Ra Tù, Chiến Thần Trở Về

Chương 11: Một trận chiến ác liệt



Mười năm trước.

Nước Mỹ.

Thành phố Las Vegas.

Một trong bốn thành phố cờ bạc lớn nhất thế giới, nó còn được mệnh danh là thủ đô giải trí quốc tế, dưới màn đêm, ánh đèn neon nhấp nháy, đường phố tấp nập người qua lại, không giàu thì cũng sang trọng.

Những người phụ nữ với mái tóc vàng óng và đôi mắt xanh tự nhiên nhìn quyến rũ hơn phụ nữ phương Đông, bọn họ khoác trên mình những bộ quần áo mỏng manh để lộ ra hết những đường cong cơ thể của mình, khiến bọn họ trông như những yêu nữ ma mị, bọn họ đứng trước sòng bạc Kinh Vân để chào đón khách du lịch từ khắp nơi trên thế giới..

Người Trung Quốc, người da trắng, người da đen, nơi này giống như một nơi hỗn tạp, tập hợp vô số người từ trên khắp thế giới.

Ở một góc tối nào đó, một tia lửa lóe lên.

Trần Bát Hoang mười sáu tuổi đang dựa vào tường hút xì gà, tuy rằng sắc mặt còn có chút non nớt, nhưng đôi mắt trong sáng lại như báo hoang và sói trên núi.

“Anh.” Trong tai nghe vang lên giọng nói của một người đàn ông: “Mục tiêu ám sát lần này là ông chủ của Cảnh Vân, ông ta có hơn năm mươi tên lính đánh thuê đi theo bảo vệ, anh có sợ không?”

"Sợ cái khỉ mốc, Trương Phàm, anh có thấy tôi sợ qua bao giờ chưa hả, sao nào, anh sợ rồi sao?" Trần Bát Hoang thản nhiên cười nói.

"Trương Phàm, anh lẽ nào sợ thật rồi."

"Haha, tôi cũng nghĩ anh ấy cũng sợ thật rồi"

Lại có hai thanh âm khác cũng vang lên, Trương Phàm phản bác: “M* kiếp, sao tôi lại sợ chứ, nhưng… nhiệm vụ này khá nguy hiểm, tôi vừa nhận được thư từ nhà gửi tới, em gái tôi ra đời rồi, đợi tôi hoàn thành nhiệm vụ lần này xong thì nhất định phải quay về nhà thăm một chuyến mới được, ông đây đẹp trai thế này, thì em gái của tôi chắc chắn cũng sẽ là một cô bé xinh đẹp."

"Nếu tôi thực sự gặp chuyện thì mấy anh nhớ đi về thăm nó giúp tôi nhé."

“Đừng nói những lời xui xẻo đó.” Một giọng nói thô lỗ và kiêu ngạo vang lên: “Tứ Hắc Ám chúng ta đã bao giờ thất bại chưa hả?”

Trần Bát Hoang vứt điếu xì gà đang đốt dở trong tay đi. Anh nhìn chằm chằm chiếc Rolls-Royce dừng trước sòng bạc Cảnh Vân: “Đừng nói nhảm nữa, mục tiêu đã xuất hiện, Trương Phàm, Đại Hùng, Trung Quân, các anh vào vị trí rồi chứ?”

"Đã vào vị trí!" Ba người đồng thanh nói.

"Được, cứ theo kế hoạch mà làm!"

Nói xong, Trần Bát Hoang bước ra khỏi bóng tối và đi về phía sòng bạc Cảnh Vân, người trên chiếc Rolls-Royce đã sớm xuống xe và tiến vào sòng bạc dưới sự bảo vệ của bốn năm mươi người đi theo.

Mười phút sau, một tiếng súng vang lên phá vỡ bầu không khí náo nhiệt của sòng bạc, trên tầng cao nhất của sòng bạc Cảnh Vân, hơn chục bóng người từ trên rơi xuống, chết vô cùng khó coi.

“Gadar chết rồi, bắt bốn tên trộm đó lại!”

Những tiếng hét thót tim vang lên, sòng bạc Cảnh Vân rơi vào cảnh hỗn loạn, tiếng súng liên tục vang lên.

"Anh, anh đi trước đi!" Đại Hùng trên người đầy vết máu, anh ấy không hổ là lính đánh thuê đứng đầu, sau khi trả một cái giá thật đắt, đám người của Trần Bát Hoang cuối cùng cũng bị bao vây lại.

"Đại ca, nhanh đi đi, chúng tôi sẽ yểm trợ phía sau!"

Trung Quân và Đại Hùng gầm lên hết sức, vừa đánh vừa lui, Trương Phàm thậm chí còn bị trúng hai viên đạn nhưng vẫn không hề gục ngã xuống.

"M* nó, đi gì mà đi?!" Trần Bát Hoang hét lên: "Liều mạng với tụi nó, dù sao cũng đủ vốn rồi, ông đây chết cũng không tiếc, Trương Phàm anh mau đi đi, về thăm em gái anh đi, ông đây nếu như phải chết thì nhớ đốt ảnh của em anh cho tôi xem đấy!"

"Nếu như tôi ở trên trời có thiêng thì sau này sẽ phù hộ cho em gái anh được gả cho người đàn ông tốt!"

"Cút đi, đại ca, anh lúc nào cũng trêu chọc tôi!"

Giữa làn mưa đạn, bốn người không ai chịu rút lui, Trương Phàm không chịu rời đi, Trần Bát Hoang tức giận đến đá anh ấy mấy cái, dưới sự che chở của ba người, liều mạng đưa anh ấy ra khỏi vòng chiến.

"Tụi mày cũng thật to gan, tuổi chưa tới mười tám phải không?" Một gã ngoại quốc cường tráng, nói tiếng Trung còn chưa lưu loát, không kiềm được tức giận, ông ta chính là thủ lĩnh của đám lính đánh thuê: "Hôm nay không một ai đừng mơ mà rời khỏi đây được!"

Trận chiến diễn ra vô cùng khốc liệt,Trương Phàm dưới sự che chắn cũng như sự uy hiếm của ba người còn lại, biến mất ở trong bóng tối.

Một trận chiến ác liệt, khói lửa bay khắp nơi.

Cuối cùng Trần Bát Hoang cũng bị thương nặng và trốn thoát ra khỏi sòng bạc Cảnh Vân, nhưng anh lại mất liên lạc với nhưng người còn lại, trong bóng tối, anh bị ba người truy đuổi theo phía sau, anh lê lết thân người đầy vết thương, mắt thấy mình sắp đi vào con đường chết rồi.

Khi anh đang tuyệt vọng, thì một bóng dáng xinh đẹp xuất hiện, kéo cơ thể anh lên và đưa anh vào một ngôi nhà gần đó.

Khi tỉnh dậy lần nữa, Trần Bát Hoang nhìn thấy một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, cô ấy có nét duyên dáng của phụ nữ phương Đông và sự quyến rũ của phụ nữ phương Tây, những nét đẹp nhất của phương Đông và phương Tây đều hòa quyện hoàn hảo trên người cô ấy.

"Xin chào, tôi tên là An Nhã Hi."

"Tôi muốn rượu."

Đây là điều đầu tiên Trần Sinh nói với An Nhã Hi và đây cũng là lần đầu tiên anh gặp An Nhã Hi

Lần đó anh bị thương nặng.

Lần đó, anh mất đi hai người anh em.

Khắc cốt ghi tâm, khó mà quên được.

Một đoạn chuyện cũ trong quá khứ hiện lên trong đầu, Trần Sinh cảm thấy lồng ngực đau âm ỉ, anh không dám nghĩ tới nữa, cho dù là đã ngồi tù ba năm, nhưng anh thực sự vẫn không thể buông bỏ xuống.

Anh nhìn Tống Ngữ Yên, người con gái này từ thần thái hay là ngoại hình đều rất giống với An Nhã Hi, điều này gợi lại những ký ức đã được chôn sâu trong lòng anh.

Giờ tan học đã đến, một tiết học nhàm chán cuối cùng cũng kết thúc, học viện kinh doanh tổng cộng chỉ có tám tiết một tuần, sinh viên ở đây sống ở bên ngoài nhiều hơn là ở trường.

Tống Ngữ Yên đứng dậy nắm lấy tay Lâm Dao: "Dao Dao, chúng ta về nhà đi!"

“Ừm.” Lâm Dao đứng lên: “Bát Hoang, đi với chúng tôi đi."

"Đương nhiên." Trần Sinh khẽ mỉm cười, suy nghĩ quay trở lại, mục đích của anh chính là tự mình bảo vệ cho Tống Ngữ Yên, sống cùng với Tống Ngữ yên cũng chính là giao phó của Tống Thiên Vũ.

Cho nên anh phải đi xem nhà của người con gái này ở đâu.

"Dao Dao, cậu đang nói gì vậy?" Tống Ngữ Yên trừng mắt nhìn Lâm Dao, nhỏ giọng nói: "Một tên quê mùa như anh ta sao có thể tới nhà chúng ta được chứ, chúng ta sẽ bị chê cười đó!"

“Thoái Thoái, chú Tống đã dặn đi dặn lại, lẽ nào cậu không cho anh ấy ở thì anh ấy sẽ không ở sao, anh ấy có chìa khóa nhà của chúng ta đó, thay vì để anh ấy tự mình đi tìm, chi bằng chúng ta dẫn anh ấy về cùng vậy." Lâm Dao lẩm bẩm nói: "Đợi anh ấy đến nhà chúng ta rồi, ha ha, sau này chúng ta sẽ tìm cách đuổi anh ấy đi."

"Cũng đúng."

Tống Ngữ Yên cảm thấy Lâm Dao nói đúng, hừ mũi nhìn Trần Sinh nói: "Đi theo tôi, nếu như có lạc đường, cũng đừng trách tôi dó!"

"Ồ." Trần Sinh thờ ơ đi theo phía sau cô.

Các học sinh xung quanh hoàn toàn ngơ ngác đến há mồm trợn mắt.

Chuyện gì thế này?

Tên nông dân này thật sự muốn đến nhà hai đóa hoa của trường sao, có lầm không vậy?

Lẽ nào anh ấy thực sự là vị hôn phu của cô ấy sao?

Không phải nói Tống Ngữ yên có tình cảm với Lôi Long sao?

M* kiếp!

Nhà của hai hoa khôi của trường, trước giờ chưa từng nghe nói có người con trai nào được đến đó nha!

Một nhóm bạn học ngơ ngác mãi không thôi, chuyện quái quỷ gì đang xảy ra thế này? Còn do chính cô gái ngực khủng Lâm Dao mời tới nhà nữa chứ.

Đãi ngộ này, m* nó chứ...

Ngưỡng mộ quá mà!

Hạ Kiệt sắc mặt âm trầm, ngồi ở phía sau, nắm chặt nắm tay, anh ta lấy điện thoại di động ra soạn một tin nhắn gửi cho nhóm cựu sinh viên: “Có một học sinh mới chuyển trường đến muốn tới ở trong nhà của hai hoa khôi của trường."

Trong phút chốc, mọi người trong nhóm liền điên cuồng, đủ loại tin tức hiện lên, hầu như đều là những tin nhắn phẫn nộ, Lôi Long thậm chí còn tự mình gọi điện thoại cho Hạ Kiệt để hỏi xem chuyện gì đang xảy ra.

Hai hoa khôi của trường xinh đẹp, quyến rũ đến cỡ nào Trần Sinh coi như cũng đã được thể nghiệm qua rồi, anh vừa bước ra khỏi giảng đường, liền có rất nhiều người chỉ trỏ vào anh, trong đó có một tên xăm hình một con rồng trên cánh tay phải, vừa uống sữa vừa khệnh khạng đi tới.