Ra Tù, Chiến Thần Trở Về

Chương 12:  Cô ấy quan tâm! 



Bên trong học viện kinh doanh,

Trần Sinh chỉ mới đến trường một ngày mà đã trở thành nhân vật nổi tiếng, trong trường phàm những ai để ý đến hai hoa khôi của trường thì đều sẽ biết đến tên anh.

Dưới lầu, một tên có hình xăm rồng trên cánh tay, khoảng 21, 22 tuổi, đang uống sữa, vênh váo đi về phía Trần Sinh.

"Có kịch hay để xem rồi, không nghĩ tới Tiền Bình lại tự mình ra tay."

"Anh ta là cánh tay phải của Lôi Long, là anh em tốt của Lôi Long, Lôi Long không có ở trường, thì anh ta ra mặt cũng là chuyện bình thường thôi."

"Trần Bát Hoang thảm rồi."

Các học sinh xung quanh đang xì xào bàn tán, không biết học sinh mới có thể làm gì để đánh lại học sinh cũ nữa, chỉ cần Tiền Bình giơ tay lên thôi là cũng có vô số người nhảy ra hỗ trợ anh ta rồi.

"Nhóc con." Tiền Bình ngậm ống hút trong miệng, đi ngang qua Tống Ngữ Yên và Lâm Dao, bày ra một tư thế mà anh ta cho là đẹp trai, nhìn Trần Sinh với ánh mắt khinh thường nói.

"Mày là cái tên Trần Sinh hay còn gọi là Bát Hoang phải không?"

Nói xong, anh ta liếc nhìn Lâm Dao và Tống Ngữ Yên, sau đó hất hất cái tóc mái, nhưng đổi lại anh ta chỉ nhận được ánh mắt ngơ ngác của hai người con gái kia.

Tên Tiền Bình này dựa vào cậu mình làm phó hiệu trưởng trong trường, nên suốt ngày làm xằng làm bậy và bắt nạt người khác, Tống Ngữ Yên và Lâm Dao vô cùng coi thường anh ta.

Tuy nhiên, anh ta lại cho rằng mình rất ngầu và liên tục quấn lấy Lâm Dao.

Trần Sinh nhíu mày, theo bản năng lấy lon rượu ra rót vào miệng, thì mới phát hiện rượu đã hết rồi, anh không khỏi cau mày, rồi đi vòng qua Tiền Bình, chuẩn bị rời đi.

"Này, tao đang nói chuyện với mày đấy." Tiền Bình vô cùng bất mãn, không ngờ cậu học sinh mới này lại dám lơ mình đi như vậy, anh ta bước tới chặn đường Trần Sinh lại: "M* nó mày không nghe thấy à, mày chảnh ch* sao?"

Vừa nói, anh ta vừa đưa tay đẩy Trần Sinh.

Trần Sinh lùi lại một bước rồi phủi phủi nơi Tiền Bình chạm vào, như thể vô cùng khinh bỉ vậy.

Thấy Trần Sinh không có biểu hiện gì, Tiền Bình lập tức cười lớn: “M* nó, sợ đến vậy sao? Tao còn chưa đánh trả nữa mà, còn nghĩ là một tên ghê gớm như nào, không ngờ chỉ là một tên phế vật."

Trần Sinh không ra tay, anh ta liền cho rằng Trần Sinh đang sợ hãi.

Những cựu sinh viên năm nhất bị anh ta bắt nạt ít nhiều sẽ chống trả, nhưng thật bất ngờ, anh chàng trước mặt này lại không dám cử động một chút nào.

Theo như anh ta thấy, Trần Sinh chính là đang sợ anh ta rồi.

"Cái thứ phế vật này vậy mà còn khoe khoang mình là hôn phu của hoa khôi, đúng là một tên phế vật mà!" Tiền Bình không phải đang nói chuyện với Trần Sinh mà là muốn nói với mọi người biết.

"Mày quả thực là một tên khốn nhà quê, tao đã kiểm tra thân phận của mày rồi, tao còn tưởng rằng mày là một tên này nọ ở nông thôn, nhưng mày cũng chả có gì, giống một chó mà thôi."

Tiền Bình ngạo mạn, phách lối, ỷ có chỗ dựa nên không coi ai ra gì, anh ta muốn hạ nhục Trần Sinh trước mặt mọi người để chứng tỏ anh ta lợi hại và ngầu như thế nào.

"Nào, nào, tên phế vật như mày hẳn là nghèo lắm, quỳ xuống gọi tao mười lần là ông nội, thì mười ngàn tệ này là của mày đó!" Tiền Bình lấy trong túi ra một nắm một trăm tệ: "Nhanh nào, cơ hội không đến lần thứ hai đâu!"

"Đủ rồi!"

Lúc này Lâm Dao bỗng nhiên đứng ra: "Tiền Bình, anh im miệng lại đi!"

Lâm Dao nhịn không được nữa rồi, cô ấy sẽ không để cho ân nhân của mình, một anh hùng bị sỉ nhục như vậy.

Nhiều năm như vậy, cô ấy vẫn luôn tìm kiếm Trần Sinh, nửa đêm lại mơ thấy, không biết đã bao nhiêu lần cô ấy mơ thấy cảnh tượng năm đó, mỗi khi cô ấy thấy sợ hãi, chỉ cần nghĩ đến Trần Sinh liền khiến cho cô ấy an tâm hơn rất nhiều.

Trần Sinh đã trải qua sự sống và cái chết, có lẽ anh ấy đã không còn quan tâm đến những lời xúc phạm của người khác.

Nhưng,

Cô ấy quan tâm!

Cô ấy không cho phép người như Tiền Bình xúc phạm anh ấy!

"Lâm Dao, em tránh ra đi, không phải việc của em, tôi đây chính là có lòng tốt giúp em xử lý tên vô lại dám quấn lấy chị em em mà." Nhìn thấy Lâm Dao, Tiền Bình liền mỉm cười hì hì nịnh nọt nói.

"Cút đi!"

Lâm Dao lạnh lùng nói: "Chúng tôi không cần những người như anh."

..

Các bạn vào google.com gõ me_truyen_hot và vào tìm kiếm truyện mình muốn nhé. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

“Lâm Dao, không phải em muốn bảo vệ tên phế vật này đó chứ?” Tiền Bình ghen tị, lớn tiếng nói: “Cái tên khốn nhà quê này có cái gì đáng để em bảo vệ hả?”

"Anh..."

Lâm Dao còn đang muốn nói, nhưng Trần Sinh đột nhiên từ phía sau cô ấy bước lên một bước: "Người đẹp, đừng kết giao với loại người này, nếu nổi giận với anh ta thì chính là làm tổn thọ mình rồi."

"Chúng ta đi thôi nào."

Trần Sinh lại muốn rời đi, anh thật sự không muốn nói chuyện với tên hề này nữa, anh còn đang vội đi uống rượu.

"Đi?"

Tiền Bình vốn cũng muốn ngưng hạ nhục Trần Sinh rồi ai ngờ Lâm Dao lại cứ thế ra mặt, khiến cho lửa giận trong lòng anh ta triệt để được bùng cháy lên.

Cứ thế bỏ qua cho Trần Sinh.

Sao mà có thể được chứ?!

Anh ta lại ngăn Trần Sinh lại: “Chưa có sự cho phép của tao, tên phế vật mày dám đi sao?”

"Tôi khuyên anh nên cút xa tôi ra một chút." Trần Sinh nói.

"Cút? Haha, mày có tư cách kêu tao cút đi sao? Đồ rác rưởi!" Tiền Bình cà chớn nói: "Còn khuyên tao cút sao, mày nghĩ mày có đủ sức để khuyên tao sao?"

Trần Sinh có chút tức giận, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tiền Bình.

Đối với mấy loại tép riu này anh không hề để vào mắt nhưng tên tép riu này cứ nhảy nhót trước mắt anh như vậy, thì anh cũng không ngại mà dạy dỗ anh ta một phen.

"Ôi, đôi mắt đó thật đáng sợ quá đi!" Tiền Bình vỗ ngực: "Làm tao sợ cmn luôn này, ánh mắt mày hung dữ như vậy, sao nào, muốn đánh tao sao?"

"Nào, nào, đánh vào đây này!"

Anh ta giơ mặt ra, nhẹ nhàng vỗ nhẹ rồi đưa về phía Trần Sinh.

"Không dám à? Thế thì đổi chỗ nhé, nào, đánh chỗ này này." Anh ta quay người lại giơ mông lên: "Để xem cái thứ rác rưởi như mày làm được trò trống gì."

Tiền Bình trên mặt tràn đầy kiêu ngạo, ngạo nghễ muốn chứng tỏ với các học sinh xung quanh mình rằng mình ngầu cỡ nào, cứ thế ha ha cười to.

Khoảnh khắc tiếp theo.

Trần Sinh ra tay rồi.

Không báo trước, cũng không ra hiệu, cứ thế một chân đạp thẳng.

Một cú đá đơn giản, nhẹ nhẹ nhàng nhàng vào mông Tiền Bình, Tiền Bình muốn tránh, nhưng tốc độ quá nhanh, căn bản là tránh không được.

"Ầm!"

Một tiếng ầm vang lên.

Cách đó ba mét, Tiền Bình nằm sõng soài trên mặt đất, hai tay ôm lấy mông, hai mắt trợn to đỏ ngầu, phía bên mông bị đá, bắp đùi anh ta cũng run theo.

Đau nha!

Đau nhức đến lạ lùng!

Cú đá này đau đớn gấp chục lần so với bất kỳ cú đá nào mà Tiền Bình từng nhận được, anh ta đổ mồ hôi đầm đìa, đau đớn, cuộn tròn và gần như ngất đi, nhất thời không nói nên lời.

Lâm Dao và Tống Ngữ Yên khẽ mở miệng, ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mặt, các học sinh xung quanh cũng chết lặng, không ai ngờ rằng Trần Bát Hoang sẽ đột nhiên ra tay, hơn nữa anh ta còn đánh bại kẻ thù chỉ bằng một cước!

Rất nhiều học sinh trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc cùng kinh hãi, đây thật sự chỉ là một tên nhà quê sao? Thật sự chỉ một tên phế vật sao?!

M* kiếp, tôi thật cũng muốn trở nên vô dụng như anh ấy, quê mùa như anh ấy rồi đó!

Mọi người cứ thế bạn nhìn tôi, tôi nhìn bạn, họ ngạc nhiên đến mức tưởng chừng như nhìn thấy ma vậy.

Kẻ khởi xướng, Trần Sinh, lại đứng từ xa với vẻ mặt bình tĩnh, như thể anh chỉ mới vừa làm một việc gì đó vô cùng nhỏ nhặt vậy.

Trước đây, người như vậy chính là bị anh trực tiếp giết chết rồi.

Đáng tiếc anh đã không còn là người như xưa nữa, huống chi nơi này vẫn là học viện, cho nên giết người sẽ để lại ảnh hưởng vô cùng lớn.

"Sao em còn đứng đó, vợ tương lai của anh, sao em không đưa anh về nhà?" Trần Sinh quơ quơ tay trước mắt Lâm Dao và Tống Ngữ Yên.

Cái gì?

Đi đến nhà của hoa khôi trường sao?

Tất cả mọi người đều sửng sốt, đây là nói đùa sao?

"Trần Bát Hoàng, m* nó mày chờ đó, tao nhất định sẽ giết chết mày! Tao thề, nếu không giết mày, tao sẽ không mang họ Tiền nữa! Con m* mày!"

Tiền Bình cuối cùng cũng lấy lại bình tĩnh và hét vào mặt Trần Sinh.

Trần Sinh hoàn toàn lười chửi mắng anh ta, ai giết ai còn chưa chắc đó.

"Trần Bát Hoang, anh ta là anh em của Lôi Long, là cháu trai của phó hiệu trưởng, anh đánh anh ta..." Tống Ngọc Yên có chút lo lắng nói, dù sao thì anh chàng này thực sự cũng là chồng sắp cưới của cô, nếu có chuyện gì xảy ra, cô cũng sẽ đau lòng: "Bây giờ anh rời khỏi trường học may ra vẫn còn kịp."