Rồi Người Thương Cũng Hóa Lốp Dự Phòng

Chương 11



14

Tôi có chút kỳ quái:

"Tôi nói, chúc cậu và Thẩm Giảo hạnh phúc, chúc cậu sớm ôm mỹ nhân về nhà.

"Chẳng phải cậu muốn tôi không quấy rầy cậu nữa sao?"

Sắc mặt Tần Hoài Thành rất khó coi, tay cầm cốc đã nổi đầy gân xanh.

"Ý tôi không phải là vậy!"

"Thế ý cậu là gì?"

Tôi cười nhạt: “Đừng nói là cậu muốn thổ lộ tình cảm với tôi?”.

Mặt anh ta lập tức đỏ bừng, nói lắp ba lắp bắp: “Không, là… Tôi, tôi, tôi..."

Thấy dáng vẻ vừa hoảng hốt vừa phức tạp của Tần Hoài Thành, tôi có chút mất kiên nhẫn: “Tôi đã có người mình thích rồi, trước đây là tôi không hiểu chuyện, chúng ta vui vẻ tách nhau ra.”

"Bộp!"

Tần Hoài Thành đập mạnh cốc xuống bàn:

"Cậu vừa nói cái gì, cậu nói lại lần nữa xem? Cậu thích thằng nào?"

“Tôi thích ai thì liên quan gì đến cậu? Hay là cậu lại muốn giống như trước đây, dù không thích tôi nhưng vẫn không cho tôi thích người khác?” Giọng điệu của tôi cũng trở nên khó chịu.

Tần Hoài Thành luôn là như vậy, tôi tiến một bước thì anh ta lùi một bước, tôi lùi một bước thì anh ta tiến thêm một bước.

Đã đến mức này rồi, tại sao anh ta vẫn cứ khăng khăng muốn tôi là một cái lốp dự phòng?

Tôi không muốn dây dưa với anh ta nữa, tôi lập tức đứng dậy bỏ về.

Tần Hoài Thành đuổi theo tôi, chúng tôi một trước một sau đi trên phố, ngay cả xe cũng không cần, sau khi đi bộ cả tiếng thì mới đến cửa nhà.

Tôi vừa định đi lên lầu, Tần Hoài Thành đã túm lấy tôi, thanh âm đè nén lửa giận: “Cậu cố ý giận tôi à?

"Cậu theo đuổi tôi 2 năm, sao đột nhiên lại thích người khác được?"

"Là thằng nào? Thằng nhãi Trình Lệ đó sao?"

Tôi hất mạnh tay anh ta ra: "Liên quan gì đến cậu?

"Cậu còn muốn tôi làm cái lốp dự phòng ở bên cậu cả đời sao? Cậu cũng biết tôi theo đuổi cậu hai năm, nếu đã không thích tôi thì thôi, tôi thích người khác cậu còn giãy nảy?"

Dù tôi không còn thích Tần Hoài Thành nữa, nhưng nghĩ tới những việc trước đây thì lại cảm thấy chua xót trong lòng.

"Mùa đông lạnh giá, 2 giờ đêm tôi đưa thuốc dạ dày cho cậu, còn cậu thì để mặc tôi đứng ở bên ngoài."

"Cậu nói cậu không muốn viết luận văn, tôi cùng một lúc học hai chuyên ngành, chỉ là để có thể cùng cậu lên lớp rồi viết luận văn cho cậu."

"Tôi thức đến 3 giờ sáng sửa luận văn để cậu được điểm cao nhất."

"Cậu ra ngoài uống rượu, dù là muộn thế nào thì cũng gọi tôi đến đón. Tôi còn thuê nhà chỉ để tiện đường đi tìm cậu, còn cậu thì đối xử với tôi thế nào?"

Giọng nói của tôi dần dần trầm xuống, tôi nhìn Tần Hoài Thành nói từng chữ một:

"Cậu không đáng để tôi thích."

Tần Hoài Thành ngây ngẩn cả người, tôi liếc anh ta một cái rồi xoay người rời đi.

"Đừng! Tô Duyệt, cậu đừng đi…"

Tần Hoài Thành ôm chặt lấy tôi từ phía sau, giọng nói có chút nghẹn ngào.

"Tôi biết, tôi sai rồi, tôi không đáng để cậu thích.

"Cậu vì tôi làm nhiều chuyện như vậy nhưng tôi lại xem như không thấy.

"Nhưng mà, nhưng mà…"

Tôi cảm thấy một giọt nước ấm áp nhỏ xuống vai mình, tôi không khỏi ngạc nhiên trợn tròn đôi mắt.

Tần Hoài Thành bỗng nhiên bật khóc.

Anh ta ôm chặt lấy tôi rồi vùi đầu vào vai tôi:

“Tôi chỉ sợ cậu không thích tôi nữa, tôi hết lần này đến lần khác x.ác nhận tình cảm của cậu dành cho tôi.

"Tôi chỉ sợ cậu vui chơi qua đường, sau khi có được sẽ vứt bỏ tôi.

"Tôi thích cậu!"