Ra Tù, Chiến Thần Trở Về

Chương 16:  Cuốn sách



“Cái gì, năm triệu tệ?”

Trần Sinh cũng rất ngạc nhiên, anh biết chống của Diêm Thanh Nhã, gọi hắn ta là xã hội đen cũng là tâng bốc hắn rồi, nói trắng ra thì hắn ta chỉ là một tên côn đồ xã hội.

Trần Sinh chưa từng gặp hắn ta nhưng anh đã nghe nói về hắn rồi, người này không hề làm được việc lớn gì, rượu chè chơi gái đánh bạc thì hay, mỗi lần hết tiền lại về tìm Diêm Thanh Nhã để lấy.

Chỉ là bình thường hắn ta không lấy nhiều, cùng lắm chỉ là mấy ngàn tệ, số này Diêm Thanh Nhã còn chống đỡ được.

“Đúng, chính là năm triệu tệ. Cậu cũng biết quan hệ giữa chị và hắn đã sớm chỉ còn lại danh nghĩa, trước giờ chị vẫn luôn muốn ly hôn nhưng hắn ta nhất quyết không chịu, kiên trì sống bám vào tiền của chị.”

"Trong mắt hắn ta, chị chỉ là một cái máy rút tiền."

Dường như Diêm Thanh Nhã đã sớm quen với việc này từ lâu, nói về chuyện này, tuy cô ấy khổ sở rất nhiều nhưng lúc nào cũng giữ được bình tĩnh: “Lần này hắn ta gây chuyện bên ngoài, cần phải có mấy triệu tệ mới giải quyết được, hắn nói chỉ cần chị bỏ ra được số tiền này, hắn sẽ đồng ý ký vào thỏa thuận ly hôn.”

“Chị là phụ nữ, không có việc làm còn phải nuôi con gái đang học đại học làm sao có thể đưa cho hắn ta mấy triệu tệ, cho nên… chị chuẩn bị bán nhà…”

Mấy triệu tệ đối với nhà bình thường không phải là số tiền nhỏ, nếu Diêm Thanh Nhã muốn gom đủ tiền, chỉ có thể bán nhà đi.

Nhưng mà.

Hiện tại giá nhà đất ở khu vực này không tốt lắm, không thể nào bán được giá như ý, nói không chừng, ngay cả căn nhà cô ấy đang ở cũng khó mà giữ được.

"Chị thì không sao, chị chỉ lo con gái sẽ bị ảnh hưởng, chị không muốn con gái mình phải dây dưa với một người cha như vậy nữa."

Diêm Thanh Nhã giải thích với Trần Sinh. Từ lời nói của cô có thể thấy cô ấy rất hận chồng mình, nói chuyện thỉnh thoảng lại thở dài chứng tỏ cô ấy đang bất lực đến mức nào.

"Hay là như vầy, chị dâu, chị có thể gọi điện cho hắn ta, bảo ngày mốt hắn đến được không? Tôi sẽ đích thân trò chuyện với hắn, thử thuyết phục hắn không lấy số tiền này nữa nhé?!" Trần Sinh nói, mấy chuyện kiểu này, không gặp phải thì thôi, nếu đã gặp thì anh nhất định phải chen vào.

"Này... Cậu Bát Hoang, chị nhận tấm lòng của cậu là được rồi. Chồng của chị là rất khốn nạn, nếu cậu chọc giận hắn, không ai biết hắn ta sẽ làm ra chuyện tồi tệ gì đâu." Diêm Thanh Nhã nói: "Có thể dùng số tiền này đoạn tuyệt quan hệ với hắn ta, chị đã hài lòng rồi.”

“Chị dâu, đêm nay tôi không thể nào tìm được chỗ ở đâu, chị thử gọi một cuộc đi, chỉ cần có tiền, người như hắn ta nhất định sẽ đồng ý ngày mốt đến, nhờ đó cũng có thể cho tôi ở lại hai ngày, tranh thủ thời gian tìm nhà khác ở, chị thấy vậy có được không?" Trần Sinh thuyết phục: "Coi như giúp tôi một chút nhé?"

"Cái này… haizz, được rồi, chị sẽ thử."

Dù sao Diêm Thanh Nhã cũng là người phụ nữ tốt bụng, cô ấy biết giờ Trần Sinh rời khỏi đây thì có lẽ tối nay sẽ phải ngủ ngoài đường. Thế là cô ấy đã lấy điện thoại di động ra, bấm số rồi đi ra ngoài cửa gọi.

Không lâu sau, cô ấy trở vào, lúc này trên khuôn mặt bình tĩnh đã xuất hiện vẻ tái nhợt, rõ ràng cuộc gọi vừa rồi không mấy vui vẻ.

"Cậu Bát Hoang, chị đã đàm phán với hắn ta rồi, hắn đồng ý ngày mốt tới, hai ngày này cậu có thể ở lại đây, tìm được nhà rồi hãy dọn đi." Diêm Thanh Nhã nói.

"Cảm ơn chị dâu. Trước tiên chị đừng vội chuẩn bị tiền, đến lúc đó tôi nhất định sẽ nói chuyện đàng hoàng với hắn."

Nếu đã gặp phải, Trần Sinh anh nhất định phải nhúng tay vào chuyện này.

Loại người này anh đã gặp nhiều rồi, tính ra thì Diêm Thanh Nhã vẫn còn quá ngây thơ, với cách thối tha của người đàn ông đó, cầm tiền đi rồi, sau này hết chắc chắn hắn ta sẽ quay về tìm cô nữa.

Diêm Thanh Nhã muốn nói thêm gì đó, nhưng Trần Sinh đã tiếp tục: "Chị dâu, tôi biết nhà này do cha mẹ chị để lại, giờ chị nỡ lòng bán đi sao?"

"Trần Bát Hoang tôi không có năng lực gì nhiều nhưng đối phó với côn đồ cũng có một ít kinh nghiệm, chị cứ xem như đem ngựa chết chữa thành ngựa sống*, thử một lần đi, đợi đến lúc tôi không thuyết phục được hắn mới bán đi cũng không muộn mà phải không?” (*phép ẩn dụ cho nỗ lực cuối cùng để cứu một cái gì đó trong tình thế tuyệt vọng)

"Vậy… haizz, được rồi... cảm ơn cậu Bát Hoang."

Cuối cùng Diêm Thanh Nhã cũng đồng ý, nhà này là di sản duy nhất cha mẹ cô ấy để lại, nếu không phải không còn cách nào khác, cô cũng không muốn làm vậy.

Đương nhiên cô ấy cũng không ôm nhiều hy vọng về chuyện Trần Sinh có thể thuyết phục người đàn ông kia. Đúng như Trần Sinh đã nói, coi như đem ngựa chết chữa thành ngựa sống, thử xem một chút cũng được.

Trong ba tháng chàng trai trẻ này sống ở đây cũng thường xuyên giúp cô sửa chữa không ít đồ trong nhà, thân thể cường tráng, lớn lên còn đẹp trai như vậy.

Nói thật thì mỗi khi Diêm Thanh Nhã nhìn thấy Trần Sinh, trong lòng đều vô thức cảm thấy tin tưởng, đây là lý do tại sao cô ấy muốn giải thích với Trần Sinh nhiều như vậy.

Sâu thẳm trong trái tim cô ấy cũng hy vọng Trần Sinh có thể thuyết phục được người đàn ông đó.

Trời cũng đã khuya, sau khi nói xong chính sự Diêm Thanh Nhã liền tạm biệt anh. Trần Sinh cũng không giữ cô ấy ở lại làm gì, đêm nay di chứng sẽ tái phát, anh không muốn bị ai quấy rầy trong khoảng thời gian này..

Màn đêm buông xuống, Trần Sinh ăn bừa chút gì đó rồi đi kéo kín rèm cửa lại, trở về phòng sau đó lặng lẽ chờ di chứng xuất hiện.

Kim đồng hồ chậm rãi nhích từng chút một.

Rất nhanh đã tới mười một giờ đêm.

Lúc này sắc mặt Trần Sinh cũng từ từ hiện lên vẻ hồng hào lạ thường.

Khi hiện tượng bất thường này xuất hiện, anh lập tức đứng dậy, lấy một cuốn sách cũ ố vàng dưới gầm giường ra.

Trên sách viết chi chít mấy chữ cổ, hơn nữa còn có một vài hình minh họa.

Trên hình minh họa là hình vẽ cơ thể người có rất nhiều chỗ có đánh dấu, có vẻ đó là những huyệt đạo trên cơ thể con người.

Cuốn sách này tên là Âm Dương Kinh, là cuốn sách do Sửu gia truyền lại cho Trần Sinh, theo lời Sửu gia thì đây là thứ ông vô tình có được, sau khi đọc thử mới biết bên trong là phương pháp tu hành một loại khí công.

Đáng tiếc vì kinh mạch trong cơ thể đã rối loạn từ lâu nên Sửu gia không thể tu luyện được, sau đó ông đã giao nó cho Trần Sinh.

Trần Sinh phát hiện mỗi khi di chứng phát tác, chỉ cần anh vận hành khí công này, nỗi thống khổ trên người sẽ được giảm bớt rất nhiều. Hơn nữa anh càng nhớ được nhiều nội dung của Âm Dương Kinh, đau đớn của di chứng sẽ càng ít đi, ngược lại, thể lực càng tăng cao.

Anh tin tưởng sau khi tu luyện hoàn tất Âm Dương Kinh, di chứng trên người anh cũng sẽ biến mất hoàn toàn.

Vì thế mà trong vòng ba năm qua, Trần Sinh chưa bao giờ từ bỏ việc luyện tập Âm Dương Kinh.

Cho tới hôm nay, Âm Dương Kinh chỉ còn lại chín trang cuối cùng.

Một khi hoàn thành toàn bộ công pháp này, có lẽ di chứng sẽ không bao giờ tái phát nữa.

Lần theo nội dung của Âm Dương Kinh, Trần Sinh cảm thấy một dòng nước ấm chạy xuyên qua cơ thể mình, dòng nước ấm đó chính là “khí”, loại khí này có thể làm giảm bớt nỗi đau của di chứng.

Đáng tiếc là di chứng của anh rất nghiêm trọng, mỗi lần nó phát tác, Trần Sinh phải chống chịu rất vất vả. Chưa đầy năm phút, trên trán anh đã nổi đầy gân xanh, lông mày nhíu lại, cắn chặt răng, toàn thân run rẩy.

Năm đó, cho dù bị đạn bắn trúng, Trần Sinh cũng chưa từng lộ ra vẻ mặt dữ tợn như vậy bao giờ. Từ đó có thể tưởng tượng được lúc này anh đang đau đớn đến nhường nào.

Giờ phút này, vô số kinh mạch rải rác khắp tứ chi không ngừng truyền tới cảm giác như bị hàng ngàn con côn trùng đồng loạt gặm nhấm, cắn xé. Lục phủ ngũ tạng cũng nóng bừng như bị thiêu cháy.

Da thịt của anh đã đỏ bừng, quần áo ướt đẫm mồ hôi, mơ hồ có thể nhìn thấy những kinh mạch đang nổi gồ lên thật đáng sợ dưới lớp quần áo.

"Ah!"

Cuối cùng, Trần Sinh cũng nhịn không được mà gầm lên một tiếng, ngã từ trên giường xuống đất rồi không ngừng lăn qua lăn lại, vẻ mặt vô cùng thống khổ.