Ra Tù, Chiến Thần Trở Về

Chương 5:  Dược phẩm Thiên Vũ? 



Hồng Minh nói xong, đám vệ sĩ lần lượt im lặng, không ai dám lên tiếng, kẻ vừa nói có thể đánh được mười tên như anh, đã sớm thừa dịp không ai chú ý, lặng lẽ lùi ra phía sau đám người.

Sau một lúc lâu không có người, Trần Sinh nhìn mỹ nữ bên cạnh: "Thế nào, năm vạn này của tôi, có phải rất tiết kiệm hay không?"

"Cũng không tệ lắm."

Biểu hiện của Diệp Khinh Ngôn rất bình thản, trong mắt cô ta, những tên vệ sĩ ba vạn, năm vạn,tám vạn này chẳng là gì cả, mặc dù cô ta là đàn bà con gái, cũng có thể đánh bại mấy tên Giang Sơn Thạch Bình khi nãy.

Thư ký của Tống Thiên Ngọc, không phải là thứ mà một bình hoa có thể đảm đương nổi.

Cô ta không chỉ xinh đẹp, có bằng cấp cao mà còn có thân thủ mạnh mẽ hơn đại đại đa số đàn ông.

Nếu không, cô ta không có tư cách làm thư ký của Tống Thiên Vũ, cũng không dám làm thư ký của ông ấy, dù sao với dung mạo đẹp như vậy, rất khó để làm thư ký của đàn ông mà không khiến người khác suy nghĩ xấu xa.

Quay đầu lại nhìn Tống Thiên Vũ, thấy người phía trước khẽ gật đầu, cô ta nói với Trần Sinh: "Anh đi theo tôi."

Sau đó, quay người rời đi.

Trần Sinh đi theo cô, thưởng thức cặp mông tròn trịa bắt mắt được váy che đi, tấm tắc khen ngợi, lớn như thế, nhất định có thể sinh ra một đứa bé béo tròn.

Diệp Khinh Ngôn dẫn Trần Sinh đi tới một căn phòng họp, trong phòng họp, Tống Thiên Vũ ngồi ở phía trên.

"Giám đốc Tống, người đến rồi, anh ta tên là Trần Bát Hoang." Diệp Khinh Ngôn không giới thiệu tên Trần Sinh, cô ta cảm thấy cái tên đó quá thư sinh, không hay bằng tên Trần Bát Hoang.

Diệp Khinh Ngôn lại giới thiệu với Trần Sinh:

"Vị này là Tống Thiên Vũ, chủ tịch công ty dược phẩm Thiên Vũ."

Dược phẩm Thiên Vũ?

Cái tên này khiến Trần Sinh hơi kinh ngạc, đây là một trong những tập đoàn nổi tiếng nhất Tần thành, không nghĩ tới ông ấy lại là người tuyển vệ sĩ.

"Xin chào!"

Tống Thiên Vũ nhìn thấy biểu hiện vừa rồi của Trần Sinh, trực giác nói cho ông ấy biết, năng lực của Trần Sinh không chỉ có như thế: "Bát Hoang, xin cho phép tôi gọi cậu như thế, đúng là tuổi trẻ tài cao mà."

"Khách sáo rồi."

Trần Sinh nói: "Là ngài tìm vệ sĩ sao? Không thành vấn đề, nhưng tôi đã viết điều kiện của mình rõ ràng rồi, phải trả trước một năm tiền lương."

"Yên tâm, chúng tôi tìm được câu, đương nhiên sẽ đáp ứng điều kiện của cậu, nhưng mà không phải là làm vệ sĩ, mà là làm vị hôn phu."

"Làm vị hôn phu của ông?" Ánh mắt Trần Sinh hiện lên vẻ cổ quái.

"Khụ..... " Tống Thiên Vũ nói: "Đương nhiên không phải, là con gái của tôi, trước mắt con bé đang học tập ở học viện."

"Khinh Ngôn, cô nói cho cậu ấy biết rõ sự tình đi."

"Vâng."

..

Các bạn vào google.com gõ me_truyen_hot và vào tìm kiếm truyện mình muốn nhé. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Diệp Khinh Ngôn lấy từ trong cặp ra một ít tư liệu đưa cho Trần Sinh đồng thời giải thích: “Con gái của giám đốc Tống, Tống Ngữ Yên, đang học tập ở học viện kinh doanh, còn ba tháng nữa sẽ tốt nghiệp, ba tháng này, cần anh làm vị hôn phu của cô ấy kiêm chức vệ sĩ, điều kiện tiên quyết là không để cô ấy phát hiện ra chuyện này, phải khiến cho cô ấy nghĩ rằng anh là vị hôn phu thật sự của cô ấy."

Có yêu cầu như vậy sao?

Trần Sinh vẫn im lặng, chờ Diệp Khinh Ngôn nói tiếp.

Đây là lần đầu tiên anh thấy một người cha đi tìm vị hôn phu cho con gái mình, mà còn là một vị hôn phu mà chưa từng gặp mặt.

"Tập đoàn dược phẩm gần đây gặp phải một số vấn đề, yếu tố an toàn của tiểu thư không ổn, trong thời kỳ mấu chốt này, phải bảo đảm sự an toàn cho cô ấy, nhưng cô ấy lại không thích có vệ sĩ bên người, cho nên, chỉ có thể sắp xếp cho anh một thân phận khác đi bảo vệ cô ấy." Diệp Khinh Ngôn nói.

"Tóm lại, mục đích là để bảo vệ cô ấy, ngăn cản cô ấy tiếp xúc với một số người đàn ông có ý đồ xấu."

"Ồ."

Trần Sinh hiểu rõ, cụ thể chi tiết thì anh cũng không hỏi, không thuộc phạm vi trách nhiệm của anh, chỉ cần trả tiền cho anh là được.

"Chúng tôi sẽ sắp xếp cho cậu đi học, chỉ mất ba tháng thôi." Tống Thiên Vũ tiếp lời nói: "Trong vòng ba tháng tôi sẽ cung cấp cho cậu những gì cậu cần. Trách nhiệm chính của cậu là bảo vệ con bé an toàn."

"Quên đi."

Trần Sinh nói: “Tôi nhắc lại lần nữa, tôi cần ứng trước tiền lương một năm, không phải ba tháng."

"Yên tâm, một năm sáu mươi vạn, tôi sẽ đưa đủ cho cậu, nếu trong ba tháng không có chuyện gì xảy ra, sáu mươi vạn này chính là tiền lương ba tháng đó của cậu, nếu gặp chuyện không may, cậu có thể sống sót, thì đến tập đoàn dược phẩm làm việc trong một năm, hợp đồng đã soạn sẵn cho cậu rồi, nếu cậu đồng ý, chỉ cần ký tên, lấy dấu vân tay, điền thông tin của cậu, thì chính thức có hiệu lực."

Trần Sinh lấy hợp đồng, quét mắt nhìn một lượt, không có vấn đề gì, sảng khoái ký tên lên.

Bây giờ anh rất cần tiền.

Năm mươi vạn không phải là nhiều, nhưng muốn tìm trong phút chốc thì sợ khó có thể, ngay cả chính anh cũng chưa nghĩ tới, hôm nay vừa tới chợ Nhân Tài đã có người nhìn trúng anh.

Tống Thiên Vũ ngồi được trên vị trí hôm nay, quả thực có mắt nhìn hơn người.

Trong mắt người thường, những gì anh làm chính là ngu ngốc.

"Khinh Ngôn, chuyển tiền cho cậu Bát Hoang đi.."

'Vâng, giám đốc Tống."

Diệp Khinh Ngôn làm việc cực kỳ hiệu quả, sáu mươi vạn đã được chuyển vào thẻ của Trần Sinh trong vòng chưa đầy một phút theo số thẻ trên hợp đồng.

"Khi nào cần cứ liên hệ tôi, có số điện thoại tôi trên hợp đồng rồi đó."

Lấy tiền xong, Trần Sinh tạm biệt rồi vội vàng rời đi, sau khi rời đi, Diệp Khinh Ngôn hỏi: "Giám đốc Tống, anh ta có thể bảo vệ tiểu thư sao?"

"Mặc kệ có thể hay không, hiện tại cậu ta chính là ứng cử viên thích hợp nhất." Tống Thiên Vũ nói.

Muốn vào học viện kinh doanh để bảo vệ Tống Ngữ Yên, phải xuất hiện với thân phận là vị hôn phu, ít nhất tuổi không thể quá cao, phải trông giống như sinh viên.

Ngoài ra, còn phải có kỹ năng xuất sắc.

Trong số những người từng gặp, hiện tại chỉ có Trần Bát Hoang đáp ứng được yêu cầu.

"Nhưng mà, anh ta cần nhiều tiền như thế, có phải lấy tiền đi đánh bạc hay không? Vừa rồi tôi thấy anh ta uống nhiều rượu như thế, nói không chừng là dân cờ bạc đó."

Uống rượu thì có liên quan gì đến dân cờ bạc, Tống Thiên Vũ không hiểu lắm về mạch não của phụ nữ, nhưng vì sự an toàn của con gái, quả thật cần phải điều tra.

"Cô đi điều tra thử xem, cậu ta lấy tiền để làm gì, thuận tiền thăm dò thân phận và lai lịch của cậu ta luôn."

"Vâng."

Sau khi nói chuyện xong, hai người rời khỏi chợ Nhân Tài, Tống Thiên Vũ lái chiếc Rolls Royce, còn Diệp Khinh Ngôn lái chiếc Volkswagen, bám theo phía sau Trần Sinh.

Chứng kiến Trần Sinh đi vào bệnh viện.

Cô ta không đi vào theo anh mà lấy điện thoại ra gọi điện: "Giúp tôi điều tra xem tiền giao dịch của số thẻ tôi vừa mới gửi cho cậu."

"Diệp tổng, tra được rồi, số thẻ này vừa mới chuyển năm mươi vạn làm hai đợt, trong đó có mười sáu vạn chuyển cho một cô giáo tên là Liễu Như Nguyệt, ba mươi mốt vạn còn lại thì đã chuyển cho bệnh viện."

"Được, đã biết."

Diệp Khinh Ngôn là thư ký của Tống Thiên Vũ, thân là tập đoàn dược phẩm, đương nhiên cô ta quen biết rất nhiều người trong bệnh viện, rất nhanh đã biết đến chuyện Trương Tử Hàm.

"Bệnh bạch cầu sao, khó trách."

Cuối cùng Diệp Khinh Ngôn cũng hiểu tại sao Trần Sinh lại bị ám ảnh bởi một năm tiền lương như vậy, cô ta từng có một người em trai cũng mắc phải căn bệnh tương tự, điểm khác biệt là khi đó cô ta còn quá trẻ, bất lực, trơ mắt nhìn em trai mình qua đời.

Có lẽ cô ta có thể lý giải tâm tình cần tiền lúc này của Trần Sinh, chi phí phẫu thuật và phí trị liệu hậu kỳ của bệnh bạch cầu là một khoản chi phí vô cùng lớn.

Có thể nói sáu mươi vạn còn lâu mới đủ.

Nửa giờ sau, Diệp Khinh Ngôn lại nhận được một phần tư liệu, tư liệu báo Trần Bát Hoàng là trẻ mồ côi, trước năm mười ba tuổi thì ăn cơm của bách tính mà lớn lên, từ mười ba đến hai mươi sáu tuổi, lý lịch mười ba năm này của anh là một khoảng trống rỗng.

Với thủ đoạn của cô ta, thậm chí nhân mạch khắp nơi của tập đoàn, cũng không điều tra được bất kỳ tin tức gì.

"Mười ba năm, thời gian dài như thế, anh ta đã làm gì?" Diệp Khinh Ngôn phát hiện, tên đàn ông gióng trống khua chiêng ở chợ Nhân Tài, trên người thế mà lại có một đống bí ẩn.

Khoảng thời gian mười ba năm trống rỗng thực sự khiến người khác ngạc nhiên vô cùng.

Khoảng trống của mười ba năm, kết quả này giao cho Tống Thiên Vũ, chỉ sợ không còn cái răng mà húp cháo mất.

Diệp Khinh Ngôn đợi ở bệnh viện 308 cho tới hoàng hôn, từ tin tức nội bộ, biết được Trần Bát Hoang đã rời đi, chuẩn bị đi thăm Tử Hàm một chút.

Một, là Trần Bát Hoang đã khiến cô ta nhớ về quá khứ, đã đến đay rồi, cũng nên đi thăm em gái của anh, thứ hai là muốn thông qua Tử Hàm biết thêm về quá khứ của Trần Bát Hoang.