Robot Ấm Giường

Chương 1



Đường Tư Tư vừa ngủ dậy. Điện thoại reo dồn dập. Cô quờ quạng mang mắt kính rồi với lấy điện thoại trên tủ đầu giường.

"Mẹ…"

"Nghe giọng liền biết là chưa thức, tối qua ngủ trễ lắm à?! Có biết mấy giờ rồi không?"

"...10 giờ…" Đường Tư Tư liếc đồng hồ.

(…..) đã lượt bỏ tám trăm câu mắng mỏ từ mẫu hậu.

"Mẹ vừa phát minh ra một kiệt tác vĩ đại của nhân loại…"

Đường Tư Tư suýt nữa thì ngã xuống giường. Lần này là máy hút bụi kiêm máy hát tự phục vụ hay là mắt kính biết đút cơm đây?!



"Là một robot thông minh, biết chăm sóc người khác và buộc con đi ngủ đúng giờ!"

"Sao lại là buộc con thế hả? Không phải mẹ lại muốn…"



"Đúng vậy, phát minh vẫn còn trong giai đoạn thử nghiệm, lần này lại lợi cho con rồi, nó sẽ giúp con mọi việc trong nhà. Nhớ ghi báo cáo thử nghiệm cho mẹ nhé, vẫn như cũ, gửi vào email cho mẹ…"

"Con bệnh rồi!"

"Càng đúng lúc."

"Con vừa thất nghiệp hôm qua! Con buồn lắm cơ!"

"Thế có muốn nhận trợ cấp tháng này không?!"

"Mẫu hậu …"

"Khoảng ba mươi phút nữa là người ta giao hàng đến đấy."

"Con không biết điều khiển con robot đó!" Đường Tư Tư gào lên trong tuyệt vọng.



"Không cần điều khiển, mẹ đã cài đặt chương trình hết cả rồi, con chỉ việc sống chung với nó mà thôi, miễn kháng nghị. Thôi nhé, mẹ đi họp đây!"

Trong tiếng cúp máy vô tình ở đầu dây bên kia, Đường Tư Tư khóc không ra nước mắt. Robot gì chứ? Lần nào mẹ cũng ném cho cô những món vô cùng đáng sợ, tuy bà ấy là nhà khoa học cấp quốc bảo, nhưng không ai biết được tất cả những phát minh của mẹ trước khi trở nên hoàn thiện, thì đã kinh khủng đến mức nào, trừ cô!



Lần trước bị mắt kính đút cơm thó cho một muỗng cari, cay đến không thể cay hơn vào... lỗ mũi. Lần trước nữa là máy hút bụi ca cẩm bài ca "Thập bát thức sờ sờ soạng soạng", vào đúng cái lúc mà cấp trên của cô gọi điện thoại đến!

Đường Tư Tư chán nản bò khỏi giường, sau một hồi thút thít cho cuộc sống này.

Cô còn chưa kịp thay quần áo thì chuông cửa đã vang lên.

Đường Tư Tư ngẩn ra, nhanh thế nhỉ?

_______

Ngoài cửa là một chàng trai lịch lãm cao ráo, áo thun trắng, khoác giả vest, quần kaki, mặt mũi cực kỳ điển trai, làn da hơi ngâm, còn có phong thái của một thanh niên kiệt xuất, khuôn mặt lạnh lùng vô cảm. Ơ, người giao hàng có tiêu chuẩn này từ bao giờ?

Đường Tư Tư há hốc mồm.

"Anh tìm ai?"

"Cô là Đường Tư Tư phải không?"

... phải

"Tôi là Tử Khiêm, robot thông minh số hiệu GH520. Hân hạnh được phục vụ."

Cái gì cơ? Cô không nghe lầm đó chứ? Anh chàng đẹp trai này là robot sao? Ai có thể nói cho cô biết đây là thời đại nào? Robot làm sao có thể hoàn hảo như vậy được????

Đường Tư Tư bất ngờ đến mức hoá đá tại chỗ.

"Anh...anh lấy gì chứng minh?"

Hắn ko nói gì, chỉ khom người xuống, nhấc bổng Đường Tư Tư lên chỉ bằng một cánh tay, đặt lên trên vai mình, rồi ung dung đi vào nhà. Da thịt hắn cứng như thép, tuy rằng vẫn có độ đàn hồi nhất định. Đường Tư Tư hốt hoảng giãy giụa.

"Thả tôi xuống, thả tôi xuống!!!"

Bịch…

Hắn thả tay ra không hề báo trước, Đường Tư Tư ngã lăn quay ra sàn nhà. Cô đã biết tác phẩm của mẹ không tốt đẹp gì rồi!!!

"Khỏe mạnh chắc gì đã là robot?!" Đường Tư Tư vừa xoa xoa mông vừa oán hận nói. Hắn xoay người lại liếc mắt nhìn cô một cái, sau đó ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng tự rút móng ngón trỏ tay trái mình.



Đường Tư Tư há hốc mồm, bên dưới cái móng tay kia chỉ toàn là linh kiện chi chít ánh lên màu kim loại sáng bóng. Hắn bình thản gắn móng trở lại: "Tin chưa?"

"Tin, tin…" Đường Tư Tư gật đầu như giã tỏi….thực ra còn phải xác nhận đã…

Tử Khiêm yên lặng rút một máy tính bảng cỡ nhỏ từ trong túi áo ra, bấm vài cái, đưa cho cô.

"Xác nhận chăm sóc?"

"Đúng vậy, ấn ngón trỏ tay phải của cô vào. Xem như hợp đồng chăm sóc được ký. Trong một tháng sắp tới, tôi có nghĩa vụ ở bên cạnh cô, ăn cơm với cô, đưa cô đi bất cứ đâu, tắm cho cô, ngủ với cô..."

Không phải chứ? Đây là chăm sóc ư? Đường Tư Tư cứ cảm thấy không ổn, nhưng cô cũng không biết là không ổn ở chỗ nào?

Ồ, cô cần phải tìm hiểu rõ ràng trước đã...

[ Mẹ, con robot đó tên gì? Con phải ký thỏa thuận nữa sao?] Cô ôm cặp mông đau đớn, lén lút nhắn một tin cho mẫu hậu.

Không có câu trả lời. Đường Tư Tư ảo não. Vào lúc cô vẫn còn lơ đãng, ngón tay đã bị người ta cầm lấy, ấn lên màn hình.



Màn hình sáng lên, scan vân tay của cô ngay lập tức, sau đó là hai tiếng 'bíp bíp', hợp đồng đã được ký.

"Anh làm gì thế hả?" Đường Tư Tư hoàn hồn.

"Ký thoả thuận"

"Tôi đã đồng ý đâu?!"

"Cô đã ký rồi."

"..."

"Cô Đường Tư Tư, con gái của giáo sư Đường Tuyết. Năm nay 25 tuổi. Không có sở thích cố định gì. Không có bạn trai. Nghề nghiệp: biên tập viên tự do, vừa mới thất nghiệp lần thứ hai mươi hai, đa số nguyên nhân là vì ngủ quên không nộp bài…" Hắn đã mở máy hát, đọc vanh vách tư liệu của cô.

"Được rồi, được rồi, không ai bảo anh phải khai ra như vậy!"



"Tôi đã nhận trách nhiệm chăm sóc cho cô, đương nhiên phải hiểu rõ."

"Tóm lại anh dự định làm những thứ như trong thỏa thuận thật sao?"

"Đương nhiên."

"Có thể giảm bớt hạng mục được không?"

"Có thể nhưng có một số hạng mục không thể giảm."

"Cái nào không thể giảm?"

"Ngủ chung."

"..."