Ra Tù, Chiến Thần Trở Về

Chương 14:  Hiển nhiên



Trần Sinh nhẹ nhàng cất lời sau đó ném điếu thuốc trong tay xuống đất: “Anh có nghe rõ lời tôi nói không?”

"Nghe, tôi nghe rồi..." Tuy trong lòng Tôn Nhạc Dương có chút khó chịu, nhưng bây giờ anh ta không dám nói thêm gì nữa, tay đã bị đánh trật khớp rồi, lúc này chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.

Xoay trở lại trước mặt Tống Ngữ Yên và Lâm Dao, Trần Sinh nói:

"Hai người đẹp, đi thôi, đừng lãng phí thời gian, lát nữa tôi còn phải đi mua rượu uống."

Không có rượu uống,Trần Sinh sẽ cảm giác như mình cũng không có linh hồn.

Sau khi Tống Ngữ Yên thoát khỏi cơn kinh ngạc: "Xem ra anh cũng có chút năng lực."

“Không có gì to tát.” Trần Sinh mỉm cười.

"Lợi hại." Tâm trạng Lâm Dao dâng trào, vừa định nói gì đó đã bị Tống Ngữ Yên kéo lại: "Cô gái ngực lớn, tại sao vừa rồi cậu lại giúp anh ta vậy?"

"Ha ha, Thoái Thoái, đám người này suốt ngày làm phiền cậu, giúp anh ta một chút cũng không lỗ, hơn nữa tớ còn cảm thấy anh ta rất thú vị." Lâm Dao cười ngọt ngào.

"Đồ thấy sắc quên bạn." Tống Ngữ Yên hừ một tiếng, chỗ này càng ngày càng có nhiều người vây xem, cô ấy không muốn nán lại lâu nữa nên đã kéo Lâm Dao rời đi.

Trần Sinh cười khẽ, nhàn nhã đi theo phía sau bọn họ.

Sau khi anh rời đi

Vẻ mặt Tôn Nhạc Dương lập tức trở nên cực kỳ u ám:

"Mẹ kiếp, cứ chờ đó cho tao, dám khiêu chiến với câu lạc bộ võ thuật chính là tìm chết!"

"Anh Dương."

Tiền Bình khập khiễng đi tới đỡ Tôn Nhạc Dương đứng dậy: “Sao chúng ta không đến phòng y tế trước đi?”

"Đi."

Hôm nay mặt mũi của hai người họ đã mất sạch rồi, hai người vừa đỡ nhau rời đi, đám đông lập tức vang lên tiếng nghị luận:

"Má nó, tôi còn tưởng Tôn Nhạc Dương trâu bò dữ lắm, giờ xem ra chỉ là lời đồn bậy bạ mà thôi."

"Đúng vậy, có một tên rác rưởi cũng đánh không lại."

"Còn dám nhận làm giáo thảo nữa chứ, đồ yếu đuối!"

"Thực lực Tôn Nhạc Dương không mạnh nhưng câu lạc bộ võ thuật chắc chắn sẽ mạnh. Tên nhãi đó dám khiêu chiến toàn bộ câu lạc bộ võ thuật, ngày mai lại có trò hay để xem rồi."

Các học sinh tụ tập lại xem cũng nhanh chóng tản đi.

Khu biệt thự Hâm Uyển là khu biệt thự duy nhất gần học viện kinh doanh, có giá trị không nhỏ, Tống Ngữ Yên và Lâm Dao đang sống ở đây.

Biệt thự rất rộng, diện tích hơn 500 mét vuông, có hồ bơi, phòng tập thể dục… thứ gì cần cũng có.

"Trần Bát Hoang, nếu anh đã là hôn phu của tôi thì nhất định phải ra dáng hôn phu đàng hoàng." Tống Ngữ Yên hừ hừ nói: "Nơi này là nhà của tôi và Dao Dao, hiện tại anh đã chuyển đến, nhất định phải lập ra vài quy tắc."

“Nói thử xem.” Trần Sinh vừa đặt mông ngồi xuống ghế sofa đã giật mình nhìn thấy trên sofa có một bộ đồ lót màu tím, xét về kích thước chắc chắn là của Lâm Dao.

Hiển nhiên Lâm Dao cũng đã chú ý tới, mặt mày đỏ bừng vì xấu hổ, không dám bước tới lấy lại.

"Thứ nhất, anh không thể tùy tiện ngồi trên chiếc ghế sofa này, bởi vì đây là chỗ dành riêng cho Dao Dao và tôi." Tống Ngữ Yên kiêu ngạo nói: "Thứ hai, từ nay trở đi, ăn uống trong nhà sẽ do anh lo, coi như kiểm tra tài nấu nướng của anh. Thứ ba, anh sống ở lầu hai, không có sự cho phép của tôi và Dao Dao, anh không được phép đi lên tầng ba.”

"Thứ tư, anh không thể cởi quần áo ngoại trừ lúc ở phòng riêng. Thứ năm..."

Tống Ngữ Yên lập tức nghĩ ra rất nhiều quy tắc, nói hơn mười phút mới dừng lại làm Lâm Dao nghe đến trợn mắt há mồm.

Những quy tắc này có thể tóm gọn thành: Anh phụ trách làm việc, tôi phụ trách hưởng thụ.

"Thế nào, nếu như anh không đồng ý, bây giờ rời đi vẫn còn không kịp." Tống Ngữ Yên kiêu ngạo nói.

"Không thành vấn đề."

Trần Sinh dứt khoát đáp ứng, một khi đã đồng ý thì nhất định phải thực hiện, từ trước đến nay lời hứa của anh vẫn luôn đáng giá nghìn vàng.

Tống Ngữ Yên thấy vậy thì ngược lại lại có chút buồn bực.

Gì vậy chứ?

Mấy điều kiện vô lý như vậy cũng đáp ứng được.

Còn gì thú vị nữa chứ?

"Ui, có người đến nhà sao?"

Lúc này, có một cô gái bước từ ngoài cửa vào, trông tuổi tác cũng xấp xỉ với Tống Ngữ Yên và Lâm Dao, chỉ khác ở chỗ là lớp trang điểm trên mặt cô ta có vẻ dày hơn, dung mạo thì tàm tạm, tính ra cũng nổi bật trong số mấy cô gái bình thường.

“An Khê, cậu về rồi.” Lâm Dao mỉm cười bước tới, nắm lấy cánh tay cô ta nói: “Mau đến xem bạn cùng phòng mới của chúng ta đi, là hôn phu của Thoái Thoái đó.”

"Hôn phu?" Trong mắt Tô An Khê hiện lên một tia kinh ngạc: "Thoái Thoái, cậu có hôn phu từ lúc nào vậy?"

"Còn không phải do món nợ của cha tôi à." Tống Ngữ Yên bất lực xua tay, kể lại tình hình cho Tô An Khê nghe.

Tô An Khê đánh giá Trần Sinh từ trên xuống dưới, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét.

Bộ quần áo này chắc chắn không vượt quá 200 nhân dân tệ.

Một tên nghèo kiết xác như vậy, dựa vào cái gì mà trở thành hôn phu của Tống Ngữ Yên chứ?

“Haha.” Tô An Khê mỉa mai nói: “Thời nay người không biết tự ý thức về bản thân càng ngày càng nhiều à, mình là hạng người gì, trong lòng không tự biết mà còn muốn trèo cao, haizz…”

"Ngữ Yên, cậu phải cẩn thận, đừng để bị loại người này lừa gạt."

"Không có chuyện đó đâu." Tống Ngữ Yên cho rằng Tô An Khê đang giúp mình: "Cậu yên tâm đi, Trần Bát Hoang, anh còn đứng ngây ra đó làm gì, sao không nhanh đi nấu cơm đi."

Trần Sinh chợt hoảng hốt, trong đầu lại lần nữa hiện lên bóng hình xinh đẹp kia, anh lắc đầu, đứng dậy khỏi ghế sô pha, đi vào bếp nấu cơm.

Lâm Dao nhân cơ hội này vội vàng lấy bộ đồ lót của mình về.

“Ba người phụ nữ, Lâm Dao và Tống Ngữ Yên thì không sao, nhưng người tên Tô An Khê này có vẻ có chút tâm cơ.”

Trần Sinh đã gặp qua vô số cô gái, đương nhiên có thể thấy thái độ của Lâm Dao đối với anh rất tốt, có chút nhiệt tình. Còn Tống Ngữ Yên mặc dù chướng mắt anh, nhưng phần nhiều là vì tính tình đại tiểu thư, đứng từ góc độ của cô ấy suy nghĩ một chút cũng thấy, đột nhiên xuất hiện một vị hôn phu xa lạ như vậy thật sự chẳng vui vẻ gì.

Tô An Khê thì khác, ngay từ giây phút đầu tiên cô ta nhìn thấy Trần Sinh, trong mắt cô ta đã toát lên vẻ ghê tởm và khinh thường, thậm chí còn có cảm giác thù địch.

Trần Sinh không hiểu sự thù địch này đến từ đâu, nhưng điều anh có thể đảm bảo là Tô An Khê thực sự coi thường anh.

Trước khi đến đây, anh đã đọc thông tin của ba người phụ nữ này, đã sớm biết về Tô An Khê.

Không giống như Lâm Dao và Tống Ngữ Yên có địa vị cao quý, gia đình Tô An Khê không giàu có lắm, chỉ có thể coi là một gia đình trung lưu nho nhỏ, để cô ta có thể ở cùng hai cô gái mang thân phận chênh lệch như vậy chỉ có thể do tính cách hợp nhau, hoặc là tâm cơ quá thâm trầm.

Theo như Trần Sinh cảm giác được, chuyện tính cách hợp nhau chắc chắn không phải.

Nấu ăn không phải là việc khó khăn, Trần Sinh đã từng đến rất nhiều quốc gia khác nhau để làm nhiệm vụ, đương nhiên sẽ biết làm cơm, hơn nữa trong ba năm ngồi tù, Sửu gia còn truyền dạy kỹ năng cả đời ông ta cho anh.

Có thể nói là, ba năm ngồi tù đã giúp Trần Sinh trải qua một cuộc lột xác.

Trong bếp gần như đã có đầy đủ nguyên liệu, Trần Sinh định làm vài món ăn đơn giản thôi.

Cánh gà chiên coca, sườn xào chua ngọt, tôm hấp...

"Các người ăn đi, tôi ra ngoài ăn."

Sau khi dọn hết đồ ăn lên bàn, Trần Sinh lên tiếng chào rồi rời đi, đêm nay là đêm 21 âm lịch, vì một số lý do đặc biệt nên anh không thể ngủ lại ở đây.

"Mau nếm thử đi. Không biết chồng sắp cưới của cậu nấu nướng như thế nào." Lâm Dao nóng lòng cầm một miếng cánh gà lên cắn một miếng.

"Còn có thể thế nào nữa? Từ trên núi mới xuống có thể biết được bao nhiêu món ngon chứ, nói không chừng anh ta mới lên mạng học đấy." Tô An Khê khinh thường nói.

Tống Ngữ Yên gật đầu đồng ý: "Chị An Khê nói đúng, chắc chắn là lãng phí nguyên liệu rồi, chẳng ra gì đâu."

Vừa nói xong, vẻ mặt Lâm Dao đã cứng đờ, đứng yên bất động.