Rời Khỏi Đạo Giáo, Tôi Lên Hương

Chương 1



1.

Trước khi xuống núi, sư phụ nói muốn tặng tôi một món quà. Tôi nhìn ông với ánh mắt đầy mong đợi. Lão già bảo tôi nhắm mắt lại sau đó tôi cảm thấy mí mắt chợt lạnh.

"Được rồi!"

Tôi: "?"

"Vậy thế là xong rồi ạ?"

"Xong rồi!"

Vậy mà tôi cứ tưởng. Bình thường keo kiệt thì thôi đi, đồ đệ yêu quý hoàn tục xuống núi vậy mà quà tạm biệt chỉ có chấm một cái lên mắt thôi sao? Quá keo kiệt rồi.

Tôi vẫy tay tạm biệt các sư huynh, sư tỷ, trên lưng vẫn đeo ba lô, mặc áo bào ngắn rồi rời đi. Từ đạo quán đến nhà tôi phải đi 36 chuyến xe buýt. Hỏi tại sao tôi không đi máy bay đúng không? Nguyên nhân cực kỳ đơn giản. Người xuất gia không nhắc đến tiền bạc chỉ nói về duyên phận. Đi máy bay tốn những 2800 duyên cơ đấy.

"Ọe!"

Di chuyển đến xe thứ 10, ruột gan tôi cũng sắp gặp em Huệ hết rồi. Cách chuyến xe tiếp theo còn những năm tiếng, tôi định ra ngoài thư giãn một chút. Vừa đứng lên đã bị một bà chị lôi đi: "Em gái đi đâu vậy? Còn thiếu mỗi em thôi đó!"

Tôi đầy mơ màng. Khi đến nơi, bà chị kia nhìn thấy tôi xuống xe thì nụ cười cứng đờ: "Cô là ai hả?"

Cổ tôi cứng đờ, lắc đầu một cái: "Vô Tạo á!"

Bà chị vỗ ót một cái: "Thôi xong, đón nhầm người rồi!"

Vừa nói xong thì vội vàng quay đầu để mặc tôi đứng lặng người trong gió. Đây là một thành phố cổ kính. Tôi ngẩng đầu trên tấm bảng còn viết dòng chữ ‘Phố đồ cổ’. Đầu con phố có hai con rùa bằng đá nằm hai bên. Con đường này khá yên tĩnh, chủ tiểm có người đang ngồi phơi nắng hoặc đánh bài. Duy chỉ có một cửa hàng đông đúc nhất con phố này chính là cửa hàng đổ thạch.

"Tôi muốn cắt!"

"Ai..." Người mua lo lắng nhìn viên đá cầu nguyện: "Xanh, xanh, xanh!"

Ngay sau khi dao được chém qua, tất cả mọi người than thở. Viên đá 100.000 Tệ cắt được có chút thế này thật đáng tiếc quá.

Ông chủ ra vẻ tiếc nuối nhưng khóe miệng lại nhếch lên không ngừng, ông ta giơ tay lên: "Đừng buồn, ở chỗ tôi còn có vài hòn đá thượng hạng chưa cắt đâu, nếu không thì thử lại lần nữa nhé?"

Người đó xua tay, lùi sang một bên. Chủ tiệm lấy hai viên đá trong một đống nguyên liệu: "Giá mấy viên đá này khác với mấy viên vừa rồi. Tất cả đều mới được mang từ Myanmar về đây và đã được các chuyên gia thẩm định. Khả năng cắt ra ngọc tốt là rất lớn. Mua nó, cậu có thể kiếm tiền đấy. Nếu ai thấy hợp ý thì tôi sẽ giảm giá cho!"

Mặc dù mọi người đang thảo luận nhưng không một ai muốn mua. Chủ tiệm quét mắt nhìn một lúc cười ha hả đi tới bên cạnh tôi: "Cô gái có hứng thú không?"

Ông ta nhìn theo tầm mắt tôi, ôm một cục đá to tới.

"Viên đá này rất tốt, cô có muốn xem không?"

Tôi: "Không, không không!"

"Nếu ra xanh thì cả đời này cô không cần lo gì nữa cả, giá ngọc bây giờ rất cao."

"Không, không không..."

Bên cạnh có người không nhìn nổi nữa: "Ông chủ, ông muốn tiền đến điên rồi à? Một tên ăn mày làm gì có tiền mà mua đá đổ thạch chứ?"

Tôi: "..." Không phải ăn mày.

"Đi đi!" Ông chủ đẩy viên đá lên người tôi: "Cô gái này đã mua viên đá này. Mọi người cùng đến xem nào!"

Tôi: "?"

Nghe thấy tiếng thét lớn của ông ta như vậy, có rất nhiều người tụ tập.

"Cô gái, tôi sẽ cắt viên đá này cho cô!"

"Tôi chưa nói là muốn mua mà!"

"Cái này, trong ngành quy định là không được đổi ý khi đồng ý mua. Cô không thể phá vỡ quy tắc được!"

Tôi làm sao biết được đổ thành có quy định này chứ?

"Tôi không có tiền mà!"

Ông chủ quan sát khắp người tôi một chút, chỉ cái vòng trên tay tôi: "Tôi miễn cưỡng cầm cái này của cô vậy!"

Cái vòng này là do ba tôi tặng. Tôi xoay người định đi thì bị nhân viên của cửa hàng bao vây lại. Những người khác cũng không có ý định nói giúp tôi. Người tốt lại gặp phải hắc điếm rồi.

Tôi quay đầu, lắp bắp nói: "Đây là ông cố tình nhét vào người tôi mà!"

"Vậy không phải là cô chạm vào rồi sao? Đã chạm vào thì phải đưa tiền!"

"Ông chủ, đây là ông ép tôi mua đó!" Tôi nhìn ông ta chằm chằm: "Muốn tôi mua cũng được thôi, một chiếc vòng ngọc đổi một hòn đá thì quá đắt rồi, ông cho tôi một hòn đá nữa đi!"

Trong tiệm mọi người đều nở nụ cười giễu cợt.

"Được được! Cô muốn viên nào hả?"

Tôi do dự chỉ vào cục đá ở gần chân bàn trong cửa hàng: "Hòn đá kia kia!"

"Phụt —~"