Ra Tù, Chiến Thần Trở Về

Chương 4: Tôi có thể đánh được hai mươi kẻ



Diệp Khinh Ngôn không dự đoán được sẽ xuất hiện tình huống như thế này, trước đây khi tìm kiếm vệ sĩ, bảo vệ gì đó đều do các công ty nhân tài chuyên môn cung cấp, lần này tình huống đặc thù, mới tự mình lựa chọn.

Sau khi nhận danh thiếp của Hồng Minh, cô ta liếc nhìn Trần Sinh, Trần Sinh đã bị đám đông chặn lại phía sau, vẻ mặt không hề bận tâm, lấy ra một lon sắt nhỏ, uống hết ngụm này đến ngụm khác.

Mũi của Diệp Khinh Ngôn nhạy hơn người bình thường, lập tức ngửi thấy mùi rượu, trong mắt hiện lên vẻ thất vọng.

Quả nhiên, chỉ là một tên ngu ngốc muốn lòe thiên hạ.

“Tiểu thư, những người đứng sau tôi đều là nhân tài an ninh của công ty chúng tôi.” Hồng Minh nhìn thấy Diệp Khinh Ngôn cầm lấy danh thiếp liền giới thiệu: "Vị Thạch Bình muốn có tiền lương ba vạn cũng là người của công ty chúng tôi, những người năm vạn, tám vạn hoặc là trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, hoặc là đã từng tham gia quân ngũ và đã xuất ngũ, hoặc là đã luyện tập võ thuật."

Hồng Minh mang theo 16 người, chia làm ba cấp: ba vạn, năm vạn, tám vạn.

"Người chuyên nghiệp có thể vì ngài mà cung cấp phục vụ chuyên nghiệp, bất cứ ai trong số họ đều có bản lĩnh cả, ngài không cần tìm kiếm rác rưởi ven đường đâu." Hồng Minh lải nhải, vừa khen chính mình đồng thời thuận tiện châm chọc Trần Sinh là rác rưởi.

"Đúng vậy, tôi có thể đánh mười kẻ như tên nhãi con đó!"

"Tôi có thể đánh được hai mươi kẻ."

"Mỹ nữ, chúng tôi tuyệt đối mạnh hơn cậu ta nhiều!"

Một nhóm vệ sĩ ồn ào, để chứng tỏ sức mạnh của mình, hai người trong số họ thậm chí còn cởi áo, để lộ cánh tay rắn chắc, cơ bắp cuồn cuộn, có chút khủng bố.

"Không tồi."

Diệp Khinh Ngôn không có hứng thú lãng phí thời gian nữa, sự thật chứng minh, đối mặt với những người này, kẻ gọi là Trần Bát Hoang cũng chẳng dám nói một câu nào, cô ta chính thức nói: "Người của anh ở đây nhiều quá, khi nào có thời gian tôi sẽ gọi cho anh, để anh đề cử cho tôi vài người."

Nói xong, Diệp Khinh Ngôn xoay người rời đi.

"Đợi tí."

Cô ta vừa quay người lại thì có một giọng nói vang lên.

Trần Sinh chen ra khỏi đám đông.

Phải tốn rất nhiều công sức mới tìm được người chịu đến tìm anh, đương nhiên anh sẽ không để người ta rời đi rồi.

"Hả?" Diệp Khinh Ngôn có chút bất ngờ nhìn anh.

"Cô không phải muốn tôi chứng minh bản thân sao? Bây giờ tôi sẽ chứng minh cho cô xem."

"Ồ? Chứng minh thế nào?" Diệp Khinh Ngôn nói.

Trần Sinh nhấp một ngụm rượu, liếc mắt nhìn vệ sĩ do Hồng Minh mang đến:

"Thứ cho tôi nói thẳng, tất cả các vị ba vạn tám vạn đang ngồi ở đây..... đều là rác rưởi, đừng hô hào khẩu hiệu nữa."

"Ai dám đấu với tôi?"

"Hay là nói, cùng tiến lên?"

Nói xong, giống như có chút khát nước, Trần Sinh lại nhấp một ngụm rượu.

Chẳng lẽ là do uống quá nhiều?

Diệp Khinh Ngôn cau mày, một lúc đắc tội mười mấy người, đây không phải một nước đi thông minh, xét về thể lực thì Trần Bát Hoàng không mạnh, thậm chí nhìn có chút yếu đuối.

Cho dù là vị vệ sĩ với mức lương mười vạn bọn họ gặp lúc trước cũng không dám hành động liều lĩnh như vậy.

"Ha ha."

Hồng Minh nở nụ cười, gặp phải khách hàng lớn, anh ta đang lo lắng không có cơ hội để người của mình thể hiện, hiện tại thì tốt rồi, bia ngắm đưa đến trước cửa, chắc chắn phải đánh rồi.

"Khẩu khỉ cũng lớn đấy, được rồi, hôm nay sẽ cho cậu mở rộng kiến thức, xem một vệ sĩ chân chính là thế nào, các vị, ai muốn tiến lên đấu với cậu ta?"

'Tôi!"

Thạch Bình đã muốn thể hiện bản thân từ lâu, Hồng Minh chưa kịp nói xong đã lập tức đứng dậy.

Hắn cởi áo, mặc vest vào, cánh tay đầy cơ bắp, cơ ngực run run: “Nhóc con, dám gọi chúng tôi là rác rưởi, đúng to gan thật đấy."

"Đừng đe dọa nữa, ra tay đi." Trần Sinh cất lon rượu đi.

"Bùm!"

Thạch Bình quả nhiên là một kẻ cường tráng, không nói nhiều nữa, nhắm một quyền vào đầu Trần Sinh, cú đấm này rất uy lực, nếu đánh trúng thật, có lẽ sẽ rất khó chịu.

Trần Sinh xoay người nhanh như chớp, nắm đấm trượt khỏi mặt anh, cùng lúc đó, tay đang cầm lon rượu đánh vào khuỷu tay Thạch Bình.

Lập tức, Thạch Bình cảm giác toàn bộ cánh tay tê dại, khiến hắn không thể sử dụng chút sức lực nào nữa.

Hắn còn chưa kịp hoàn hồn, Trần Sinh đã đá vào vùng ruột thừa ở bụng dưới của hắn, lực không mạnh, nhưng lại đau muốn chết, Thạch Bình lùi lại năm ba bước, sắc mặt tái nhợt ngồi chồm hổm xuống, mất đi sức chiến đấu.

"Hay!"

Có rất nhiều người ở đây bị thu hút đến xem, trong đám người có người hô to, động tác của Trần Sinh gọn gàng lưu loát, hai lần ra tay, như một bộ phim võ thuật, vô cùng hấp dẫn.

Vệ sĩ ba vạn, hai chiêu đã bị giải quyết!

"Đây là ba vạn sao? Không được tốt lắm nha, tôi cảm giác tôi có thể đánh tới mười tên." Lại uống thêm một ngụm rượu, Trần Sinh cảm thấy cả người khoan khoái dễ chịu vô cùng.

Trong đời anh có hai sở thích lớn, yêu rượu và mỹ nhân, có thể không cần tiền, cũng có thể vứt bỏ quyền lực, nhưng mỹ nhân và rượu ngon đều phải có.

Hồng Minh có vẻ xấu hổ, vốn định chứng tỏ người của mình, lại không ngờ rằng người lại bị giải quyết chỉ với hai chiêu, anh ta không phục nói: "Còn ai muốn tới thỉnh giáo không?"

"Tên này có chút thủ đoạn, để tôi thử xem." Một vệ sĩ cấp tám vạn đứng lên, thân thể hắn cũng vô cùng cường tráng, cực kỳ tự tin, theo từng những bước chân, có vẻ là một người luyện võ thuật.

Đây quả thực là một người luyện võ thuật, karate đai đen tam đẳng, thực lực chiến đấu ít nhất có thể san bằng năm hòn đá, mười ba mười lăm người bình thường tay không có lẽ cũng không thể đến gần hắn.

Hắn thành thạo tất cả các kỹ năng đá, đánh, ném, giữ, khóa, vặn và karate.

"Tại hạ tên Giang Sơn!" Người tới tự nói tên họ, rồi sau đó, vô cùng rõ ràng, trực tiếp ra tay.

Cao thủ vừa ra tay là đã biết sức mạnh thế nào, tứ chi khắp thân thể hắn phối hợp với nắm đấm, cũng là một cú đấm đơn giản, nhưng có nhiều cách biến đổi khác nhau, dù Trần Sinh có tránh né như thế nào thì cũng không thể tránh khỏi.

Lại càng không để lộ ra những điểm yếu trí mạng như Thạch Bình.

"Ừng ực...."

Lại uống thêm một ngụm rượu, hừng hực sức chiến đấu, tận dụng sức chiến đấu của ngụm rượu này, Trần Sinh lại ra tay, tung ra cú đấm tương tự.

Cú đấm này vô cùng xảo quyệt.

Không chỉ tránh đòn tấn công của Giang Sơn bằng tư thế kỳ lạ mà nắm đấm của anh còn đập mạnh vào cằm Giang Sơn.

"Bùm!"

Giang Sơn hét lên thảm thiết theo bản năng, đầu óc choáng váng, bước chân loạng choạng, ngay cả người luyện võ thuật như hắn cũng không thể đứng vững, ngồi phịch xuống đất.

"Tám vạn? Cũng chẳng ra làm sao cả."

Trần Sinh bình tĩnh nói.

"Mẹ nó, ghê gớm thật!"

"Làm sao có thể chứ?"

Những người xem đều chết lặng, dù là Thạch Bình hay Giang Sơn, thể chất của họ trông mạnh mẽ hơn Trần Sinh rất nhiều, cũng lớn tuổi hơn anh nữa, đang ở thời kỳ đỉnh cao của cuộc đời.

Tuy nhiên, cả hai người dưới tay của anh, ngay cả cơ hội đánh trả cũng không có.

Cho dù là người thường, bọn họ cũng nhìn ra Trần Sinh lợi hại như thế nào.

Một đám người ngoài nghề xem náo nhiệt, đám vệ sĩ do Hồng Minh mang đến đều trợn mắt há hốc mồm, người mạnh nhất trong số họ là Giang Sơn cũng bị đánh bại bởi một chiêu duy nhất.

Điều đó có nghĩa là gì?

Có nghĩa là trong số họ không ai là đối thủ của người đàn ông tên Trần Bát Hoang trước mặt!

Mọi người kinh ngạc không nói nên lời, mặt Hồng Minh đỏ bừng, xấu hổ vô cùng, vừa rồi còn nói Trần Bá Hoàng là rác rưởi bên đường.

Bây giờ xem ra nếu anh là rác rưởi thì chẳng phải họ và những người khác còn tệ hơn rác rưởi sao?

Vẻ mặt anh ta có chút ngượng ngùng, quay người lại nói: "Còn ai dám khiêu chiến với vị huynh đệ này không?"

Lời nói rõ ràng đã nhẹ nhàng hơn nhiều so với lúc đầu.