Rể Hổ Hào Môn

Chương 94



“Em câm miệng cho anh!”

Khi Hồ Diễm vẫn còn đang thêm mắm thêm muối, Lư Đại Cương bất chợt lên tiếng khiển trách khiến cô ta giật mình sợ hãi.

Hồ Diễm đứng sững tại chỗ, ngơ ngác nhìn anh rể, không hiểu vì sao lại bị quở trách.

Tuy nhiên, ngay sau đó, cô ta nhìn thấy Lư Đại Cương đang đi về phía Trần Thanh Xuyên.

Hồ Diễm lập tức hiểu được anh rể trách mình chỉ để diễn cho người khác xem, và bây giờ anh ta đang chuẩn bị xử lý Trần Thanh Xuyên!

Cô ta tràn đầy đắc ý, nghĩ thầm: “Ai bảo chống đối tôi, cứ thích xen vào việc của người khác, giờ anh gặp xui xẻo rồi.”

Ngay khi Hồ Diễm đang dạt dào đắc ý quan sát, cô ta chợt thấy có điều gì đó không ổn. Bởi vì vào lúc này, Lư Đại Cương đã đến trước mặt Trần Thanh Xuyên, cúi người xuống, thậm chí niềm nở chào hỏi: “Xin chào, sếp Trần.”

Sếp Trần? Sếp Trần nào?

Hồ Diễm sửng sốt, tại sao cô ta không nhớ trong công ty có sếp Trần nào thế?

Những người bên cạnh cũng không hiểu, cũng không nhớ rõ vị tổng giám đốc kia họ Trần ư?

Đột nhiên có người vỗ đùi: “Tôi nhớ rồi, thời gian trước Đại Minh Thánh Thiện có tổ chức một bữa tiệc, ông chủ mới này họ Trần.”

Anh ta vừa dứt lời, lập tức đã khiến mọi người choáng váng, chẳng lẽ đây là tổng giám đốc mới nhậm chức ư?

Nhìn thái độ vừa rồi của Lư Đại Cương, mọi người khẳng định đây chính là tổng giám đốc mới.

Hồ Diễm sợ đến mức choáng váng, cô ta không biết người mình vừa chọc tức chính là tổng giám đốc mới nhận chức.

Cô ta vốn tưởng rằng có anh rể làm trưởng phòng toạ trấn thì sẽ không lo lắng gì nữa, đây là lý do khiến cô ta hoành hành ở tập đoàn.

Ai ngờ hôm nay lại xảy ra chuyện ầm ĩ thế này, lại còn chọc đến tổng giám đốc mới nhận chức nữa.

Lúc này, cô ta không biết phải làm gì, chỉ có thể nhìn Lư Đại Cương, chờ anh ta xử lý thế nào.

Mà Lư Đại Cương cũng không phụ sự mong mỏi của Hồ Diễm, lập tức mở miệng giải quyết chuyện này.

“Em dám phỉ báng tổng giám đốc mới, Hồ Diễm, em thật to gan!”

“Bình thường anh vẫn cảnh cáo em, ở công ty không được ỷ vào chức vụ của anh để hoành hành, nhất định phải khiêm tốn nhẫn nại làm việc, nhưng em đã làm gì hả? Biểu hiện của em hôm nay khiến anh quá thất vọng, anh thật sự rất đau lòng.”

“Mặc dù em là người nhà của anh, nhưng chính bởi vì chuyện này nên anh mới phải tự mình làm gương.”

“Hiện tại tôi tuyên bố, Hồ Diễm, cô có thể thu dọn đồ đạc và đi khỏi đây ngay lập tức, tập đoàn không cần nhân viên như cô.”

Hồ Diễm choáng váng, cô ta vẫn luôn trông cậy anh rể có thể cứu vớt mình, nào ngờ không những không cứu vớt mà mà còn nhấn chìm cô ta sâu hơn nữa, hận không thể dìm chết cô ta. Bởi vậy cô ta rất tức giận: “Anh rể, anh…”

“Ai là anh rể? Trong công ty chỉ có trưởng phòng Lư, không có anh rể và em vợ, tôi là người công tư phân minh như vậy đấy.”

Những gì Lư Đại Cương nói rất nghiêm túc, hơn nữa thoạt nhìn cũng rất hợp tình hợp lý.

Nhưng Trần Thanh Xuyên hiểu rõ anh ta đang nghĩ gì: “Anh nghĩ nghiêm trị em vợ trước mặt tôi thì tôi sẽ bỏ qua dễ dàng à? Đương nhiên tôi có thể không so đo, nhưng quy định của công ty không thể không so đo với anh.”

“Thứ nhất, anh là trưởng phòng hậu cần, ai cho phép anh đuổi việc nhân viên, hả?”

“Thứ hai, liên quan đến việc sa thải Ngô Thiến Thiến, anh chưa hỏi rõ đầu đuôi sự việc đã sa thải người ta, công ty là của nhà anh à?”

“Cuối cùng, nếu vừa rồi tôi không phải tổng giám đốc, liệu anh cũng sẽ sai thải tôi luôn phải không, hả?”

Sau khi bị hỏi liên tiếp ba câu hỏi, Lư Đại Cương thấy trán mình đổ mồ hôi ròng ròng.

“Sếp Trần, sếp Trần, anh hãy nghe tôi nói. Đúng là hôm nay tôi đã giải quyết thiếu công bằng, anh hãy cho tôi một cơ hội nữa, xin anh hãy tha thứ cho tôi, sau này nhất định tôi sẽ tận trung hết sức để làm việc. Tôi, tôi sẽ chăm chỉ làm việc.”

Nếu xem xét ở trình độ công việc thì Trần Thanh Xuyên cho rằng Lư Đại Cương này chẳng đạt được thành tích tốt nào trong công việc cả. Vì vậy, ngay sau đó, Trần Thanh xuyên đã nói: “Nếu anh thích độc đoán xử lý công việc như thế thì hôm nay tôi cũng bắt chước theo. Trưởng phòng Lư phải không, xin chúc mừng, anh có thể thu dọn đồ đạc và ra ngoài ngay!”

Chỉ với một câu nói của Trần Thanh Xuyên, những ngày tháng tốt đẹp trở thành một người đàn ông hô mưa gọi gió của Lư Đại Cương đã biến mất hoàn toàn.

Anh ta vô cùng hoảng hốt: “Sếp Trần, sếp Trần, xin anh hãy cho tôi một cơ hội, tôi cam đoan sau này sẽ không làm như vậy nữa…”

Lư Đại Cương van xin một cách điên cuồng, nhưng Trần Thanh Xuyên không hề cảm động.

Anh không quan tâm trước đây Lư Đại Cương đã làm việc tốt hay không, liệu anh ta có ai chống lưng hay gì đó thì hôm nay đều phải cút. Anh muốn mượn Lư Đại Cương để cảnh cáo mọi người, từ hôm nay trở đi, anh sẽ tiếp quản chi nhánh tỉnh này.

Anh không quan tâm tình trạng của chi nhánh tỉnh này trong quá khứ như thế nào, nhưng nếu phải gặp lại Lư Đại Cương thì anh ta phải cút đi mới là điều tốt nhất.

Với chiêu giết gà dọa khỉ này, Lư Đại Cương vừa mới cút đi, tổng giám đốc lên  tiếng thì không ai giữ lại được.

Sau khi đồ đạc cá nhân bị nhân viên bảo vệ ném ra khỏi công ty, Lư Đại Cương ngồi phịch xuống đất, vẻ mặt đau khổ cầm điếu thuốc hút.

Nếu anh ta tự nguyện từ chức ở tập đoàn Đại Minh thì lý lịch của anh ta cũng có thể tạo thêm dấu ấn. Dù gì cũng từng làm trưởng bộ phận hậu cần ở tập đoàn Đại Minh, cứ thế tìm việc sẽ rất dễ dàng.

Nhưng bây giờ anh ta đã bị đuổi việc, người khác hỏi thăm ra thì biết là bị tổng giám đốc đuổi, vậy ai còn chấp nhận loại rác rưởi này nữa chứ?

Vì vậy, tại thời điểm này, anh ta rất lo lắng, sợ sau này sẽ không thể tìm được việc làm nữa.

Mà lúc này, Hồ Diễm, người cũng đã bị đuổi khỏi công ty, cầm đồ đạc cá nhân của cô ta và thúc giục anh ta như quỷ đòi mạng: “Anh rể, mau nghĩ cách đi, chúng ta không thể bị đuổi như thế này, mau nghĩ cách đi... “

Lư Đại Cương bị cô ta thúc giục thì tức giận: “Nghĩ cái rắm đấy, giục cái gì mà giục?”

“Bây giờ cô còn mặt mũi mà thúc giục tôi à, nếu không phải tại cô gây chuyện thì tôi có bị tổng giám đốc để ý không?”

“Cút xa tôi ra, cút xa vào, đừng để tôi gặp lại cô nữa, nhìn thấy cô là thấy phiền rồi.”

Lư Đại Cương rất tức giận nên đã trút hết lên người Hồ Diễm.

Nhưng Hồ Diễm lại không phải ngọn đèn cạn dầu: “Anh còn dám mắng tôi à? Vừa rồi anh muốn chủ động sa thải tôi, tôi còn không tính toán với anh, vậy mà bây giờ anh còn dám mắng tôi? Tôi nói cho anh biết, Lư Đại Cương, anh tiêu rồi, giờ tôi sẽ đi kể cho chị tôi nghe, chờ coi ai xử lý ai!”

Hồ Diễm tức giận đùng đùng bỏ đi, Lư Đại Cương định đuổi theo nhưng không được, đành tức giận giậm chân tại chỗ.

Chuyện quái gì vậy? Sao khi không lại xui xẻo đụng trúng tổng giám đốc mới vậy chứ! Ôi!

Một số người xui xẻo, đương nhiên sẽ có một số người may mắn.

Là Ngô Thiến Thiến bị bắt nạt, Trần Thanh Xuyên lập tức dẫn cô ấy đi: “Tôi còn thiếu một vị trí thư ký, sau này cô đến làm cho tôi.”

Ngô Thiến Thiến vô cùng ngạc nhiên, cô ấy không ngờ rằng sau sự việc đáng tiếc ngày hôm nay, mình lại bất ngờ trở thành thư ký của tổng giám đốc. Tuy rằng chức vụ vẫn là thư ký, nhưng thư ký của người gác cổng của quan tể tướng tam phẩm với thư ký của tổng giám đốc là không giống nhau.

Nhưng sau bất ngờ, cô ấy vẫn hiểu rõ năng lực của mình nên ngượng ngùng nói: “Cảm ơn sếp Trần đã đề bạt, nhưng tôi chưa từng làm thư ký của tổng giám đốc bao giờ, cũng không biết trách nhiệm công việc và những việc cần làm, tôi…”

Trần Thanh Xuyên hỏi Ngô Thiến Thiến: “Vừa sinh ra cô đã biết nói à?”

Ngô Thiến Thiến sững sờ trong giây lát, nhưng sau đó cô ấy nhận ra rằng điều mà sếp Trần muốn nói là không có gì là không thể học được.

Vì vậy, cô ấy trịnh trọng gật đầu: “Cảm ơn sếp Trần đã đề bạt, tôi sẽ chăm chỉ học tập và trở thành một thư ký xuất sắc nhất!”

Là xuất sắc, không phải là đủ tư cách, Trần Thanh Xuyên đánh giá rất cao sự tự tin này.