Robot Ấm Giường

Chương 2



Cả ngày hôm đó Đường Tư Tư chỉ làm hai việc. Một, nhìn chằm chằm vào điện thoại, chờ tin nhắn của mẫu hậu cô. Hai, nhìn chằm chằm vào con robot, xem hắn ta có hoạt động như thế nào?!

Làm gì có robot nào giống hệt như con người đến vậy? Lại còn biết nấu cơm, rửa bát… chỉ có cơ mặt của hắn là không sinh động như con người mà thôi...tuy rằng chuyện cái móng tay kia rất xác thực...



Cho đến khi thức ăn dọn ra bàn, Đường Tư Tư đã không còn chịu đựng được nữa, hỏi: "Anh ăn được những thứ này hay sao?"

"Sao lại không?"

"Không phải robot chạy bằng điện à?"

"Đó là robot cấp thấp, tôi được nghiên cứu phát triển với công nghệ tự cung cấp thực phẩm cho mình, tự tiêu hóa và bài tiết."

"Thế anh có hô hấp không?"

"Có chứ, thực ra thì con người cũng là một bộ máy tinh vi."

... Có chuyện khó tin đến mức như vậy sao, cô vẫn cảm thấy rất nghi ngờ!!!!



Đường Tư Tư yên lặng lùa cơm. Anh ta nói không sai, con người đúng là một cỗ máy tinh vi mà tạo hóa đã tạo ra qua quá trình tiến hóa.

Huống hồ, robot Tử Khiêm nấu ăn rất ngon, tuy nhà cô không có nguyên liệu phong phú, nhưng hương vị của những món này không khác gì tiệm ăn dưới lầu.



Ăn cơm xong, Đường Tư Tư đi tắm rửa. Trong nhà có thêm một người, à không, một con robot biết ăn cơm, dù ít hay nhiều vẫn tốn kém, có đúng không?! Không biết mẹ có cho thêm tiền nuôi con robot này không nhỉ?!

Có tiếng chuông cửa.

"Tử Khiêm…" Đường Tư Tư gọi, "Xem giúp tôi ai đấy?"

"Là người giao hàng."

Lại giao hàng? Hàng gì cơ?

Đường Tư Tư quấn khăn tắm đi ra ngoài, bờ vai trắng nõn. Cô tới sau lưng Tử Khiêm, kề mặt vào sát vai hắn.

Hắn còn đang lúi húi kéo thùng hàng vào trong một góc.

"Cái gì thế?!"

"Linh kiện của anh à?" Đường Tư Tư tò mò thò đầu đến gần. Trong thùng là rất nhiều bộ phận tay chân, đầu mình, da dẻ giống hệt như con người, chỉ là không có máu. Tuy rằng đã chuẩn bị tinh thần từ trước, nhưng Đường Tư Tư vẫn cảm thấy hết sức hoảng sợ. Cô loạng choạng ngã ra phía sau.

Tử Khiêm phản xạ nhanh như chớp lập tức quay lại, đưa tay đỡ lấy Đường Tư Tư, nhưng lại không giữ được chiếc khăn tắm, khiến nó tụt xuống đất.

"Aaaaaa…"

"Cô kêu gì chứ?"

"Anh nhìn thấy tôi trần trụi tôi không được la hay sao? Sàm sỡ!!!"

"Cup A. Theo tâm lý tội phạm thì cô có thể yên tâm."



"Mặc kệ tôi!" Đường Tư Tư giận run người, con robot khốn kiếp này dám trắng trợn xem thường cô.

Cô vơ lấy khăn tắm, che hai cái bánh bao nhỏ trắng bóc trước ngực lại.

"Tay đau không? Tôi xoa cho cô?"

"Đau…" Đường Tư Tư vô thức trả lời.

Tử Khiêm chụp lấy tay cô, mặt không đổi sắc. Dùng tay mình xoa bóp nhè nhẹ, lại mở miệng hỏi: "Nhà có thuốc xoa bóp không?"

"Có, trong cái tủ kia." Đường Tư Tư trả lời. Cô nhịn, không chấp nhất với robot còn đang thử nghiệm...



Không ngờ robot Tử Khiêm này tay chân cứng rắn nhưng lúc xoa bóp rất có kỹ thuật nha… Đường Tư Tư thoải mái hưởng thụ, nghĩ thầm.

"Mấy cái đó là bộ phận thay thế cho anh à?"

"Ừm hửm…"

"Sao trông không hoàn thiện như anh thế nhỉ?"

"Cho nên mới gọi là thay thế."

"À…"

Bỗng dưng, cô cảm thấy cặp mông bị đau lúc nãy của mình cũng thật dễ chịu...ôi...ơ khoan đã, cặp mông!

"Này, không được xoa chỗ đó!!!"

"Không phải chỗ đó cũng đau sao?" Tử Khiêm hỏi lại.

"Đau, nhưng không được xoa!"

"Tại sao?"

"Vì tôi là phụ nữ, anh không được xoa mông phụ nữ!"

"Có hậu quả gì?"

"Sẽ bị kiện tội sàm sỡ!"

"Pháp luật không có quy định robot phạm tội."

"Sẽ bị đánh!"

"Cô đánh được tôi sao?"

Tử Khiêm kề sát vào mặt cô, sợi lông mi của hắn cọ lên mí mắt cô. Sợi lông này làm từ chất liệu gì nhỉ? Ngứa ngáy quá đi...à không, ánh mắt hắn đẹp quá đi...cũng không phải, mấu chốt là hắn dựa sát như vậy làm gì?!

Đường Tư Tư đỏ mặt, đẩy hắn ra rồi bỏ chạy vào phòng.



Tử Khiêm ngồi lên sofa, chậm rãi xoay đầu nhìn thùng linh kiện, rồi lại nhìn về hướng phòng Đường Tư Tư, hắn khẽ cong môi cười một cái.

__________

Đường Tư Tư ở trong phòng vừa mặc quần áo, vừa suy nghĩ. Tuy rằng cô không được kế thừa trí thông minh của mẹ, nhưng anh chàng robot ngoài kia vẫn khiến cô hết sức nghi ngờ. Có thật hắn ta là robot không đấy? Còn cả bảng thỏa thuận bất bình đẳng kia nữa! Chăm sóc kiểu gì giống hệt cầm tù cô thế kia?!

Hơn nữa, chẳng lẽ robot bây giờ còn biết sàm sỡ và liếc mắt đưa tình hay sao?! Thế giới này quá huyền huyễn rồi!

Không được! Phải tìm cho ra sự thật!

Đúng rồi! Chỉ cần có thể đè hắn xuống, khám xét toàn bộ mọi chỗ trên người hắn ta là sẽ biết ngay!

Nhưng mình đánh không lại hắn ta?

Chỉ còn một cách, chính là chờ tối nay, khi hắn đã nghỉ ngơi phục hồi năng lượng, thì có thể lén lút khám người hắn ta... chẳng phải hắn ta thích ngủ chung lắm hay sao?

Tôi mà nắm được chứng cứ anh không phải là robot thì anh tự mà lo lấy!!!! Đường Tư Tư nghiến răng.