sai đột nhiên hiện lên trên đỉnh đầu của Dương Nhất: “Cậu đang nghĩ cái gì đó? Có phải đang nghĩ mình đã hại cậu ta không?”

“Mắc mớ gì đến chú.” Tôi nguýt mắt với ông chú, cái con người này hôm nay bị làm sao không biết? Cứ thích chọc ngoáy thì mới chịu cơ.

“Tức rồi hả?”

“………” Tôi thẳng thừng bơ luôn ông chú, lại chăm chú nhìn gương mặt của Dương Nhất, nhưng hôm nay chẳng biết là Quỷ sai ăn lộn phải thuốc gì, nói lắm kinh khủng.

“Aiz, tôi có một tin tốt và một tin xấu, cậu muốn nghe cái nào trước?”

Tôi lườm ông chú, không muốn để ý đến ông chú là thật, nhưng lời này nói ra quả thật là có sức dụ hoặc, “Tin xấu.”

“Mấy năm qua bạn trai cậu vẫn còn độc thân đó, không hề tìm nam nữ nào cả.”

“Cái này chú không cần nói tôi cũng biết, nói tin tốt đi.”

“Tin tốt chính là, bố mẹ cậu đã tha thứ cho cậu ta rồi.”

“Chú nói gì cơ?” Trong ấn tượng của tôi bố là một một người rất có nguyên tắc, chuyện gì mà bố đã quyết định thì tuyệt đối sẽ không thay đổi, ngay cả chuyện liên quan đến xu hướng tính dục của tôi, ông cũng chưa từng nhượng bộ, thật không ngờ ông lại tha thứ cho Dương Nhất.

Quỷ sai chỉ vào Dương Nhất nói: “Sau khi cậu chết cậu ta thường chạy tới nhà cậu chịu đòn nhận tội, tôi cá là cậu ta đã tốn không ít công sức.”

Tôi nhìn chằm chằm vào gương mặt của Dương Nhất, bảy năm trôi đi anh ấy cũng chỉ mới có hơn ba mươi tuổi, thế mà trên mặt đã xuất hiện rất nhiều vết chân chim, còn cả hai quầng thâm ở mắt nữa, tôi nhớ trước đây làm gì có thứ ấy, “Sao anh ngốc thế hả…”

“Khụ khụ! Có cần tôi hỗ trợ gì không?”

Tôi đang rất là cảm-xúc-dâng-trào thì ông chú lại tiếp tục phá đám, “Chú muốn làm gì, sao chú phiền thế nhỉ!”

“Chậc! Hôm nay tâm trạng của tôi đang tốt, cơ hội chỉ có một lần, cậu chớ có chọc giận tôi.”

“Rốt cuộc chú muốn nói gì?”

“Tôi cho cậu một cơ hội, một cơ hội có thể nói chuyện với cậu ta.”

“Thật sự!”

“Nhưng thời gian chỉ có hai phút.”

“Ngắn vậy thôi á.”

“Đã bảo với cậu rồi, đừng có được voi đòi Hai Bà Trưng.”

“Hai phút thì nói được cái gì chứ!”

“Chỉ cần cậu nghĩ ra được mình muốn nói gì, thì cho dù có là nửa phút cũng đủ.”

Tôi trừng mắt với ông chú, đang đùa tôi hả, hai phút thì nói được cái gì? Ngay đến cả thời gian cho anh ấy thích ứng với sự hoảng sợ còn chẳng đủ, không chừng đợi tới lúc anh ấy phản ứng lại kịp thì thời gian đã hết mất tiêu.

Quỷ sai lấy ra một nén nhang ngậm vào miệng: “Đừng có nhìn tôi như vậy, thông thường tôi sẽ không dễ dàng cho quỷ cơ hội này đâu nhé.”

“Tôi thấy chắc là tôi không cần đâu.”

“Cậu đừng cự tuyệt quá sớm như vậy, tôi sẽ tạm giữ lại giúp cậu, lúc nào cần cậu cứ ới tôi.”

Quỷ sai nói xong còn chớp mắt với tôi, ông chú đó tưởng là gương mặt của mình đáng yêu lắm đấy? Giá trị nhan sắc không được cao thì làm ơn đừng làm vẻ mặt đó một cách tuỳ tiện được không hả.

“Tôi biết rồi.” Tôi tiếp tục nhìn về phía Dương Nhất, do tâm trạng không tốt nên tôi trỏ ngón tay vào đầu của anh, “Đã bảo anh mặc ấm vào rồi, chỗ này lạnh như thế, sao anh cứ không chăm sóc cho mình một cách tử tế thế hả!”

“………” Dương Nhất khẳng định là không nghe thấy được tiếng của tôi, anh vẫn ngây ngô nhìn về phía trước.

“Thôi, tôi còn có việc, đi trước đây.” Giọng nói của Quỷ sai vang lên trên đầu tôi. Nhanh‎ nhất‎ tại‎ [‎ t𝙧ù‎ mt𝙧𝐮𝗒ện.VN‎ ]

“Không tiễn.”

Quỷ sai bay lên trời, ông chú bay đi chưa được bao xa thì vừa khéo gặp được đồng nghiệp, đồng nghiệp nói trêu ông chú: “Tôi nghe thấy được hết chuyện vừa nãy rồi đấy nhé, ông bạn lại giở trò rồi.”

Quỷ sai lắc đầu, “Đấy không phải là giở trò, chỉ là giúp cậu ấy có một tí tẹo thôi à.”

Đồng nghiệp liếc mắt nhìn một người một quỷ đang ở bên dưới: “Là bởi vì cậu ấy đã thay đổi hả?”

“Chứ còn gì nữa! Cậu ấy mà rời được khỏi chỗ này sớm, tôi cũng sẽ tiết kiệm được thời gian.”

Đồng nghiệp lại trêu: “Ông bạn tiết kiệm thời gian để làm gì? Để ăn uống hay để chơi bời?”

“Mắc mớ gì đến ông! Không nghe ông nói lảm nhảm nữa, thành phố C đang có một con quỷ đen đủi cần tôi tới xử lý đây.”

Quỷ sai vòng qua đồng nghiệp bay đến chỗ cần đến, trên đường đi ông chú chợt nhớ tới Bạch Tư, lúc vừa mới thành quỷ trên người Bạch Tư rất nặng oán khí, bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ biến thành ác quỷ, lần đầu tiên ông chú nhìn thấy một người có thể dùng dùng ánh mắt ấy để nhìn bố mẹ mình, sự hận thù trong cơ thể cậu như làn khói bốc lên nghi ngút, lúc vừa mới tới được địa điểm tử vong Quỷ sai còn tưởng là cháy nhà.

“Hi vọng là mình không giúp sai.”