Ra Tù, Chiến Thần Trở Về

Chương 6:  Phố đã lên đèn



Trong phòng VIP nơi Tử Hàm ở, em ấy là người duy nhất ở trong phòng, có hai y tá đang chơi đùa cùng em ấy, Diệp Khinh Ngôn đi từ ngoài cửa vào, hai y tá tự giác rời đi.

Rõ ràng, đã có người liên lạc với bọn họ trước.

"Chào chị gái xinh đẹp." .

||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||

Nhìn thấy Diệp Khinh Ngôn, Tử Hàm chớp chớp đôi mắt to như ngọc bích, ngoan ngoãn chào cô ta: "Chị đến thăm Tử Hàm à?'

"Đúng vậy."

Nhìn thấy Tử Hàm đáng yêu, Diệp Khinh Ngôn trở nên vô cùng hiền từ, trong lòng không khỏi có chút đáng tiếc, không ngờ cô bé này lại đáng yêu như vậy, trong đầu lại hiện lên dáng vẻ của em trai cô ta năm đó.

"Đây là quà chị cho em."

Diệp Khinh Ngôn lấy ra một con búp bê.

"Anh Bát Hoang nói không được nhận quà của người lạ.” Tử Hàm giải thích rõ ràng, nhìn thoáng qua, lại lắc đầu.

"Chị không phải người lạ, chị là bạn của anh Bát Hoang của em." Diệp Khinh Ngôn nói.

'Vậy chị hãy chứng minh chị là bạn của anh ấy đi." Từ Hàm chớp mắt.

"Ừm.....Anh ta tên là Trần Sinh, tự Bát Hoang, năm nay hai mươi sáu tuổi, chị nói đúng chứ?"

"Đúng rồi."

“Vậy thì em phải nhận quà của chị đó."

"Cảm ơn chị!"

Tử Hàm phấn khởi nhận lấy món quà, chơi đùa trên tay, tuy rằng em ấy rất hiểu chuyện, nhưng dù sao vẫn là một đứa trẻ ngây thơ, rất nhanh đã làm quen với Diệp Khánh Ngân.

"Trước kia anh Bát Hoang từng là một quân nhân xuất sắc, giống như anh Trương Phàm của em vậy đó, anh Trương Phàm phải chấp hành nhiệm vụ bí mật không thể trở nên, nên anh Bát Hoang đã tới đây chăm sóc em."

Thông qua từng bước dẫn đường, Diệp Khinh Ngôn dần dần biết được thân phận của Trương Tử Hàm, biết được Trần Bát Hoang vốn là một quân nhân, nhưng để biết thêm nhiều thông tin, thì lại không thể.

Tuy nhiên, những manh mối này đã đủ rồi, phần còn lại có thể từ từ điều tra.

"Đã muộn rồi, chị phải về nhà rồi, Tử Hàm, em phải nghe lời đó, lần sau chị lại đến thăm em." Diệp Khinh Ngôn vuốt ve mũi của Tử Hàm, sự yêu thích Tử Hàm của cô ta là xuất phát từ tận đáy lòng.

"Được, chị đi cẩn thận!" Tử Hàm gật đầu.

"Trước khi rời đi, chị còn có một việc muốn nhờ Tử Hàm giúp đỡ."

Tử Hàm nói một cách tinh quái: "Không được nói chuyện chị tới thăm cho anh Bát Hoang biết, có đúng không?"

Diệp Khinh Ngôn thoáng ngạc nhiên, Tử Hàm thông minh như thế, nằm ngoài dự đoán của cô ta: "Đúng, chính là chuyện này."

"Em sẽ không nói cho anh Bát Hoang biết đâu." Tử Hàm sớm đã nhận thấy cô ta không muốn để Trần Bát Hoang biết, bằng không cũng sẽ không chờ anh đi rồi cô ta mới xuất hiện.

"Chị ơi, chúng ta ngoéo tay nha!"

Diệp Khinh Ngôn cười cười, ngoéo tay thề với Tử Hàm, cuối cùng dặn dò những người ở bệnh viện chăm sóc Tử Hàm chu đáo, lúc này mới rời đi.

Phố đã lên đèn.

Chín giờ tối ở Tần thành, đèn đỏ bắt đầu nhấp nháy, đẹp đẽ đủ màu sắc, giống như một người phụ nữ mặc nội y tình thú lúc chạng vạng, được phủ một lớp voan mỏng khiến người khác suy nghĩ không ngừng, quyến rũ mê hoặc.

Quán bar Thiên Tuyết, cùng với tiếng nhạc xập xình, ở giữa sàn nhảy, đủ loại phụ nữ lắc lư điên cuồng theo nhịp điệu của tiếng nhạc đinh tai nhức óc, thân hình trắng nõn của nổi bật dưới ánh đèn, mái tóc đen dài đung đưa lên xuống trái phải, lắc qua lắc lại, mùi rượu và hormone trong không khí cứ tăng dần theo thời gian.

Nơi này vàng thau lẫn lộn, vừa có những thành phần tri thức có địa vị cao trong thành phố, vừa có những người dân bình thường trong phố phường, trong một góc tối, một vài cặp đôi đang hôn nhau say đắm, thưởng thức nhịp điệu của âm nhạc, làm vài chuyện khiến người khác phải xấu hổ.

Trần Sinh đang uống rượu ở quầy bar, ngắm nhìn các cặp đùi trắng nõn, đủ loại vóc dáng khác nhau, trong mắt như có điều gì đó, không lâu sau, một người phục vụ đi tới.

"Anh Bát Hoang, bà chủ đang chờ anh ở lầu ba, nói ngài cứ đi lên đi, nơi này rất ầm ĩ, bà ấy muốn tâm sự riêng với ngài." Phục vụ nhiệt tình nói.

Tuy nhiên, trong mắt hắn hiện lên vẻ kỳ quái khó che dấu được.

Bà chủ quán bar Thiên Tuyết, Hạ Thiên Tuyết, tuy là gái làng chơi nhưng hầu như không bao giờ dành thời gian ở riêng với đàn ông.

Tuy nhiên, người đàn ông trước mặt lại là một ngoại lệ.

Thường đến đây một mình, nhưng mỗi lần đến đều được mời đến lầu ba.

Phải biết rằng, lầu ba kia chính là khuê phòng của Hạ Thiên Tuyết.

"Ừm."

Sau khi nhẹ nhàng đồng ý, Trần Sinh rời khỏi quầy bar, đi qua thang máy, đi thẳng lên tầng ba, lấy thẻ phòng mà Hạ Thiên Tuyết đã đưa cho anh từ lâu, thuận lợi mở cửa phòng.

"Tiểu tặc, dám đột nhập vào nhà dân"

Anh vừa đóng cửa lại, một giọng nói lạnh lùng vang lên, ngay sau đó là một làn gió thơm thổi tới, có người nắm lấy tay anh từ phía sau, đẩy anh vào tường.

Tuy nhiên, Trần Sinh chỉ cần thực hiện một động tác nhỏ đã dễ dàng thoát được, quay đầu lại bắt lấy người phụ nữ phía sau, ung dung phản đòn.

Đây là một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp, mái tóc gợn sóng kiểu Mỹ, vẻ ngoài xinh đẹp thành thục, cô ấy mặc một chiếc váy hai dây ren mỏng, dài đến đùi, cặp đùi trắng nõn, mềm mại không kiêng nể gì mà lộ ra bên ngoài, dưới đai đeo váy là đôi thỏ cao ngất.

"Bé con, muốn dùng chiêu tôi dạy em đối phó với tôi à." Trần Sinh nhẹ nhàng đẩy cô ấy lên giường: "Hạ Thiên Tuyết, lâu rồi không dạy dỗ em, gan cũng lớn hơn rồi đấy."

Hạ Thiên Tuyết xoa xoa cổ tay, người đàn ông này vẫn không có phong độ như trước, cô ấy ra vẻ quyến rũ nói nói: “Đồ xấu xa, anh làm em bị thương rồi.”

“Kêu tôi tới đây làm gì?" Trần Sinh ngồi ở trên giường tròn, không chút dè dặt ngắm nhìn thân hình uyển chuyển của Hạ Thiên Tuyết.

"Anh nghĩ sao?"

Hạ Thiên Tuyết tự nhiên ngồi vào lòng Trần Sinh, cúi đầu, dùng ngón trỏ nâng cằm Trần Sinh lên: “Đương nhiên là muốn anh nên mới gọi anh tới đây rồi, quay về Tần thành ba tháng, cũng chỉ mới hai lần, không nghĩ tới người ta chút nào sao?"

Anh luồn tay vào dưới váy cô ấy, nhéo mông cô ấy một cái, Trần Sinh nói: "Em biết rõ, chúng ta không có khả năng mà."

"Tên đàn ông xấu xa, nhắc đến mấy chuyện phá hỏng bầu không khí làm gì chứ." Hạ Thiên Tuyết buông Trần Thiên ra, lấy trên tủ đầu giường ra một chai rượu vang đỏ: "Lafite năm 1982, anh yêu rượu, đặc biệt mời anh tới đây uống rượu."

"Năm 1982, chẳng hết hết hạn rồi ư?" Trần Sinh nói.

Biết rõ còn hỏi.

Liếc mắt nhìn Trần Sinh, Hạ Thiên Tuyết lấy ra hai ly nói: “Hôm nay nếu không uống xong, không được phép về nhà.”

"Rượu ngon như vậy, không uống hết thì tôi cũng sẽ không đi đâu."

"Phải không?"

Hạ Thiên Tuyết bưng rượu tới, đi vào trong lòng ngực Trần Sinh: "Trần Bát Hoàng, mỹ nữ hay rượu, chọn một đi, muốn cái nào?"

"Này......Độc ác thật đấy, nhất định phải chọn một cái thôi à?"

Trần Bát Hoàng ngửi thấy mùi thơm trên người Hạ Thiên Tuyết, sau đó lại ngửi thấy mùi rượu: “Em biết đấy, mỹ nữ và rượu ngon, tôi sẽ chọn rượu."

Anh cầm chiếc cốc lên uống một ngụm trước: "Năm không phải là 1982, mà là 1984, em bị lừa rồi."

Trần Sinh yêu rượu, không chỉ nói suông, nếu được yêu cầu lựa chọn giữa mỹ nữ và rượu ngon, chắc chắn anh sẽ chọn rượu ngon trước.

"Được rồi, tên kia nếu dám lừa gạt em, lát nữa em đi tìm hắn tính sổ." Hạ Thiên Tuyết không hề nghi ngờ lời Trần Bát Hoang tí nào.

Cô ấy đã biết Trần Bát Hoang năm năm rồi.

Giống như trong truyện xưa, Trần Bát Hoàng cứu cô ấy, cô ấy trở thành người phụ nữ của Trần Bát Hoang.

Nhưng Trần Bát Hoàng không thuộc về cô ấy.

Cô ấy không thể kiềm chế được trái tim của con ngựa hoang điên cuồng này.

Trong lòng Trần Bát Hoàng, cô ấy còn không bằng một bình rượu ngon.

Giọng nói đã thay đổi, Hạ Thiên Tuyết bất đắc dĩ hỏi: “Nếu là lựa chọn giữa người phụ nữ kia và rượu, anh cũng sẽ chọn rượu sao?"