Ráng Chiều

Chương 19: Bức hình cũ (1)



- Là muốn nhờ cậu tìm xem trong số những người đi viếng cho cô của hắn ta hoặc không hở? Nhưng tìm kiểu gì khi người cô đó mặt mũi tròn méo thế nào cậu còn không biết..

Định nói thêm điều gì nữa nhưng Trịnh Vũ Dương đã phải dừng lại bởi 1 hình ảnh trên màn hình điện thoại của Phan Kiến Văn. 1 cô gái trẻ.. không, phải nói là rất trẻ mới đúng. Tuổi chừng 18-20, mái tóc thì dài quá lưng, mà lại còn đen huyền và óng ả. Chỉ là dù ảnh màu, nhưng nước ảnh đã ố vàng va có vẻ rất cũ kĩ.

- Là người cô đó hả?

Đáp lại suy đoán của Trịnh Vũ Dương, Phan Kiến Văn gật mạnh đầu. Có điều sau cái gật đầu đó lại là 1 tiếng thở dài não nề. Anh chàng Trưởng phòng thu cái điện thoại về, rồi nhìn chằm chằm vào bức ảnh với vẻ chán nản.

- Nghe giọng điệu khẩn thiết của cậu ta thì tôi cũng thật muốn giúp lắm. Cậu biết mà nơi tổ chức tang lễ của bà Duyên có bố trí camera an ninh, nên muốn tìm người thì chỉ cần trích xuất camera là được. Có điều..

Dừng lại để xoa xoa cái cằm đã lúng phún râu của mình, Phan Kiến Văn tặc lưỡi liền mấy cái.

- Đây là 1 tấm ảnh của tận 22 năm về trước. 22 năm chắc chắn cô gái trong ảnh đã trở thành 1 bà thím tuổi ngoài tứ tuần. Nên vóc dáng và gương mặt sẽ nào còn được như trong tấm ảnh này.

- Nhưng sao chắc được là bà cô ruột của Hà Văn Lâm sẽ đến viếng bà Kim Duyên chớ. 22 năm người Việt Nam, kẻ ở Đức, nói thế nào thì tình cảm sẽ bị phai nhạt thôi. Mà có khi bà Uyên gì đó cũng xuất ngoại luôn rồi thì sao? Bởi theo tôi nhớ thì thời điểm hơn 20 năm trước Việt Nam mình có phong trào đi xuất khẩu lao động hoặc được người nhà bảo lãnh rầm rộ lắm mà.

- Cái này.. thì tôi cũng có nghĩ tới và cũng đã đặt câu hỏi với Hà Văn Lâm rồi. Bản thân cậu ta cũng không chắc chắn về chuyện cô của cậu ta có đi nước ngoài hoặc còn ở Việt Nam. Nhưng cậu ta có kể là tầm tháng này của 22 năm trước có 1 người quen của nhà đã thấy cô Uyên ở 1 căn nhà nhỏ, ở Lương Sơn. Nhưng khi người này gọi tên và muốn tiến đến nói chuyện thì bà cô đó đã lẩn tránh không có ý muốn gặp.

- Tại sao? Ngôi nhà đó ở vị trí nào của Lương Sơn? Nếu biết được địa chỉ chính xác thì chỉ cần cho người đến tìm là được mà.

Ý kiến của Trịnh Vũ Dương làm Phan Kiến Văn phải liên tục gật gù. Chàng bác sĩ pháp y tiếp:

- Cậu đã nhắn tin mà không thấy gã Hà Trung Cường đó hồi âm sao? Hoặc đó chỉ là 1 câu chuyện mà hắn ta bịa ra để thu hút sự chú ý của cậu. Đến khi thấy cậu bạn của tôi nhiệt tình quá thì gã đó sợ lòi đuôi chuột nên đã cuốn gói mà bỏ chạy.

Dừng lại để trưng ra 1 nụ cười mang đầy hàm ý trêu chọc, Trịnh Vũ Dương tiếp.

- Bởi nhìn đi, bà Hứa Kim Duyên có chồng là ông Quyền hẳn hoi mà. Rồi trong suốt những năm ở trời Tây, bà Duyên cũng đã qua lại với không ít người đàn ông. Nói bà ấy bị lesbian thì nghe có gì đó sai sai.

- Không biết nữa. Ban đầu tôi cũng nghi ngờ câu chuyện của gã Hà Văn Lâm đó. Nhưng khi nhìn thấy tấm ảnh mà gã ta gửi thì tôi lại xiêu lòng. Cậu nhìn xem người trong ảnh rất nhu mì, hiền thục. 1 vẻ yếu đuối đến đau lòng.

- Gì chứ? Tôi thì lại nghĩ là do gương mặt của bà cô gã đó phổ thông thôi. Vì nhìn người trong ảnh tôi lại cảm thấy có chút gì đó quen thuộc.

- Quen thuộc sao?

Phan Kiến Văn định nói thêm điều gì nữa. Nhưng tiếng gõ cửa bên ngoài đã ngắt ngang. 1 cấp dưới của Phan Kiến Văn cầm 1 tập hồ sơ bước vào trong. Đó là Hải Thảo, cô gái làm ở bộ phận khám nghiệm hiện trường. Hải Thảo mang quân hàm Thượng úy và là con gái của sếp lớn.

Nên đương nhiên rồi! Phong cách làm việc của cô nàng cũng hoàn toàn khác người thường. Hải Thảo đi từ ngoài cửa vào, bước chân khoan thai, điềm tĩnh. Rồi tiếp theo đó cô đặt tập hồ sơ xuống bàn làm việc của Phan Kiến Văn và từ tốn quay ra.

Không 1 lời chào hỏi tự như căn phòng hiện đang vắng chủ. Khỏi nói Phan Kiến Văn tức giận đến mức nào, anh chàng thiếu điều gầm lên.

- Đồng chí Hải Thảo! Là đồng chí không nhìn thấy tôi hoặc là có nhìn thấy nhưng vì tôi với đồng chí không cùng đẳng cấp nên không đáng để đồng chí mở miệng ra chào hỏi.

- Dạ, thưa đồng chí Thủ trưởng, Hải Thảo tôi nào có ý như vậy. Chỉ là lần trước anh chê tôi phiền phức, nói nhiều nên giờ tôi nghĩ tôi nên giữ im lặng khi đứng trước Thủ trưởng.

Cảm tưởng 1 vụ nổ hạt nhân sắp sửa được khơi mào nên Trịnh Vũ Dương vội vàng đứng dậy, toan rút êm ra khỏi phòng làm việc của Kiến Văn. Chẳng ngờ vừa nhỏm người đứng dậy thì Trịnh Vũ Dương đã nghe giọng Kiến Văn hấp tấp.

- Hải Thảo, con thuyền mang số hiệu KS-90887TS không phải là thuyền của chú Miên nhà em sao?

- Đúng vậy, nhưng chú ấy bán con thuyền đó rồi.

- Cho ai?

Phan Kiến Văn gấp gáp.

Bên kia Hải Thảo bị hỏi bất ngờ thì đâm ra lúng túng. Trịnh Vũ Dương đứng bên cạnh cũng không khỏi tò mò về hành động của người bạn đồng nghiệp. Nhưng anh chàng bác sĩ pháp y không có bị động như cô gái Hải Thảo.

Trịnh Vũ Dương lao đến bàn làm việc của Kiến Văn rồi đưa mắt nhìn vào những dòng chữ trên tập hồ sơ. Quả không hổ là đội điều tra đạt danh hiệu xuất sắc mấy năm liền.

Chỉ trong 1 khoảng thời gian từ tầm chiều hôm trước đến sáng hôm sau mà họ đã tìm ra tàu cá, là nơi cuối cùng mà ông Quyền xuất hiện khi còn sống.

- KS-90887TS!

Trịnh Vũ Dương đọc to số hiệu của tàu cá kia, rồi lia mắt nhìn Hải Thảo.

- Đây là tàu của chú em sao?

- Đúng là của chú em. Nhưng đó là chuyện của 2 tháng trước rồi. Vì chú ấy đã bán nó cho người khác.

- Người khác là ai?

Cùng nhau lên tiếng, nhưng Trịnh Vũ Dương không nghe được câu trả lời. Vì trong lúc Hải Thảo trả lời câu hỏi kia thì điện thoại trong túi của anh chàng đổ chuông. 1 thoáng lo lắng chạy ngang qua đại não khi Trịnh Vũ Dương nhìn thấy tên hiển thị người gọi. Là ba anh, ông Trịnh Vũ Quốc.

- Alô.

Trịnh Vũ Dương gấp gáp.

- Alô, Dương ơi! Con bé Huệ Lan..

(Hết chương 19)