Rồi Người Thương Cũng Hóa Lốp Dự Phòng

Chương 10



13

Cả đêm đó tôi trằn trọc không tài nào ngủ được, trong đầu toàn là biểu cảm châm chọc và thất vọng của Trình Lệ trước khi rời đi.

Bình thường tính cách của cậu ta kiêu ngạo bất tuân, nhưng khi đối xử với tôi thì lại dịu dàng chu đáo.

Lúc đầu tôi còn nghĩ Trình Lệ chỉ là trapboy vui chơi qua đường, nhưng trước khi chúng tôi tiến đến “chuyện của người trưởng thành kia”, cậu ta lại dừng lại và hỏi chúng tôi có mối quan hệ gì.

Hình như Trình Lệ có vẻ nghiêm túc.

Cậu ta cũng từng nói đã biết tôi từ lâu, nhưng tôi lại không có chút ấn tượng nào.

Tôi cứ nằm đó thao thức cho đến khi trời sáng, rồi đợi hoàng hôn tắt nắng và sắc trời tối dần, bên ngoài có tiếng gõ cửa vang lên.

Bạn cùng phòng của tôi là Lưu Hiểu Lệ đã chuyển ra ngoài, tôi tưởng cô ấy quên đồ nên vội vàng chạy ra mở cửa, thậm chí còn chưa kịp chải đầu.

Nhưng khi nhìn qua mắt mèo thì tôi lập tức sửng sốt.

Không ngờ người đứng ngoài cửa lại là Tần Hoài Thành.

Đây đúng là mặt trời mọc ở đằng Tây, ngày thường chỉ có tôi đến tìm anh ta, chưa bao giờ anh ta đến tìm tôi lấy một lần.

Bình thường tôi toàn gội đầu chải chuốt rồi mới đi tìm Tần Hoài Thành, nhưng hôm nay tôi cũng lười quan tâm, chỉ mở cửa ra rồi hỏi thẳng:

“Cậu tới đây làm gì?"

Vẻ mặt Tần Hoài Thành hơi phức tạp, giống có chút xấu hổ, lại cũng có chút ngượng ngùng.

Hình như hôm nay anh ta cũng chải chuốt tỉ mỉ trước khi ra ngoài, mái tóc được tạo kiểu bằng sáp thơm, và trên người tỏa ra mùi nước hoa thoang thoảng.

Tần Hoài Thành cúi đầu, trên mặt lộ ra vẻ không tự nhiên.

"Cậu ăn cơm chưa, có muốn ăn cùng nhau không?"

Tôi thắc mắc: “Sao cậu không đi tìm Thẩm Giảo?”

Tần Hoài Thành trầm mặc một lát: "Cô ấy không có thời gian."

À hóa ra là nữ thần của anh ta không cần nữa nên mới nhớ đến cái lốp dự phòng là tôi.

Nhưng giờ tôi chỉ nghĩ đến việc giải thích với Trình Lệ thế nào, tâm trạng đâu mà đi ra ngoài ăn cơm nữa.

"Xin lỗi, tôi có việc, cậu tìm người khác đi."

Tôi chuẩn bị đóng cửa ngoài lại.

“Đợi đã!” Tần Hoài Thành giữ cửa, anh ta mím môi, mãi một lúc sau mới lên tiếng:

"Tôi có chuyện muốn nói với cậu, cậu đi với tôi một lúc, dù sao chúng ta cũng mập mờ dây dưa lâu như vậy, có vài lời phải nói cho rõ ràng."

Tôi cũng chưa ảo tưởng đến mức nghĩ rằng Tần Hoài Thành bị lừa đá vào đầu rồi muốn thổ lộ tình cảm với tôi.

Bởi vì suốt 2 năm qua, thái độ của anh ta đối với tôi rất vô tình tàn nhẫn, giống như thu cuốn lá rụng, tôi có bao nhiêu tình cảm cũng bị mài mòn hết rồi.

Tôi chỉ nghĩ, có lẽ Tần Hoài Thành không muốn tôi trở thành chướng ngại vật cản trở anh ta với Thẩm Giảo, và muốn cắt đứt đoạn nghiệt duyên này của chúng tôi.

Nhưng bây giờ trong lòng tôi chỉ nghĩ đến Trình Lệ, cũng không còn hứng thú hay là muốn dây dưa với anh ta nữa.

Tôi sốt ruột xua tay: “Không cần, tôi biết cậu muốn nói gì, tùy cậu!”

"Tùy tôi?"

Tần Hoài Thành kinh ngạc nhíu mày.

"Dù là bạn cùng lớp cũng không cự tuyệt tôi như vậy…

"Chuyện giữa hai chúng ta… nếu có thể nói thẳng thắn thì tốt hơn. Cậu cũng không muốn mỗi lần gặp nhau đều phải khó xử, phải không?

"Chỉ một lát thôi, cậu chuẩn bị một lát đi, tôi chờ cậu."

Dù trong lòng tôi cảm thấy khó chịu nhưng nghĩ lại thì anh ta nói cũng đúng.

Dây dưa với nhau hai năm, cũng đã đến lúc chúng tôi phải giải quyết mối quan hệ khó xử này.

Bây giờ Tần Hoài Thành có Thẩm Giảo và tôi cũng có Trình Lệ, có những lời cũng cần phải nói rõ để đỡ cảm thấy ngại ngùng khi gặp nhau.

Tôi để anh ta vào trong nhà, sau đó tùy tiện rửa mặt buộc tóc rồi đi ra ngoài.

Lúc ngồi trong xe, Tần Hoài Thành nhìn tôi rồi mỉm cười.

"Tôi chưa bao giờ thấy cậu để mặt mộc, cậu để mặt mộc trông đẹp hơn."

Tất nhiên rồi, mỗi lần trước khi gặp anh ta thì tôi đều phải chuẩn bị kỹ lưỡng, trang điểm tỉ mỉ, đầu tóc uốn gọn gàng. Mỗi khuôn mặt tôi đã trị giá hàng trăm đô la chứ đâu có ít ỏi.

Nhưng bây giờ tôi mới biết, hóa ra Tần Hoài Thành thích đóa hoa trắng nhỏ thuần khiết ngây thơ giống như Thẩm Giảo.

Tần Hoài Thành thấy tôi không nói gì, anh ta yên lặng lái xe đến một quán ăn.

"Đây là tiệm tôm mà cậu yêu thích, chúng ta đã từng đến đây."

Tôi trả lời: "Ừ, lúc đó tôi bóc tôm cho cậu, còn cậu thì hỏi tôi đã rửa tay chưa."

Sắc mặt Tần Hoài Thành hơi thay đổi: "... Xin lỗi, lúc trước là do tôi quá đáng."

Tôi gật đầu rồi tìm một chỗ ngồi xuống ăn cơm.

Không quá đáng thì thế nào, dù sao sau này cũng không liên quan đến nhau nữa.

Nhân viên phục vụ nhanh chóng mang tôm lên, Tần Hoài Thành đeo găng tay bóc từng con một rồi để vào đĩa cho tôi.

Một lúc sau, Tần Hoài Thành mới thấp giọng nói: "Trước đây là tôi có lỗi, tôi thật lòng xin lỗi cậu, hi vọng cậu có thể tha thứ cho tôi."

"Cái gì mà tha thứ chứ, là tôi một mực theo đuổi cậu, cậu không thích tôi thì cũng không phải lỗi của cậu."

“Tôi, tôi không phải không thích cậu…”

Quán tôm ồn ào quá, tôi không nghe rõ giọng nói của Tần Hoài Thành, chỉ thấy khuôn mặt trắng nõn của anh ta đỏ lên một chút.

“Sau này sẽ không như thế nữa.” Tôi nói tiếp “Tôi sẽ không quấy rầy cậu, chúc cậu và Thẩm Giảo có thể ở bên nhau.”

Khuôn mặt đỏ bừng của Tần Hoài Thành lập tức trở nên trắng bệch.

"Cậu nói cái gì?"