Ráng Chiều

Chương 18: Hoàn thành thủ tục nhận con nuôi (3)



Bàn cơm rộng rãi lần đầu tiên chỉ có 2 con người. Huệ Lan cũng không còn chọn 1 ghế ngồi xa bà Phụng như mọi lần nữa. Nàng ngồi ngay bên cạnh người mẹ nuôi mà nàng rất tôn tọng, nhưng cũng rất kính sợ.

Ở bên nhìn thấy đôi bàn tay của ai đó đã ướt nhẹp bởi mồ hôi và đang run lên từng chập, bà Phụng thở hắt ra 1 tiếng não nề. Từ khi những người em của bà nói những lời xúc phạm tới Huệ Lan, bà đã cảm thấy con bé không ổn.

Có điều mãi những đứa em đó của bà lại không chịu ra về.. Đẩy chén sép cua đến trước mặt Huệ Lan, bà Phụng nhỏ giọng an ủi:

- Con không cần phải để ý đến mấy lời đó của các cậu mợ. Họ chỉ nhất thời nghĩ không thông nên mới phun ra những lời khó nghe đó thôi. Mau ăn đi!

Nghe lời bà Phụng, Huệ Lan múc lấy 1 muỗng súp đưa lên miệng. Có điều rõ ràng mùi vị của nó không tệ, nhưng không hiểu sao đưa lên miệng Huệ Lan thì nó lại đắng nghét, khó nuốt đến lạ.

Cuối cùng sau những bận phân vân, rốt cuộc Huệ Lan cũng phải lên tiếng. Nàng ngập ngừng:

- Mẹ à, chuyện hoàn thành hồ sơ nhận con nuôi kia.. có thể không làm được không ạ? Con thấy thế này cũng rất ổn rồi mà.

- Vậy con không định tiếp nhận công ty hoặc những tài sản khác của mẹ sao? Chúng trị giá tận 1000 tỷ đó.

- Mẹ có ý cho con thì thật lòng con rất biết ơn mẹ. Nhưng nhiều tiền để làm gì khi những người xung quanh mình sẽ ghét mình, nên con..

Huệ Lan dừng lại. Nàng cúi đầu im lặng. Hình ảnh của dượng Quyền rồi dì Út Duyên vào những giây phút cuối đời như không hẹn mà cùng chạy ngang qua đầu Huệ Lan. Đúng rồi, nhiều tiền để làm gì chớ.

Chợt đại não chậm lụt của Huệ Lan nhớ đến chuyện gì đó. Nàng vội ngẩng phắt đầu nhìn bà Phụng thăm dò. Người đàn bà kia hình như cũng nhận ra điểm khác thường của con gái nên bà đã hướng Huệ Lan mà hỏi han.

- Có chuyện gì sao? Con nhớ ra chuyện gì hả?

- Dạ, cũng gần như vậy.

Rồi Huệ Lan kể cho bà Phụng nghe chuyện nàng đã gặp vợ trước và con trai của ông Quyền.

- Họ xin con nói với mẹ cho họ được tổ chức lễ tang cho dượng Quyền. Đứa con trai của dượng Quyền hình như rất thương ba của nó.

- Là do thằng đó hứa sau khi xin được mảnh đất ở chợ, xây nhà xong thì sẽ đem nó về ở chung. Mẹ cũng không phản đối. Chỉ ngặt là dì Út con lại nghĩ không thông.

Dừng lại 1 lát để nhìn thẳng vào mắt của Huệ Lan, bà Phụng hỏi nàng.

- Con nghĩ có khi nào mấy cuốn sổ đỏ và tiền của mẹ đã được dượng Quyền con đưa cho thằng nhỏ đó cất giữ không?

- Cái này thì Đại úy Văn cũng có nghĩ tới rồi. Nên anh ta đã cho người đến soát nhà của 2 mẹ con họ ngay lúc đó luôn. Nhưng không có thu được gì cả. Mà mẹ có thấy không? Mọi việc càng lúc càng khó hiểu. Bởi này nhé, đặt giả thuyết là dượng Quyền là người đặt súng và xúi dì Út bắn cậu, thì sau đó điện thoại của dì Út đã đi đâu. Rồi sau đó, sau khi cướp được 1 số tiền lớn và sổ đỏ của mẹ rồi thì sao dượng ấy lại tự tử?

- Hoặc có ai đó đã giết dượng ta để cướp tiền? Ai đó biết dượng ta đã tiến hành vụ cướp két sắt của mẹ.

"Bị giết bởi ai đó và ai đó biết dượng Quyền đã tiến hành cướp két sắt của mẹ tôi..". Huệ Lan nhìn lại tin nhắn 1 lần nữa rồi mới bấm nút gửi đi. Quả tình nàng không muốn gửi tin nhắn cho gã bác sĩ pháp y "nghênh" đó đâu. Nhưng thật là Huệ Lan nàng không còn biết chia sẻ chuyện này với ai khác.

Và với Trịnh Vũ Dương thì chí ít anh ta cũng là công an và số lần Huệ Lan gặp anh ta cũng nhiều hơn hẳn Phan Kiến Văn. Dòng suy nghĩ của Huệ Lan chợt khựng lại. Nàng đang nhớ về tin nhắn lúc sáng của Mẫn Nhi.

Ừ, là tin nhắn lúc sáng của Mẫn Nhi. Huệ Lan cũng đã xem qua ảnh chụp lại nét chữ của người đó. Nhưng thật sự là người đó? Dòng suy nghĩ của Huệ Lan lần nữa bị ngắt quãng và lần này là do điện thoại của nàng đổ chuông báo có tin nhắn tới.

Lật màn hình ra xem, Huệ Lan không kiềm được mà trừng lớn đôi mắt. Thực sự là ngạo mạn quá đi thôi.

Chờ đến nửa ngày mà đối phương không nhắn tin đáp trả, khóe môi Vũ Dương có chút giương cao. Anh không phải đang vui, phải là đang đắc ý thì đúng hơn. Trứng mà đòi khôn hơn vịt..

Cô ta cũng chỉ là giúp Vũ Dương 1 chút chuyện ở chỗ móng tay của ông Quyền thôi mà, giờ đã đòi góp ý phá án này nọ. Không có kiến thức gì mà đòi làm việc với dân chuyên nghiệp. Hay đúng như Kiến Văn nói, cô gái này có ý với Vũ Dương.

Đúng rồi. Phải như vậy thì khi anh mỉa mai, hay tỏ ý khinh thường mà cô ta vẫn không có phản ứng hoặc lời qua tiếng lại gì với anh.

Gật gù khen lập luận của chính mình, Vũ Dương đọc lại tin nhắn của mình vừa gửi đi.

"Cô định làm Conan hoặc Holmes ngoài đời thực đó hả? Đừng có mà ảo tưởng!"

Đúng vậy. Đừng có mà ảo tưởng.. Rồi 1 suy nghĩ thoáng qua làm Vũ Dương không ngần ngại mà cầm điện thoại lên, và bấm nhanh xuống vài chữ.

"Ông Quyền tử vong vào khoảng 9 đến 12h đêm hôm qua, mà mẹ cô thì phát hiện mình bị mất cắp vào lúc 3h sáng. Thử nghĩ coi ai biết được vụ trộm, rồi theo đuôi và sau đó là giết hại ông Quyền được kia chứ?"

Nhấn nút gửi đi. Vũ Dương tiếp tục bấm xuống bàn phím.

"Còn chưa kể.."

1 suy nghĩ khác hiện lên trong đầu làm gã bác sĩ pháp y dừng tay. Sau 1 hồi lưỡng lự, Vũ Dương đã mở lại đoạn video của camera an ninh. Đoạn video ghi được hình ảnh của ông Quyền ra và vào ngôi nhà của bà Phụng.

Đang chăm chú nhìn theo từng cử chỉ của dáng người to lớn của ông Quyền, Vũ Dương hơi giật mình khi điện thoại báo có tin nhắn mới. Vốn định bỏ qua nhưng thấy tên người gửi là Huệ Lan, nên Vũ Dương đành dừng đoạn phim lại. 1 tin nhắn khá dài! Đại não đã bắt đầu kêu gào và tuôn ra những câu chữ không hay về chủ nhân của tin nhắn, nhưng rốt cuộc Vũ Dương vẫn quyết định đọc nó.

"Vậy có nghĩa dượng Quyền sau khi tiến hành xong hành động trộm cắp két sắt của mẹ tôi, thì đã sợ tội mà tự sát. Nếu vậy thì tiền và những cuốn sổ đỏ đang ở đâu? Tốn không biết bao nhiêu công sức mới lấy được, tôi không nghĩ ông ấy sẽ đem những thứ đó ném xuống sông đâu. Nên dù anh chê cười thì tôi vẫn nhắc nhở các anh hãy lục soát nhà của vợ cũ và con trai ông Quyền thật kĩ. Tôi đoán số tiền hơn 1 triệu USD của mẹ tôi là ở đó chứ không thể ở đâu khác được."

- Chung kết thì vẫn là vì tiền.

Định ném điện thoại xuống bàn để tiếp tục làm công việc của mình, nhưng khi tay chuẩn bị nhấn nút cho đoạn video chạy thì Vũ Dương lại dừng động tác của mình lại.

Nhưng sau 1s suy ngẫm, chàng bác sĩ pháp y đã cầm điện thoại lên và nhắn vào đó 3 chữ.

"Cảm ơn cô!"

Tin nhắn vừa gửi đi thì khóe môi của Vũ Dương lại nhếch cao bất thường. Đúng vậy, tin nhắn vừa rồi là 1 cách khôn ngoan để chặng đứng cuộc nói chuyện. 1 người phụ nữ hám tiền, Vũ Dương anh không có kiên nhẫn để tiếp chuyện với những dạng người như thế.

Lần nữa trừng mắt vì dòng tin vừa được gửi tới, Huệ Lan không dừng dược mà buột miệng mắng.

- Tự cao! Ngạo mạn! Tôi rủa anh suốt đời suốt kiếp này ế chổng ế chơ luôn. Đừng mong sẽ lấy được vợ nhé!

Phút bực tức qua đi, Huệ Lan chậm chạp lôi trong túi áo ra 1 mảnh giấy nho nhỏ. Là phiếu trả kết quả! Đúng như bà An và Kim Phát nói, hôm nay Huệ Lan thật sự không chỉ ở mỗi cầu Trần Phú.

Mà nàng sau khi rời chỗ đó đã ghé tới trụ sở của đài KTV. 1 chút móng tay và tóc của Huệ Lan được cắt ra rồi gia cho nhân viên nhà đài với lời dặn là phải hơn 1 tháng thì mới có thể có kết quả.

1 tháng.. 1 tháng nữa Huệ Lan sẽ biết được ai là cha và ai là mẹ của nàng ư? Họ là người thế nào? Có tốt bụng không? Ba của Huệ Lan có đẹp trai không? Còn mẹ của nàng, liệu có phải là 1 mỹ nhân không?

Có điều dù biết họ là ai đi nữa thì Huệ Lan cũng chỉ sẽ nhìn họ từ đằng xa mà thôi. Nở 1 nụ cười thật buồn rồi nhìn vào khoảng tối trước mặt, Huệ Lan chợt nghe thấy tiếng thì thầm.

- Thật may cho bà chủ là còn có cô đó cô Huệ Lan! Chứ nhìn mấy người em trai, em dâu, rồi cháu của bà chủ nữa. Nói xin lỗi chứ bọn họ giống 1 đám ô hợp chỉ biết nói tới tiền rồi tiền. Tôi đứng ngoài nghe mà cũng muốn phát điên, chứ đừng nói là bà chủ. Nghĩ giàu nó cũng có cái khổ của nó chị Năm hơ? Mà sao hồi đó bà chủ không lấy chồng? Nếu vậy thì giờ đâu có sợ mấy người đó ăn hiếp.

Là giọng của chú Quang lái xe. Huệ Lan nép người vào góc khuất sau cánh cửa. Quả tình là nàng không có ý nghe trộm cuộc nói chuyện của 2 người họ. Nhưng giờ mà xuất hiện thì không phải sẽ rất ngượng ngùng sao?

Bà Năm sau khi lau dọn xong cái bàn ăn thì cũng chép miệng trả lời chú Quang.

- Chú thấy bà chủ sợ mấy người đó sao? Cao to như hộ pháp đã đành. Tính tình bà chủ cũng rất mạnh mẽ khẳng khái. Nói cho đúng ra thì bà chủ chỉ đóng vai trò bảo vệ người khác thôi, chứ làm gì cần người bảo vệ mà sợ ăn hiếp với không sợ ăn hiếp. Mà không những bà chủ, bà Út Duyên cũng vậy mà.

Không khí trong phòng ăn chợt tĩnh lại. Chú Quang hình như dã sững 1 lúc lâu rồi mới tiếp tục nói.

- Chị Năm! Chị Năm, không lẽ chị muốn nói là bà chủ không thích đàn ông, mà thích..

Tiếng "suỵt" khá lớn từ chỗ bà Năm Lửng phát ra làm Huệ Lan chết sững. Nếu Huệ Lan nhớ không nhầm thì bà Năm đã làm giúp việc cho mẹ của mình từ cái thời bà vừa lập nghiệp. Nhưng nếu vậy thì lẽ nào..

"Bà Duyên và cô Uyên của tôi là 1 cặp. Hoặc nói cách khác thì họ là 1 cặp lesbian."

Đọc lại dòng tin nhắn của người đàn ông có tên Hà Văn Lâm, Phan Kiến Văn bất giác đưa tay lên mà day day mi tâm. Liệu có nên tin lời của 1 người đàn ông xa lạ này không?

Nhưng đã là xa lạ, thì việc gì anh ta lại phải bịa ra những lời kia để làm gì? Đó là ý kiến của Trịnh Vũ Dương khi nghe Phan Kiến Văn kể về chuyện vừa rồi. Có điều đó chưa phải là tất cả cuộc trò chuyện của Kiến Văn với gã đàn ông có tên là Hà Văn Lâm kia. Hay nói đúng hơn là mục đích cuối cùng của buổi trò chuyện..

(Hết chương 18)