Ra Tù, Chiến Thần Trở Về

Chương 15:  Quá ngon! 



“Dao Dao, sao vậy?” Tống Ngữ Yên kỳ quái hỏi: "Đồ ăn rất khó ăn à?”

Cho dù đồ ăn mà Trần Sinh nấu không ngon thì cũng không tệ đến mức khiến người ta phải đứng hình như thế chứ?

Tô An Khê chán ghét nhìn đồ ăn trên bàn nói: “Nhìn là biết khó ăn rồi, Dao Dao, nuốt không nổi thì nhả ra đi, đừng tự ép mình.”

"Ôi..."

Lâm Dao không để ý tới hai người, tay cô đột nhiên duỗi thẳng ra, nhanh gọn gắp lấy cánh gà trong đĩa lên ăn ngấu nghiến. Dáng vẻ y như mấy năm rồi không được ăn thịt.

"Ngon quá, ngon quá. Tôi chưa được ăn món cánh gà chiên coca nào ngon như vậy đâu!" Lâm Dao không hề kiêng nể hình tượng của mình, há miệng thật lớn cắn cánh gà.

Kế đó cô ấy lại cầm lên một con tôm lớn, ăn ngon lành.

Thật sự ngon lắm sao?

Không thể nào?

Có cái gì tốt mà bọn họ chưa từng ăn chứ, ngay cả đầu bếp khách sạn năm sao, bọn họ cũng từng mời tới nấu ăn rồi, sao lúc ấy không thấy Lâm Dao có phản ứng như thế?

Tống Ngữ Yên nhìn bộ dáng của cô ấy cũng không giống giả vờ.

Thế là cô cũng gắp một miếng cánh gà lên, cắn một cái rồi giữ lại trong miệng nhấp nháp.

Sau đó.

Vẻ mặt của cô lập tức thay đổi, giống như Lâm Dao, cô thoáng đứng hình vài giây rồi nóng lòng cắn thêm miếng thứ hai, thứ ba...

Má ơi!

Quá ngon!

Đã từng tuổi này rồi cô ấy vẫn chưa được ăn miếng cảnh gà nào ngon như vậy đâu!

Trong lòng Tống Ngữ Yên điên cuồng kêu lên: "Béo nhưng không ngấy, hương vị ngon tuyệt. Bấy nhiêu từ ngữ vẫn chưa đủ để hình dung hết mùi vị của miếng cảnh gà này, từ trước tới giờ cô ấy chưa từng được ăn món cánh gà nào ngon như vậy.

Nhóp nhép, nhóp nhép...

Tống Ngữ Yên ăn hết miếng này đến miếng khác...

Tô An Khê ngơ ngác nhìn hai người, trong lòng thầm hừ lạnh một tiếng.

Con cháu nhà giàu kiểu gì vậy, không lẽ trước giờ hai người chưa từng ăn mấy món này à.

Có điều, bình thường cũng không thấy hai người cư xử như vậy bao giờ.

Chẳng lẽ là ăn ngon thật?

Một tên nông dân quê mùa làm sao có thể làm ra món gì ngon được chứ?

Thấy trên đĩa chỉ còn lại một miếng cánh gà cuối cùng, cô ấy vẫn giữ nguyên tư thái nhẹ nhàng, cầm lên và cắn thử một miếng nhỏ.

Ngay lập tức, một hương vị tươi mát tức tốc thấm vào các gai vị giác trong khoang miệng, kích thích toàn bộ dây thần kinh trên người trong cô.

Càng nhai, toàn bộ hương vị thơm ngon tuyệt vời đó càng bồi hồi trong khoang miệng, giống như bị kích thích nhằm bộ phận nhạy cảm nào đó, khuôn mặt cô ấy dần dần đỏ bừng lên.

Làm sao có thể ngon như vậy chứ?!

Tô An Khê vừa mới ăn xong, sườn xào chua ngọt cùng với cánh gà chiên coca trên bàn đã hết sạch, trong bát chỉ còn lại một con tôm bự.

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Trong bát có tổng cộng ba con tôm, mỗi người một con, Tống Ngữ Yên và Lâm Dao đã ăn hết phần của mình lúc này lại đưa đôi mắt trông mong nhìn vào con tôm của Tô An Khê, chảy nước miếng.

Tô An Khê tức tốc cầm lấy tôm bự lên ăn, y như sợ người khác sẽ cướp mất của mình.

Chép chép chép...

"Trời ơi, thơm quá!"

Cô ấy vừa ăn vừa cảm thán.

Lâm Dao và Tống Ngữ Yên thì nhìn chằm chằm vào con tôm của cô mà nuốt nước bọt.

Sau khi ăn sạch sẽ các món trên bàn, ba cô gái lại đưa mắt nhìn nhau.

Ba đĩa thức ăn hết sạch rồi.

Mấy cô cũng không ngờ sức ăn của mình lại lớn như vậy!

Chỉ đến lúc ăn mới phát hiện mình không dừng được nữa.

"Ngon quá, Thoái Thoái, vị hôn phu của cậu cũng không tệ lắm." Lâm Dao càng thêm sùng bái Trần Bát Hoang: "Nếu không thì cậu cứ giữ anh ta lại đi?"

"Dao Dao, cậu không thể không có tiền đồ như vậy được, chỉ một bữa ăn đã mua chuộc được cậu rồi sao?" Tống Ngữ Yên hừ hừ lên tiếng: "Nhưng mà, không phải là không thể giữ anh ta lại, sau này anh ta có thể làm đầu bếp riêng cho chúng ta."

"Ý kiến ​​hay lắm." Tô An Khê nói: "Để anh ta ở lại làm đầu bếp là tốt bụng lắm rồi, chuyện hôn phu gì đó cho anh ta từ bỏ càng sớm càng tốt đi."

"..."

Đương nhiên Trần Sinh sẽ không biết chuyện đang xảy ra trong biệt thự, hơn nữa anh cũng không muốn biết. Vừa trở về khu dân cư mình đang ở, anh lập tức tới của hàng mua một chai rượu mang về nhà.

Nhìn đồng hồ thì thấy đã hơn sáu giờ chiều, còn sáu tiếng nữa di chứng mới phát tác.

Bởi vì chuyện xảy ra ba năm trước, Trần Sinh bị trúng một loại độc lạ, đó là một thứ độc mãn tính, trong thời gian ngắn sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng theo thời gian trôi qua, kinh mạch ở tay chân sẽ từ từ mềm đi, triệt để trở thành người tàn phế.

Năm đó Trần Sinh vào tù, anh đã định là mình sẽ chậm rãi chết đi trong tù, đến một thế giới khác làm bạn với mấy người kia.

Ấy vậy mà, ông trời không chịu thu lại cái mạng của anh, cho anh gặp được Sửu gia!

Sửu gia đã dốc hết tất cả kỳ thuật của mình giúp anh giải độc.

Sau đó ông ta còn truyền dạy cho anh toàn bộ những gì ông ta tích lũy được cả đời.

Sau ba năm ở tù, Trần Sinh đã hoàn toàn lột xác.

Có điều, chất độc trong người của anh vẫn còn để lại di chứng.

Cứ mỗi ba tháng, vào ngày 21 âm lịch, thường thì di chứng đó sẽ phát tác ngay lúc 12 giờ đêm.

Có khi sẽ sớm hơn, cũng có khi trễ hơn.

Trần Sinh vừa về đến nhà, mở cửa ra liền nhìn thấy một người phụ nữ đang ngồi trên ghế sofa, nhìn qua khoảng độ 34 - 35 tuổi, thân thể đẫy đà mặc một thân váy dài mộc mạc, dưới chân là đôi dép quai ngang để lộ mười đầu ngón chân sơn màu đỏ.

Trần Sinh đương nhiên biết cô gái này, cô ấy chính là chủ nhà ở đây, Diêm Thanh Nhã, tuổi thật là bốn mươi hai, do được bảo dưỡng tốt nên thoạt nhìn chỉ hơn ba mươi tuổi.

Cô ấy có làn da trắng như tuyết, khuôn mặt thanh thoát mị hoặc, đẹp mắt đến mức mấy cô gái đôi mươi cũng không thể sánh bằng. Thứ nhất là do cô ấy có nét quyến rũ của một người phụ nữ trưởng thành. Thứ hai, cách cô ấy ăn mặc có phần táo bạo nhưng không tục tằng.

Có lẽ Trần Sinh có thể đoán được lý do Diêm Thanh Nhã đến.

"Bát Hoang… Về rồi à." Nhìn thấy Trần Sinh trở lại, Diêm Thanh Nhã mỉm cười đứng dậy chào hỏi.

“Chị dâu, chị đến đây bao lâu rồi?” Trần Sinh mỉm cười, lễ phép hỏi.

Chị dâu là xưng hô mà mấy người sống ở đây đặt cho cô ấy, vì chồng của cô là xã hội đen, người trong khu dân cư này luôn sợ hãi gọi hắn là đại ca.

Vợ của đại ca đương nhiên sẽ là chị dâu.

Xưng hô nghe rất có mặt mũi nhưng anh biết rõ, cuộc sống của Diêm Thanh Nhã không hề dễ dàng như người ta tưởng.

"Cậu Bát Hoang, hôm nay đến đây, chị dâu có chuyện muốn thương lượng với cậu." Trên mặt Diêm Thanh Nhãi thoáng hiện lên một nụ cười khổ.

“Chị dâu, tôi biết chị đang nói về chuyện tiền thuê nhà, hai ngày nay ở nhà xảy ra chút chuyện nên tôi không thể chuyển cho chị, chị yên tâm, lát nữa tôi sẽ chuyển vào thẻ của chị ngay."

Bởi vì điện thoại di động của Trần Bát Hoang quá lỗi thời nên anh không thể chuyển tiền qua điện thoại, phải đến ngân hàng.

"Không phải, Bát Hoàng, cậu hiểu lầm rồi, lần này chị không đến vì tiền thuê nhà, đã ở cùng ba tháng rồi, chị biết tính cách của cậu, chắc chắn sẽ không khất nợ." Diêm Thanh Nhãi có chút áy náy nói: "Lần này chị đến đây là muốn cậu hủy hợp đồng thuê nhà. Có lẽ chị không thể cho cậu thuê tiếp rồi. Tối nay cậu có thể dọn ra ngoài được không? Đừng lo, chi phí chuyển nhà chị sẽ trả."

"Cái gì?"

Trần Sinh sửng sốt, không cho thuê nữa?

Tại sao lại đột nhiên không cho thuê?

Diêm Thanh Nhã không phải là loại người muốn đuổi anh đi như vậy đâu…hơn nữa còn phải dọn ngay trong đêm nay, gấp gáp như vậy, anh phải đi đâu tìm chỗ mới chứ?

Trần Sinh chưa kịp hỏi gì, Diêm Thanh Nhã đã lo lắng Trần Sinh hiểu lầm mà cười khổ giải thích: "Trần Sinh, cậu cũng biết một chút về chuyện nhà tôi rồi đó. Vốn dĩ chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài nhưng mà cứ đuổi cậu đi như vậy cũng kì, chị cũng muốn giải thích với cậu một chút."

"Là chồng của chị, hắn ta vừa quay về tìm chị đòi tiền, lần này hắn muốn năm triệu tệ..."