Ra Đi Bằng Cái Chết

Chương 7



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hôm nay trên mái nhà xuất hiện một người đàn ông trạc tuổi tôi, không biết tại sao anh ta lại tỏ ra rất vui vẻ khi trông thấy tôi.

“Chào cậu! Chắc cậu chính là Bạch Tư rồi!”

“Chào anh… Anh thấy được tôi à… Anh cũng là quỷ hả?”

“Ừm! Có một ông chú mặc đường trang màu đen kêu tôi tới tìm cậu.”



Vừa nghĩ đến gương mặt của Quỷ sai, tôi không khỏi câm nín, ông chú sợ tôi cô quạnh nên tìm bạn tới tán gẫu cùng tôi đấy hả?

“Ông chú ấy kêu anh tới tìm tôi làm gì?”

“Chú ấy bảo sợ cậu cô quạnh.”

Tôi nhíu mày, thế mà tôi lại đoán trúng phóc. Người đàn ông này rất thích cười, từ lúc xuất hiện khoé miệng anh ta cứ nhếch lên suốt, tôi nhìn mà phát mệt, “Tôi không thấy cô quạnh.”

“Hả…Thật ngại quá.”

Anh ta ngồi xuống bên cạnh, nhìn tôi rồi cười, tuy nụ cười của anh ta mang tính thân thiện, nhưng một con quỷ quay về phía mình rồi cười như vậy, vẫn là khiến tôi cảm thấy có một chút quái dị, nên hiếm lắm mới có khi tôi chủ động tìm đề tài.

“Anh chết lâu chưa?”

“Vừa mới đây thôi.”

“Hả?!” Đây là trạng thái một người vừa mới chết nên có hả? Trông anh ta có vẻ rất vui, “Tôi trông anh hình như đang rất vui vẻ thì phải.”

Anh ta gãi gãi đầu, “Cũng tàm tạm.”

“Thế làm sao mà anh chết?”

“Tai nạn xe, lúc qua đường không để ý xe cộ.” Anh ta rốt cuộc cũng ngừng cười, nhưng gương mặt vẫn ôn hoà đến lạ.

“Sao bất cẩn vậy, ông chú kia có nói cho anh biết về sau anh phải làm gì hay đi đâu không?”

“Chú ấy bảo tuổi thọ của tôi chưa hết mà đã chết nên không thể lập tức đầu thai, chỉ có thể ở trên Dương gian chờ đợi thông báo.”

Tôi mẩm nghĩ thế này thì có khác gì cô hồn dã quỷ đâu cơ chứ? Có điều vẫn còn khấm khá hơn tình huống của tôi, “Ồ, vậy cứ chờ thêm chút, nhưng bị chết như vậy mà anh không thấy oán ông tài xế kia à?”

Anh ta khẽ lắc đầu, miệng cười khổ, “Kỳ thực… Tôi còn phải cảm ơn người tài xế đó.”

“………” Người này có bệnh rồi, bệnh còn không nhẹ.

Anh ta ngẩng đầu nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt của anh ta trong veo, trông rất sáng, “Tôi mắc bệnh nan y.”

“Gì cơ?”

“Năm ngoái đi khám tra ra được là bệnh máu trắng, người nhà vì chữa bệnh cho tôi mà phải tiêu xài hết tiền tích cóp trong nhà, thế nhưng sức khoẻ của tôi vẫn chẳng hề xi nhê, càng trị liệu càng không thấy khá lên, tôi đã từ bỏ giai đoạn trị liệu cuối cùng, tôi không muốn làm liên luỵ đến người nhà nữa, nhưng họ cứ luôn khuyên tôi phải kiên trì, tôi… Nói thật là tôi mệt mỏi lắm rồi, hôm qua mẹ đưa tôi đi tản bộ, lúc qua đường không để ý xe cộ nên mới bị…”

Nghe anh ta kể tới đây, tôi cảm giác như có một sự trào phúng ngập tràn đang bủa vây lấy mình, vừa nãy lúc mới gặp gỡ, tôi còn cảm thấy người này trông thật ngớ ngẩn, nhưng giờ tôi lại cảm thấy mình còn ngớ ngẩn hơn cả anh ta.

Anh ta vỗ vỗ tôi rồi nói tiếp: “Kể cho cậu nghe lúc ấy tôi dũng cảm lắm luôn, tôi cùng mẹ tôi băng qua đường, thấy xe lao tới tôi đẩy mẹ tôi ra ngay lập tức, tôi còn cứu được mạng của mẹ tôi cơ đấy! Cả đời tôi chưa bao giờ thấy mình ngầu đến vậy!”

Tôi giơ ngón cái lên với anh ta, “Anh ngầu bá cháy luôn!”

Xem xem người ta đã làm được gì cho bố mẹ kìa, nhìn lại bản thân mình, còn tôi đã làm cái gì chứ, nghĩ lại chuyện cũ mà đau lòng, rốt cuộc ban đầu tôi nghĩ cái gì không biết?

“Này cậu bạn, thế làm sao mà cậu chết?”

“Tôi…” Tôi hừ lạnh một tiếng, bây giờ nhắc tới chuyện mình đã chết như thế nào cũng khiến cho tôi cảm thấy mất mặt, “Tôi tự sát.”

Anh ta thoáng giật mình, sau đó cũng giơ ngón cái lên với tôi, “Cậu cũng ngầu bá cháy luôn.”

“Anh đang nói đểu tôi đấy à.”

“Không hề! Lúc nằm trên giường bệnh có mấy lần tôi thật sự muốn rút hết đống đồ đang duy trì sinh mệnh cho mình, nhưng lại chẳng dám ra tay.”

Anh ta nói như vậy vẫn là khiến cho tôi khó chịu, “Cất cái sự kính phục của anh đi, tôi không thích vậy.”

“Ồ… Có thể chia sẻ một chút là do đâu không?”

Tôi cúi đầu, nhớ tới con người ấu trĩ trước đây của mình, tí thì tôi bật cười, “Giận dỗi bố mẹ.”

Anh ta nhìn tôi không lên tiếng, từ trong ánh mắt của anh ta tôi rốt cuộc cũng thấy được sự không vui.

“Cậu ngốc thật đấy.” Không biết là đã qua bao lâu, anh ta mới mở miệng.

Tôi trả lời với vẻ mặt vô cảm, “Cảm ơn, tôi biết mà.”

“Bất cứ ai gặp phải khó khăn gì cũng đều không thể lựa chọn kết liễu mạng sống của mình.” Anh ta bắt đầu dạy dỗ tôi, tôi nghi lúc còn sống anh ta là thầy giáo.

“Lúc còn sống anh làm gì?”

“Thầy giáo.”

“Được rồi.” Tôi quả nhiên đoán không sai, “Nói thật, nếu tôi biết được chết đi rồi còn phải chịu tội thì tôi sẽ không tự sát đâu.”

“Bây giờ biết cũng chưa muộn mà.”

Tôi nhìn hai chân đang thấy được rõ ràng ở dưới thân, đáp: “Muộn rồi.”