Ra Tù, Chiến Thần Trở Về

Chương 2: Được rồi



Tần thành.

Mùa hè oi ả, trời cao chiếu rọi cái nắng gắt gỏng, bao trùm đô thị sầm uất bằng tầng lớp ánh sáng chói lóa, xe đến xe đi trên khắp nẻo đường nhựa, hai bên ngã tư đường, nhóm cả trai lẫn gái ăn mặc mỏng manh, đây chính là phong cảnh độc đáo ở các thành phố lớn.

Lúc này là giờ cao điểm sau giờ tan sở, dòng người đông đúc, cái nắng như thiêu đốt khiến làn da của chị em phụ nữ càng thêm bóng loáng.

Một nơi càng có nhiều người đến thì càng có nhiều người kinh doanh nhỏ, trước một quán nhỏ có tên "Tạp hóa tổng hợp", Triệu Sinh lấy ra một hũ rượu mạnh, uống ừng ựng như đang uống nước lã.

Đốt dao nhỏ giống như lưỡi dao thổi qua yết hầu, anh thở ra một hơi tràn ngập vui sướng, đôi mắt tràn lười biếng nhìn về phía đám đông hối hả phía trước.

Ánh mắt tập tập trung chính xác vào cặp ngực, chân và bờ mông trắng bóng khác nhau được bao bọc bên trong lớp vải.

Những đường cong càng tinh tế, anh càng nhìn lâu, không hề giấu giếm, một bên quang minh chính đại uống rượu, một bên thưởng thức, rất thích ý.

Đã ba tháng kể từ khi từ nhà tù trở về Tần Thành, sống như thế này cảm thấy thật thoải mái, tự do, không còn phải nghe mệnh lệnh của người khác như trước nữa.

"Ông chủ, dán màn hình giúp tôi với." Lúc này, bên tai truyền đến một giọng nói, một người phụ nữ cầm theo một chiếc điện thoại di động mới tinh, đặt trên quầy hàng của Trần Sinh.

"Xong rồi."

Trần Sinh cầm lấy miếng dán màn hình điện thoại, hai phút làm việc, đã có thêm hai mươi tệ vào ngân sách, vui vẻ bỏ vào túi.

Lúc này, điện thoại reo lên.

"Tiểu Trần, nhà vệ sinh của tôi bị nghẹt rồi, về nhà nhớ thông dùm tôi nha." Vừa mới nhận được thoại, phía bên kia đã truyền đến giọng nói của một người phụ nữ.

"Sao lại bị nghẹt nữa rồi, hai ngày trước vừa mới thông rồi mà?"

"Ai da, tôi có thể làm gì được chứ, tôi cũng đâu còn cách nào khác hết."

"Được rồi được rồi, khi nào về nhà tôi sẽ xem thế nào."

Sau khi cúp điện thoại, không lâu sau, Trần Sinh nhận thêm một số mối làm ăn nữa, bao gồm thợ mở khóa, thợ sửa máy nước nóng, miếng dán màn hình, đủ các loại công việc lặt vặt.

Khoảng sáu giờ chiều, sau khi hoàn thành xong tất cả những công việc này, Trần Sinh nhận được bảy tám trăm tệ trong tài khoản, lái chiếc xe ba bánh bị hỏng của mình, chuẩn bị đảm nhận công việc kinh doanh tiếp theo.

Lúc này, chiếc điện thoại Nokia lỗi thời lại vang lên.

"Xin lỗi, hiện tại tôi không nhận việc nữa, việc hôm nay đã đầy rồi." Trần Sinh nói.

"Tiên sinh Trần, tôi là cô giáo của Tử Hàm, ngài mau tới bệnh viện 308 một chuyến đi."

Trần Sinh biến sắc: "Cô Liễu, có chuyện gì sao?"

"Tử Hàm đột nhiên chảy máu mũi ở trường, sau đó té xỉu, bây giờ đang ở trên xe cứu thương!"

"Được rồi, tôi lập tức tới ngay!"

Triệu Sinh bỏ chiếc xe ba bánh bên đường, không quan tâm đến bất cứ điều gì, bắt một chiếc taxi đi thẳng tới bệnh viện 308.

Trương Tử Hàm là em gái của Trương Phàm.

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Bệnh viện số 308 là một trong những bệnh viện hàng đầu ở Tần Thành, vừa bước vào đã ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc, theo sự hướng dẫn của cô giáo Tử Hàm, anh nhanh chóng đi tới lầu bốn.

Trên hành lang, có một nữ giáo viên đang đi đi lại lại, khoảng hai mươi hai ba tuổi, dáng người rất đẹp, chắc chắn là một mỹ nữ, mặc một chiếc váy dài, cử chỉ tao nhã khéo léo như một bó hoa sơn chi nở rộ.

Tuy nhiên, Trần Sinh lại không có tâm trạng thưởng thức.

"Cô Liễu, Tử Hàm đâu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?"

Trần Sinh đã gặp cô giáo này vài lần, là chủ nhiệm lớp của Trương Tử Hàm, tên là Liễu Như Nguyệt, là nữ giáo viên xinh đẹp nhất trong trường.

Đồng thời cô cũng là người quan tâm Trương Tử Hàm nhất khi Trương Tử Hàm ở cô nhi viện.

"Bát Hoang, con bé đang ở trong phòng cấp cứu, vẫn chưa biết tình huống cụ thể, bác sĩ đang chẩn đoán." Trên mặt Liễu Như Nguyệt tràn ngập lo lắng, kể sơ mọi chuyện cho Trần Sinh nghe.

"Bác sĩ đang nghi ngờ con bé bị bệnh bạch cầu cấp tính." Liễu Như Nguyệt nói một cách nặng nề.

Trần Sinh sửng sốt, sắc mặt có chút tái nhợt: "Bệnh bạch cầu?"

"Trần tiên sinh, ngài đừng gấp, chỉ đang nghi ngờ mà thôi, không hẳn là thật đâu." Một làn gió thơm mát thổi qua, Liễu Như Nguyệt đi tới trước mặt Trần Sinh khuyên nhủ.

"Ừm."

Trần Sinh cảm thấy rất khẩn trương, đợi ở ngoài phòng cấp cứu, không lâu sau, cửa phòng cấp cứu mở ra, mấy vị bác sĩ đẩy một chiếc giường đi ra ngoài.

Trên giường có một cô bé đang nằm ngủ, cô bé rất đáng yêu, khoảng mười tuổi, đôi mắt to long lanh, ngây thơ hồn nhiên, buộc tóc đuôi ngựa, sắc mặt có chút tái nhợt.

Em ấy đã tỉnh lại, nhìn thấy Trần Sinh, yếu ớt kêu lên: "Anh Bát Hoang."

"Tử Hàm."

Trần Sinh lập tức chạy tới sờ sờ đầu em ấy: "Em cảm thấy sao rồi?"

"Em không sao, cô giáo, anh Bát Hoang, xin lỗi vì đã khiến hai người lo lắng." Cô bé là hiểu chuyện, suy yếu nói.

"Tiên sinh, người bệnh cần nghỉ ngơi, bây giờ không nên làm phiền, có vấn đề gì thì anh cứ đi hỏi bác sĩ trước đi." Một y tá nói với Trần Sinh.

"Được, xin các vị nhất định phải chăm sóc em ấy thật tốt." Trần Sinh nói: "Tử Hàm, em nghĩ ngơi trước đi, anh sẽ tới đó sớm thôi."

"Dạ." Trương Tử Hàm vô cùng mệt, gật đầu, được nhóm y tá đẩy đi.

"Trong hai vị ai là người giám hộ của Trương Tử Hàm?" Một vị bác sĩ bận áo blouse trắng trông khoảng bốn mươi tuổi nhìn về phía Trần Sinh và Liễu Như Nguyệt.

"Là tôi!"

Trần Sinh và Liễu Như Nguyệt đồng thanh nói, sau đó nhìn nhau, Trần Sinh mới nói: "Là cả hai chúng tôi, bác sĩ, ngài cứ nói đi."

"Đi theo tôi."

Bác sĩ đưa hai người đến phòng làm việc, lấy báo cáo chẩn đoán từ máy tính ra: “Đứa trẻ đã được xác định mắc bệnh bạch cầu cấp tính. Tình trạng rất nghiêm trọng, cần chuẩn bị phẫu thuật gấp."

“Cái gì.” Mặc dù sớm đã đoán được từ trước, nhưng sắc mặt Lưu Như Nguyệt vẫn có chút tái nhợt.

Ngược lại, Trần Sinh có vẻ tương đối bình tĩnh: "Tỷ lệ thành công của ca phẫu thuật là bao nhiêu, em ấy còn nhỏ như thế, có thể sống sót không?"

"Bệnh tình đã đạt đến mức nghiêm trọng, xác suất thành công chỉ có ba mươi phần trăm."

"Cái gì!"

Trần Thịnh nắm lấy cổ áo bác sĩ: "Ba mươi phần trăm? Ông có chắc không?"

Thái độ của Trần Sinh đột nhiên thay đổi, bác sĩ sợ hãi đến tái mặt, Liễu Như Nguyệt vội vàng đẩy anh ra: "Bát Hoang."

Chỉ khi đó Trần Sinh mới nhận ra sự thất thố của mình.

Không có cách nào, Tử Hàm là em gái duy nhất của người anh em mình, anh đối xử với Tử Hàm như là em gái ruột thịt của mình vậy.

“Có phẫu thuật hay không còn tùy hai người quyết định.” Bác sĩ thở dài: “Cô bé dễ thương đến thế mà lại mắc bệnh như vậy, ai da....."

"Làm!"

Trần Sinh kiên quyết nói: "Bác sĩ, xin lập tức thu xếp."

“Phí phẫu thuật khoảng năm mươi vạn, hai người...." Bác sĩ nhìn hai người.

"Năm mươi vạn...."

Trần Sinh: "Tôi trả trước sáu vạn, số còn lại thì từ từ trả có được không?"

"Sáu vạn quá ít, theo quy định của bệnh viện, có lẽ sẽ có chút khó khăn." Bác sĩ thành thật nói.

"Tôi vẫn còn một ít tiền ở đây." Liễu Như Nguyệt nói: "Ước chừng mười ba vạn."

"Mười chín vạn, chắc là đủ rồi, số tiền còn lại thì hai người cứ nghĩ biện pháp đi, tôi sẽ thông báo với phía dưới bắt đầu tìm tủy phù hợp, trong vòng bảy ngày, nhất định phải giao đủ số tiền còn lại."

"Được."

Trần Sinh và Liễu Như Nguyệt cùng nhau đi trả tiền, anh nói với Liễu Như Nguyệt: "Cô Liễu, coi như là tôi mượn cô số tiền này, tôi nhất định sẽ trả đủ cho cô."

"Ừm."

Liễu Như Nguyệt không khách khí, cô biết nam nhân muốn giữ thể diện, nhưng cô cũng không có ý định để Trần Sinh trả lại số tiền này: “Số tiền còn lại tôi sẽ cố gắng tổ chức quyên góp trong trường, nếu vẫn không đủ...."

"Tôi sẽ kiếm thêm!"

Ánh mắt Trần Sinh tràn đầy vẻ kiên quyết và nghiêm túc hơn bao giờ hết.