Rể Hổ Hào Môn

Chương 93



Sau khi cười nhạo Ngô Thiến Thiến, Hồ Diễm lại đánh giá Trần Thanh Xuyên từ trên xuống dưới.

“Anh nhảy ra từ góc xó xỉnh vào vậy hả?”

“Vậy mà dám xía vào chuyện của tôi, anh có biết anh rể tôi là ai không, tôi hỏi anh có biết anh rể tôi là ai không!”

Trần Thanh Xuyên nhìn thẳng vào Hồ Diễm: “Anh rể cô là ai tôi thật sự không biết, nhưng tốt nhất cô đừng có để cho tôi biết.”

“Không cho anh biết? Không cho anh biết thì anh sẽ không cảm thấy sợ hãi, không cho anh biết thì anh không cảm thấy cái gì gọi là run bần bật.” Trong lúc Hồ Diễm đang đắc ý thét lên, có người bên cạnh cô ta lên tiếng: “Anh rể cô ta chính là trưởng phòng hậu cần của công ty chúng ta.”

Trần Thanh Xuyên chợt bừng từng, ồ lên một tiếng. Không nhìn bộ dạng kiêu ngạo của cô ta, anh còn tưởng là bộ trưởng bộ hậu cần của quốc gia ý chứ.

Lúc này Ngô Thiến Thiến kéo áo Trần Thanh Xuyên: “Cảm ơn anh, nhưng chuyện này không liên quan gì đến anh, anh đừng tham gia vào.”

Cô ấy cũng là có lòng tốt, dù sao anh rể của Hồ Diễm cũng là trưởng phòng hậu cần, lỡ đâu có trách phạt thì Trần Thanh Xuyên lại bị vạ lây theo thì khổ.

Nhưng rõ ràng Trần Thanh Xuyên không hề để bụng chuyện này trưởng phòng hậu cần là cái mẹ gì, trong mắt anh chả là cái chó gì cả.

Còn Hồ Diễm vẫn đang đắc ý gào thét như cũ: “Biết được thân phận của anh rể tôi rồi còn không mau cút đi? Biến ngay!”

Hồ Diễm hạ quyết tâm nay phải xử lý Ngô Thiến Thiến, hôm nay dù ai đến cũng không cản được.

Nhưng trùng hợp quá, Trần Thanh Xuyên cũng có cùng suy nghĩ như vậy, hôm nay nhất định phải bảo vệ cho Ngô Thiến Thiến, ai tới cũng không cản được.

“Tốt nhất cô cứ ngoan ngoãn đứng đó đi, còn dám càn quấy tôi sẽ khiến cô phải cuốn xéo ra khỏi đây.”

Trần Thanh Xuyên giơ tay chỉ thẳng vào mũi Hồ Diễm răn dạy, điều này khiến cho cô ta cực kỳ khó chịu trong lòng.

“Anh lại dám chỉ tay vào tôi? Anh là cái thá gì mà dám chỉ trỏ tôi, còn dám uy hiếp đuổi tôi cuốn xéo. Được lắm, hôm nay tôi phải xem xem rốt cuộc anh làm gì bắt tôi phải cuốn xéo.”

Nói xong Hồ Diễm thẳng người bước tới bên cạnh Trần Thanh Xuyên, bộ dáng đầy vẻ ngông cuồng ngang ngược.

Cô ta có sự tự tin của cô ta, đó chính là anh rể làm trưởng phòng hậu cần, vì vậy cô ta chẳng sợ ai hết.

“Không phải anh ngầu lắm sao? Không phải muốn ngang ngược trước mặt tôi sao? Không phải anh muốn tống khứ tôi đi sao? Đến đi, anh làm xem nào!”

Hồ Diễm rướn đầu, dùng sức dí sát vào người Trần Thanh Xuyên, rất có tư thế của người đàn bà đanh đá chửi đổng không nói lý lẽ.

Trần Thanh Xuyên không ngờ rằng cô ta lại sấn sổ về phía mình như vậy, thế nên một tay anh đẩy Hồ Diễm ra.

Hành động này coi như đã chọc vào tổ kiến lửa, chân Hồ Diễm đứng không vững, lảo đảo ngã ngồi xuống đất, ngay sau đó lập tức gào thét toáng lên.

“Cái tên trời đánh này, đánh người trong công ty rồi, mọi người mau tới mà xem, đường đường một người đàn ông lại đi đánh phụ nữ…”

Người không biết xấu hổ là thiên hạ vô địch, chiêu này của Hồ Diễm thực hiện vô cùng nhuần nhuyễn.

Cô ta sợ ai chứ? Cô ta chẳng sợ ai cả, anh rể cô ta còn là trưởng phòng hậu cần, ai dám không nể mặt cô ta.

Hôm nay Trần Thanh Xuyên lại dám đẩy ngã cô ta, cô ta chắc chắn sẽ không xong chuyện với Trần Thanh Xuyên, quyết không để yên.

Hồ Diễm gào lên như cha chết mẹ chết khiến cho rất nhiều người tới vây quanh chỉ trỏ Trần Thanh Xuyên và Ngô Thiến Thiến sôi nổi.

Không vì điều gì khác, chỉ bởi vì Hồ Diễm gào thét thêm mắm dặm muối, nói cái gì mà Trần Thanh Xuyên và Ngô Thiến Thiến đang cặp kè gian díu với nhau.

Ngô Thiến Thiến rất khó xử nhưng một điều nhịn là chín điều lành, cô ấy vẫn tiến lên đỡ Hồ Diễm.

“Chị Hồ, chị mau đứng lên đi, đều là tôi không phải…”

Ngô Thiến Thiến cần công việc này, cô ấy cần tiền vì vậy cho dù là cô ấy mới chịu khuât nhục cũng không thể không ép dạ cầu toàn, lựa chọn cách xin lỗi Hồ Diễm. Nhưng rõ ràng cô ấy đã nghĩ mọi chuyện đơn giản, Hồ Diễm căn bản không chịu chấp nhận.

“Cút ra, tao cần cái loại hồ ly tinh như mày đỡ tao à? Tao sợ bẩn người tao!”

Cả ngày vắt óc tìm mưu tính kế bò lên trên, bò lên để làm gì, không phải là vì muốn leo lên giường người ta hay sao?”

“Ỷ vào mình có khuôn mặt xinh xắn, cả ngày chỉ biết làm chuyện quyến rũ đàn ông không đứng đắn, thứ giẻ rách như mày sao không đi chết đi!”

Hồ Diễm vốn còn đang lăn lê khóc lóc, mắng Ngô Thiến Thiến một cái lại như được tiếp sức, sinh long hoạt hổ.

Ngô Thiến Thiến bị mắng tới nỗi không biết giấu mặt đi đâu, nhưng lời Hồ Diễm mắng khiến cho cô không cách nào chen miệng vào được, ngay cả cơ hội giải thích cũng không có.

Đúng vào lúc này, ở phía xa xa có người đột nhiên thốt lên một câu: “Trưởng phòng Lư đến rồi!”

Trưởng phòng Lư, Lư Đại Cương, trưởng phòng hậu cần của bộ phận tỉnh tập đoàn Đại Minh, cũng chính là anh rể của Hồ Diễm.

Nghe thấy anh rể tới, Hồ Diễm càng hăng hái hơn: “Ai ui, anh rể ơi, mau tới xem đi này. Em vợ của anh bị người ta bắt nạt, con đó vừa đánh vừa mắng mỏ. Anh rể đến phải làm chủ cho em đấy…”

Cô ta khóc lóc thảm thiết, ngay cả người bên cạnh cũng không buồn nhìn tiếp, mọi người thấy cô ta mắng nhiếc nhưng không thấy ai cãi lại.

Không ai dám nói gì cả, ai bảo anh rể Hồ Diễm là trưởng phòng hậu cần cơ chứ?

Không bao lâu sau, đám đông tách ra, Lư Đại Cương bước qua bên này, vẻ mặt đầy sự lạnh lùng.

“Đứng lên, đã lớn như vậy rồi mà ngồi dưới đất khóc lóc lu loa như người đàn bà vô giáo dục vậy, chẳng ra làm sao!”

Vừa mới gặp Lư Đại Cương đã dạy dỗ Hồ Diễm một trận, trông có vẻ như là một người rất công bằng.

Nhưng ngay sau đó anh ta liền nhìn về phía Ngô Thiến Thiến: “Là cô làm chuyện gian díu không đứng đắn trong công ty phải không?”

Ngô Thiến Thiến vô cùng oan uổng, cô ấy không hề làm vậy.

Nhưng mà Lư Đại Cương cũng không cho cô ấy có cơ hội giải thích: “Loại người như cô căn bản không xứng được ở trong công ty này, mau cút đi!”

Cái gì gọi là lấy việc công làm việc tư, Lư Đại Cương chính là minh chứng sống.

Đầu tiên anh ta dạy Hồ Diễm một bài khiến cho người ta cảm thấy anh ta rất công bằng, sau đó lại mượn cớ đuổi việc Ngô Thiến Thiến. Về việc ai đúng ai sai, anh ta căn bản không biết cũng không cần phải biết. Anh ta chỉ biết Hồ Diễm là em vợ của anh ta, thế là đủ rồi.

Lúc này Hồ Diễm cực kỳ đắc ý, bị anh rể răn dạy vài câu cô ta đương nhiên không để bụng chút nào, thứ cô ta quan tâm chính là kết quả.

Hiện tại kết quả cực kỳ vừa ý, Ngô Thiến Thiến dám chống đối cô ta đã bị đuổi việc nhưng cô ta còn muốn nhiều hơn nữa.

Vì thế tiếp theo cô ta lại chỉ về phía Trần Thanh Xuyên…

“Anh rể, còn cả thằng này nữa. Vừa rồi anh ta đánh em, còn mắng anh là quân chó má!”

Hồ Diễm trợn mắt nói dối, con ngươi không ngừng đảo quanh.

Đương nhiên những lý do này không đủ để cho anh rể lấy việc công làm việc tư, tìm cớ thích hợp để đuổi cổ Trần Thanh Xuyên, vì thế cô ta lại bổ sung thêm một câu, nói rằng Trần Thanh Xuyên và Ngô Thiến Thiến nhập nhằng gian díu với nhau trong văn phòng, cô ta tận mắt chứng kiến.

Cái cớ này cô ta tin rằng rất hoàn hảo, đủ để cho anh rể tống khứ cái tên không có mắt Trần Thanh Xuyên này ra khỏi công ty.

Nhưng lúc cô ta đang đắc ý dạt dào, cô ta lại phát hiện anh rể mình đứng ngây ngốc tại chỗ, đối mặt với Trần Thanh Xuyên không nói một lời.

Lư Đại Cương không nói ư? Là anh ta không dám nói mới đúng.

Hồ Diễm không biết Trần Thanh Xuyên là ai, còn anh ta đã tham gia bữa tiệc tối chúc mừng thì sao có thể không biết Trần Thanh Xuyên là ai được chứ!

Hồ Diễm nói tận mắt nhìn thấy Trần Thanh Xuyên và Ngô Thiến Thiến gian díu với nhau trong văn phòng, con mẹ nó đây là bốc phét.

Từ sau bữa tiệc chúc mừng, Trần Thanh Xuyên vẫn luôn không đến công ty, Hồ Diễm nhìn thấy ở đâu được hả?

Lư Đại Cương đương nhiên cũng biết đây là Hồ Diễm tìm cớ cho anh ta đuổi việc người ta, vấn đề là lý do này có thể sử dụng với người khác, còn nó không thể dùng đối với Trần Thanh Xuyên, mà anh ta cũng không dám dùng.

Nhưng mà Hồ Diễm lại không biết điều này, vẫn thêm mắm dặm muối đổ thêm dầu vào lửa.

“Anh rể, công ty chúng ta sao có thể dung túng cho loại người như vậy chứ? Không thể chứa chấp được, cần phải đuổi cổ anh ta đi, phải đuổi ngay!”