Ra Tù, Chiến Thần Trở Về

Chương 3:  Anh phải rời đ



"Tử Hàm, ừm.....Y tá nói em bị bệnh nhẹ, cần nằm viện, còn cần phẫu thuật, em có sợ không?"

Đây đã là ngày thứ ba Tử Hàm nhập viện, ba ngày nay Trần Sinh cũng không lập tức đi kiếm tiền, anh vẫn luôn ở bên Tử Hàm, chăm sóc em ấy, bảo vệ em ấy, chưa bao giờ rời xa dù chỉ nửa bước.

Biểu hiện của cô bé rất kiên cường, vì không để cho Trần Sinh lo lắng, những chuyện đủ khả năng đều tự mình làm.

Trần Sinh vuốt ve đầu nhỏ của em ấy, trong mắt tràn ngập yêu thương và lo lắng.

“Không sợ.” Tử Hàm nằm trên giường bệnh màu trắng, tay đang truyền dịch: “Anh Bát Hoang, anh yên tâm, Tử Hàm mạnh mẽ lắm, em biết bệnh của em rất nghiêm trọng, nghe chị y tá nói em bị bệnh bạch cầu, có thể sống không được bao lâu nữa, anh Bát Hoang, là thật sao?"

"Chị y tá nào nói vậy?" Sắc mặt Trần Sinh hơi thay đổi, hỏi.

"Anh Bát Hoang, anh đừng trách chị y tá, các chị ấy nói ở ngoài cửa, em không cẩn thận nghe được."

"Yên tâm đi, Tử Hàm, tin tưởng anh, em nhất định sẽ khỏe thôi."

Trần Sinh không trả lời trực tiếp câu hỏi của Tử Hàm, sờ mũi nhỏ của em ấy, nhẹ giọng nói: "Chờ em khỏe lại, anh dẫn em đi khu vui chơi chơi, được không?"

"Dạ."

Tử Hàm chớp mắt: "Anh Bát Hoang, anh không cần lo lắng cho em, em sẽ không sao đâu, còn có, anh nhất định không được nói với anh Phàm đang chấp hành nhiệm vụ bí mật biết chuyện này, khiến anh ấy lo lắng cho em, có được không?"

"Được rồi, Tử Hàm, anh sẽ không nói cho cậu ấy biết đâu." Trong lòng Trần Sinh cảm thấy khó chịu không thôi, em ấy không biết Trương Phàm đã qua đời, còn tưởng Tưởng Phàm vẫn đang chấp hành nhiệm vụ bí mật của quốc gia.

"Sau ngày hôm nay, anh sẽ nhờ chị y tá của bệnh viện chăm sóc cho em. Tử Hàm, em nhất định phải nghe lời, biết không?"

"Dạ, vâng ạ, không phải anh nói em càng nghe lời thì nhiệm vụ bí mật của anh trai em càng thuận lợi sao, em sẽ không gây rắc rối cho anh đâu."

Do nhiều nguyên nhân như môi trường sống, Trương Tử Hàm hiểu chuyện hơn so với những nữ sinh cùng tuổi, bởi vậy Trần Sinh cũng không quá lo lắng.

Anh phải rời đi.

Năm mươi vạn.

Số tiền này không thể để Liễu Như Nguyệt chi trả được, anh phải tự mình trả.

Con số khổng lồ này đối với anh mà nói, nói có không khó, nói đơn giản, thật sự cũng không đơn giản lắm.

Không khó, bởi vì chỉ cần anh yêu cầu, đừng nói năm mươi vạn, năm trăm vạn cũng có người đích thân đưa đến tận tay anh, chỉ là, không đến bước đường cùng, anh không muốn nợ nhân tình của ai.

Anh phải tự mình kiếm tiền.

"Tử Hàm, em yên tâm, dù có thế nào đi chăng nữa, anh cũng sẽ không để cho em gặp chuyện gì đâu."

Bản thân Trần Sinh cũng biết y thuật, trong ba năm qua, anh vẫn đi theo Sửu gia học tập, sử dụng động vật làm vật thí nghiệm, thông thạo cả Tây y lẫn Trung y.

Tuy nhiên, chưa bao giờ được thử nghiệm trên người.

Điều quan trọng nhất là, thủ đoạn hành nghề y của Sửu gia cực kỳ cổ quái, anh không dám tùy tiện ra tay với Tử Hàm, chuyện này phải để bệnh viện làm.

Sau khi dặn dò nhân viên y tế của bệnh viện, Trần Sinh rời đi, trực tiếp đi đến chợ Nhân Tài, ở lối vào chợ Nhân Tài, đặt một mảnh giấy rộng một mét vuông.

Viết ba dòng chữ:

Tìm việc làm, tiền lương năm vạn, cần trả trước tiền lương một năm.

Mục tiêu tìm việc: Bất kỳ ngành nghề gì.

Trần Bát Hoàng.

Sau đó, Trần Sinh ngồi xếp bằng sau mảnh giấy, yên lặng chờ đợi.

Vừa ngồi xuống, rất nhiều người lập tức bị anh thu hút đến đây.

"Mẹ kiếp, thằng nhãi này điên rồi sao, tiền lương năm vạn, còn muốn trả trước tiền lương một năm? Vẫn chưa tỉnh ngủ à?"

"Ha ha, giới trẻ ngày nay, thật không hiểu trời cao đất rộng mà."

"Nếu ai nhận hắn, đúng là bị bệnh thần kinh mà....."

Trong chợ Nhân Tài, có tìm việc, có tìm người, có rất nhiều người sau khi nhìn thoáng qua đều nói nói nhỏ mấy câu trào phúng.

Trần Sinh dường như không nghe thấy gì, chỉ ngồi đó không nhúc nhích, tùy ý để những người này nói ra nói vào, không trả lời một câu, cũng không đi, lại càng không đỏ mặt.

Cho đến khi đã gần một tiếng đồng hồ trôi qua.

Hầu như tất cả mọi người ở chợ Nhân Tài đều biết tới anh, cũng đều cho rằng tên nhãi đó là kẻ ngu si.

Ở một góc của chợ Nhân Tài, một người đàn ông trung niên bốn mươi tuổi nhìn Trần Sinh đang ngồi ở cửa: "Khinh Ngôn, cô thấy tên nhóc đó thế nào, có thể đảm nhận nhiệm vụ không?"

"Giám đốc Tống." Ở phía sau ông ấy là một người phụ nữ trông hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi ăn mặc như thư ký: "Tôi cảm thấy không được đâu, hành vi của anh ta vô cùng ngu ngốc."

Diệp Khinh Ngôn không hiểu tại sao Tống Thiên Vũ có thể cự tuyệt một vệ sĩ với mức lương mười vạn nhưng lại đột nhiên hỏi đến một tên nhãi ngu ngốc ở cửa kia, theo cô ta thấy, tên kia chỉ là một tên ngu ngốc muốn lòe thiên hạ mà thôi, không đáng để ý tới.

"Tôi nghĩ chúng ta có thể thử xem sao." Tống Thiên Vũ nói: "Tục ngữ nói, thiên tài ở bên trái, kẻ điên ở bên phải, cậu ta làm loại chuyện này ở cổng chợ Nhân Tài, nhận hết mọi xem thường, nhưng lại không có phản ứng gì, chỉ có hai khả năng."

“Hoặc cậu ta là một tên ngu ngốc như cô đã nói, hoặc cậu ta là một người có bản lĩnh thật sự."

"Khinh Ngôn, cô đi kiểm tra cậu ta giúp tôi nhé?"

Tống Thiên Vũ đã ra lệnh, Diệp Khinh Ngôn đương nhiên sẽ không cự tuyệt, cô ta chỉ là thư ký, phụ trách chấp hành mệnh lệnh, không cần phải hỏi quá nhiều câu 'Vì sao'.

"Vâng."

Sau khi đồng ý, Diệp Khinh Ngôn bước ra ngoài, đi đến trước mặt Trần Sinh, liếc nhìn dòng chữ phía trên:

"Anh tên là Trần Bát Hoàng?"

Cuối cùng cũng có người hỏi, Trần Sinh ngẩng đầu lên, chỉ thấy đó là một phụ nữ xinh đẹp với đường nét khuôn mặt thanh tú thành thục, khăn choàng tóc ngắn, nửa thân trên mặc một chiếc áo sơ mi trắng mỏng, trên tay cầm một tập hồ sơ, phía dưới bận một chiếc váy màu đen, đôi đùi thon thả được bao bọc trong lụa đen, dưới chân là đôi giày cao gót màu đen cao mười cm, với những đường cong tổng thể đẹp mắt, lối trang điểm nhẹ nhàng, ngũ quan thành thục, ít nhất có thể đạt tám, chín điểm.

Một chị gái mạnh mẽ toàn vẹn.

Không ngờ hôm nay lại gặp được một người phụ nữ xinh đẹp như vậy, dù không tìm được việc làm thì cũng là một chuyến đi đáng giá.

Một số tên đàn ông ở phía xa xa luôn nhìn về phía cô ta.

Trần Sinh lại không chút kiêng kị nào mà nán lại gần cô ta.

Mọi người đều yêu thích cái đẹp.

Anh cũng không phải ngoại lệ.

Cảm nhận được ánh mắt rực lửa của đối phương, Diệp Khinh Ngôn khẽ cau mày, độ thiện cảm của cô ta đối với anh lại giảm xuống vài điểm, đã thành số âm rồi.

"Là tôi." Trần Sinh nói: "Trần Sinh, tự Bát Hoang, tất cả mọi người đều gọi tôi là Trần Bát Hoang."

“Quét sạch toàn bộ chốn xa xăm bốn phương, đúng là một cái tên rất hay.” Diệp Khinh Ngôn nói một câu khách sáo, sau đó đi thẳng vào vấn đề:

"Tôi cần thuê một vệ sĩ, anh có hứng thú không?"

"Có đủ tiền, sẽ có hứng thú.” Trần Bát Hoàng cười nói: “Mỹ nữ, là để bảo vệ cô sao?"

Sắc mặt Diệp Khinh Ngôn trở nên lạnh lùng: "Đương nhiên có đủ tiền, chỉ sợ anh không có đủ bản lĩnh, tốt nhất có thể chinh phục tôi ngay lập tức!"

"Bùm!"

Diệp Khinh Ngôn vừa dứt lời, một chiếc bàn gỗ đã bị chẻ làm đôi, một gã đàn ông to lớn thu tay lại, nhảy đến trước mặt Diệp Khinh Ngôn, che khuất Trần Sinh: "Mỹ nữ, sao có thể tìm một tên trẻ người non dạ như thế làm vệ sĩ được? Cô thấy tôi thế nào?"

"Không cần năm vạn, chỉ cần ba vạn, hơn nữa không cần trả trước, tôi tên là Thạch Bình, mong được chỉ bảo thêm!"

Diệp Khinh Ngôn cố ý thăm dò Trần Bát Hoàng, cầm lấy tấm danh thiếp của vị tháng lương ba vạn, nhỏ giọng nói: "Ừ, cũng không tệ lắm."

Ngay từ khi Diệp Khinh Ngôn xuất hiện, vẻ đẹp của cô ta đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người, hiện tại lại ra tay hào phóng để thuê vệ sĩ, càng được nhiều người chú ý.

"Tiểu thư!"

Một người đàn ông trung niên mặc vest đi tới đưa danh thiếp cho cô ta: "Xin chào, tôi là giám đốc của Công ty TNHH Quản lý nhân sự an ninh Thiên Duyệt An, Hồng Minh, nếu ngài cần vệ sĩ, chúng tôi rất chuyên nghiệp, sẵn sàng cống hiến sức lực vì ngài!'