Rời Khỏi Đạo Giáo, Tôi Lên Hương

Chương 2



2.

Tảng đá dưới chân bàn và tảng đá ông chủ ép tôi mua đã được đặt chục một chỗ.

"Được rồi, mọi người nhìn nhé, một tay giao tiền, một tay giao hàng, không được đổi ý!" Ông chủ nhìn tôi như một con dê béo chờ giết thịt: "Cô bé à, có muốn mở ngay tại đây không?"

"Được thôi!"

Chém một đao, mặt đá không hề có sắc xanh nào. Chủ tiệm an ủi tôi: "Đừng vội, mới có một nhát cắt thôi!"

Nhát cắt thứ hai, vẫn là đá.

Có người ở đây lắc đầu một cái, cười to: "Cô gái à, coi như cô mua một bài học đi!" Cuôi cùng tảng đá lớn đã cắt hoàn toàn cũng không hề thấy một chút xíu ngọc.

Ông chủ phủ bụi trên người: "Cô bé à, cô không có may mắn một nguyên thạch tốt như vậy mà chẳng cắt ra được chút ngọc nào cả. Nhưng không sao đâu, chỗ này của tôi có rất nhiều nguyên thạch, nếu cô có hứng thú thì lần sau lại tới nhé."

Thấy tôi không đi, ông chủ tức giận: "Không phải cô muốn giở trò đáy chứ?!"

Tôi cười một cái: "Không phải vẫn còn một tảng đá chưa cắt sao?"

"Ha ha, không phải tôi nói khác chứ nếu như tảng đá này có thể mở ra lục sắc thì tôi sẽ chuyển nhượng tiệm này cho cô!"

Tôi nhíu mày: "Cứ cắt đi!"

Ông chủ cười lạnh một tiếng, gọi nhân viên cắt đá, còn ông ta vẫn ríu rít thuyết phục tôi. Tôi vẫn nhìn chằm chằm vào tảng đá đang được cắt kia. Lưỡi dao chậm rãi cắt qua mặt đá, bề ngoài chỉ hơi có vết nứt nhẹ, cậu ta khó tin ngẩng đầu lên. Lần này, ông chủ không cười được nữa.

"Cắt tiếp đi!"

Động tác của nhân viên cũng nhẹ hơn, một lần cắt xong.

Mãn lục (Toàn màu xanh lục).

"Hít —!" Xung quanh đều vang lên tiếng hít khí lạnh.

Những người hiểu về phỉ thúy đều chờ đợi không kịp mà tiến lên nghiên cứu. Ông chủ đen mặt. Tôi vỗ vãi ông ta một cái: "Đừng gấp, mới có một nhát thôi mà!"

Lần cắt thứ hai và cắt thứ ba.

Mỗi nhát dao hạ xuống đều mang lại điều kinh ngạc cho người khác. Một tảng đá nhìn cực kỳ bình thường lại có đến 99% là phỉ thủy, phẩm chất hay màu sắc đều là hàng thượng đẳng.

Ông chủ sắp khóc tới nơi rồi. Cuối cùng, tôi cầm khối ngọc có chất lượng tốt nhất, cân nhắc: "Cảm ơn ông chủ, ông chủ đúng thật là người tốt!"

Sau đó tôi quay đầu nháy mắt vài cái với người vừa nói chuyện: "Sao hả? Bài học này tôi mua không tệ đúng không?"

Người nọ nghẹn họng nhìn tôi. Tất cả mọi người yên lặng, ánh mắt yên tinh nhìn hòn đá trong tay tôi.

Tôi xoay người định đi thì lại bị ông chủ kéo lại: "Cô bé à, cô ra giá đi, bán cái này cho tôi!"

Ông ta vừa mở miệng thì những người khác đã đứng ngồi không yên: "Cô nhóc, cô đừng nghe ông ta nói linh tinh, cô bán cho tôi đi, tôi chắc chắn sẽ trả giá cao hơn ông ta!"

"Cút cút đi! Ai mà không biết Dương lão tam ông là người âm hiểm nhất chứ? Cô bé bán cho tôi đi, tuyệt đối không lỗ đâu!"

Tình cảnh hiện giờ rất phức tạp ai cũng hô ‘Bán cho tôi!’

"Bán cho tôi!"

"Xin lỗi, tôi không bán cho ai cả!"

"Không bán... Vậy tôi trả giá 100.000 Tệ, cô giúp tôi chọn nguyên thạch được không?"

Tôi liếc mắt nhìn một lượt trong cửa hàng, cười cười: "Xin lỗi, số nguyên thạch còn lại... Ừm... chất lượng cũng không quá tốt đâu!"

Tất cả mọi người sững lại, ánh mắt nhìn ông chủ càng lúc càng kì quái. Tôi vỗ bả vai ông chủ: "Tôi không cần tiệm này của ông đâu, ông tự giữ đi!"

Nói xong, tôi xoay người rời đi khiến mấy người đứng sau trố mắt nhìn nhau rồi âm thầm phái vài người đi theo sau.

Tôi đeo ba lô nhảy nhảy vài cái để giũ sạch bụi đất trên người rồi đi lượn lòng vòng trong khắp các ngõ hẻm để mặc cho bọn họ đi theo.

Một giây trước tôi vẫn còn ở trước mặt bọn họ, sau đó tôi đã biến mất không thấy đâu rồi lại xuất hiện đằng sau lưng bọn họ.

"Mấy anh tìm tôi à?"

Mấy người đàn ông cao to lực lưỡng bị dọa đến giật mình. Nhưng khi họ quay đầu lại thì chẳng thấy bóng dáng ai cả. Vẫn là buổi sáng mà trong con ngõ nhỏ lại yên tĩnh đến dọa người, không thể nghe thấy tiếng cãi vã hay rao hàng gì cả.

"Tôi ở đây!"

"Là ở đây này!"

"Ha ha ha, anh trai à, tóc giả của anh rơi mất rồi!"

Sau mỗi câu nói của tôi, bọn họ đều chuyển tầm mắt sang chỗ khác cuối cùng bọn họ run lẩy bẩy tưa lưng vào nhau.

"Đừng sợ, tôi cùng lắm..." Tôi chọc vào bả vai của một tên trong đó: "Ăn một tay của anh!"... Lại thì thầm bên tai con khi ốm bên cạnh: "Móc một con mắt của anh!"

Cuối cùng giọng nói vang lên trên đỉnh đầu bọn họ: "Nhưng vẫn giữ lại mạng cho mấy người!"

"Á, á! Mẹ ơi!"

Tôi ngồi trên mái nhà nhìn bọn họ sợ vãi ra quần mà bỏ chạy, cảm thấy không còn thú vị nữa mà vỗ tay thu hồi trận pháp.

Ngay lúc trận pháp biến mất, tất cả những âm thanh bên ngoài lại trở lại. Tôi chụp ảnh viên ngọc rồi gửi cho bà Trần: "Đẹp không ạ?"

Đầu dây bên kia trả lời rất nhanh: "Đẹp mắt lắm bé con Minh Không! Muốn tặng ta sao?"

"Đúng vậy, thí chủ, 2800 duyên!"

"Nhóc keo kiệt, con giống hệt sự phụ con!" Nói xong, bà gửi cho tôi 100.000 Tệ!

"Đợi con làm xong sẽ mang về cho bà!"

Bà Trần: "Được. Đợi chút, Trở về? Con sắp trở lại sao? Bao giờ? Để ta phái người đi đón con..."

Tôi lười đọc tin nhắn văn bản, tắt di động, hoàn trả lại vé xe buýt rồi dùng một số tiền lớn để mua vé tàu cao tốc.

Người xuất gia phải biết tiết kiệm. Tôi không hề keo kiệt đâu nhé!

Xuống tàu cao tốc, bị đám đông xô đẩy khiến tôi không tìm được hướng bắc. Có một thím cũng bị xô đẩy giống tôi, bác ấy mang túi lớn túi nhỏ, nói chuyện mãi với nhân viên ở tàu cao tốc mà họ không hiểu.

Bác ấy: "Tiểu Ny Nhi, bây giờ tôi phải đi đâu chứ?" (Tiếng địa phương).

"Dì ơi, dì nói gì vậy ạ? Dì không cần kéo tay con đâu ạ, cứ đi thôi ạ!"

Mấy cô gái này cau mày, cố gắng hiểu xem thím nói gì những xem ra bọn họ không cùng một tần số.

Nhân viên nhà ga nghiêng đầu nhìn thấy tôi. Sau đó, tình huống biến thành, tôi cùng bà thím ngồi chờ nhân viên nhà ga dẫn chúng tôi ra ngoài.

Từ năm ba tuổi tôi đã bị đưa đến đạo quan, lại đúng nơi ở của thím, hai người chúng tôi dùng tiếng địa phương trò chuyện vui vẻ.

Nhân viên nhà ga cũng ngơ ngác cả chặng dường.

Thím nói thím từ nông thôn tới tìm con, mang theo chút đặc sản quê nhà cho con trai. Sợ gây phiền phức cho con nên không báo cho bọn họ biết.

Còn tôi nói tôi vừa rời núi, hoàn tục về nhà, cũng sợ gây thêm phiền phức cho họ nên không báo. Tôi và thím vừa gặp như đã thân quen từ lâu, còn hận gặp nhau quá muộn.

Có lẽ vì bị tôi nhìn chằm chằm mãi nên thím ấy cảm thấy sợ hãi trong lòng, nên khi thật sự phải tạm biệt, thím đã nhét cho tôi một ít thứ đặc sản quê nhà: Ba củ hành tây lớn và một miếng thịt muối.

Thật ra thì tôi chỉ muốn nói cho thím ấy rằng, trên người bà ấy có phúc khí rất dày, luồng khí này phong phú đến mức nào chứ?

Ừm... ở trên mặt bà ấy có hai chữ ‘Phúc’ “Khí’ hợp lại với nhau còn lóe lên ánh sáng vàng nữa.

"Thím, thím chắc chắn là một người có phúc. Thím mau đi tìm con trai thím đi, chắc chắn có chuyện tốt đang đợi thím đó!"

Thím vui vẻ cười đến mức không ngậm miệng lại được: "Ai ui! Sao cháu biết thế?"

Tôi chớp chớp mắt để tránh bị ánh sáng kia chọc mù. Cái này rất khó nhận ra sao?