Rồi Người Thương Cũng Hóa Lốp Dự Phòng

Chương 2



03

Lúc tôi đến được AIR SPACE thì đã gần 12h30 rồi.

Tôi lập tức nghe được âm thanh điện tử đinh tai nhức óc, và cả những cô gái xinh đẹp đang lắc mông trong nền nhạc Vinahouse xập xình.

Tôi nhìn xung quanh và nhanh chóng tìm thấy Tần Hoài Thành đang say khướt.

Tần Hoài Thành nhíu mày rồi cúi đầu nhìn điện thoại di động. Tôi xoa xoa gò má hơi cứng vì gió lạnh rồi mới mỉm cười bước tới.

Vừa định lên tiếng chào hỏi Tần Hoài Thành thì tôi lại nhìn thấy một cô gái đang dựa vào vai anh ta. Khuôn mặt bị che khuất nên tôi không thể nhìn rõ đó là ai.

Nụ cười trên môi tôi tắt lịm.

Tần Hoài Thành vừa nhìn thấy tôi thì cau mày trách móc: "Sao cô đến muộn thế? Vừa rồi Giảo Giảo còn nôn ra."

Khóe môi tôi khẽ nhếch lên: "Vậy anh gọi tôi đến là để đưa cô ta về nhà?"

Tần Hoài Thành vẫn không nhúc nhích, Thẩm Giảo lúc này mới khẽ ngẩng đầu, hai mắt ngập nước nhìn tôi:

“Xin lỗi, Tô Duyệt.

"Tôi đã nói với Hoài Thành là không có chuyện gì, anh ấy vẫn còn khẩn trương như vậy, nửa đêm lại ầm ĩ gọi cô đến đây..."

Tần Hoài Thành cẩn thận ôm lấy vai Thẩm Giảo, ánh mắt mang theo chút dịu dàng "Ở chỗ này bắt taxi không tiện, Giảo Giảo khó chịu đã nửa ngày rồi, sao mà cô đi lâu như vậy?"

Chẳng lẽ Tần Hoài Thành lại không biết tại sao tôi đi lâu?

Nhà của tôi cách xa chỗ này. Bây giờ anh ta bày ra vẻ mặt dạy dỗ tôi, chẳng qua là thể hiện “quyền lực ra oai” với lốp dự phòng trước mặt Thẩm Giảo mà thôi.

Tôi không có hứng thú với trò hề này của anh ta, cũng không để tâm mấy lời nói trà xanh của Thẩm Giảo.

Nhưng trong lòng tôi vẫn có một chút khó chịu.

Bởi vì bây giờ tôi rất buồn ngủ, sáng mai còn phải đi học nữa. Tần Hoài Thành ở gần chỗ tôi, còn nơi Thẩm Giảo ở là hoàn toàn ngược đường. Nếu đưa cô ta về thì ít nhất phải 2 giờ sáng tôi mới về phòng được.

Tôi nhếch mép cười: "Vậy phải làm sao đây? Anh không nói với tôi là còn có một người nữa, hôm nay tôi lái motor."

"Tôi thì không quan trọng, tôi sợ Thẩm Giảo ngồi motor sẽ không thoải mái." Tần Hoài Thành nhíu mày.

Anh ta sốt ruột nhìn tôi: “Cô có bệnh à, ai lại đi motor tới đón người khác, con Mercedes của cô đâu?”.

Nụ cười trên môi tôi vẫn không thay đổi.

"Mấy ngày trước mới va chạm, tôi mang nó đi sửa rồi."

"Mẹ nó."

Anh ta thấp giọng ch.ửi rủa, còn tùy ý xua tay như gọi chó: "Tránh ra, biến đi, để tôi tự bắt taxi đưa Giảo Giảo về."

Những người xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán và giương ánh mắt chế giễu nhìn tôi.

"Được lắm anh Tần!"

"Mẹ nó, cái lốp chẳng phải vẫn mãi là cái lốp sao, hahaha."

Thẩm Giảo tựa vào trên vai Tần Hoài Thành, dịu dàng nói với anh ta:

"Không cần đâu, lát nữa... để tôi hỏi Trình Lệ có thể cho tôi đi về cùng được không."

Sắc mặt Tần Hoài Thành lập tức trở nên khó coi.

04

Tôi cố nén để không bật cười lên thành tiếng.

Tôi vẫn biết anh ta thích Thẩm Giảo. Nhưng trong lòng Thẩm Giảo đã có người khác, vẫn luôn coi Tần Hoài Thành là cái lốp dự phòng.

Tôi không ngại làm lốp dự phòng của Tần Hoài Thành, nhưng tôi không thích làm lốp dự phòng của một cái lốp dự phòng khác.

Hơn nữa, tôi thích mập mờ với Tần Hoài Thành. Nhưng anh ta cứ tỏ vẻ băng thanh ngọc khiết trước mặt tôi. Dần dần tôi cũng chán rồi.

Tôi gật đầu: "Vậy cũng được, đi đường chú ý an toàn."

Nói xong, tôi quay đầu bỏ đi.

Tần Hoài Thành hét lớn: "Này!"

Nhưng hôm nay tôi không có hứng thú chơi đùa với anh ta nữa. Tôi phải về đi ngủ thôi, sáng mai tôi còn đi học.

Sau khi rời khỏi quán bar, tôi dựa vào chiếc motor và lấy một điếu thuốc ra khỏi túi. Hiện tại tôi rất mệt mỏi nên cần hút thuốc để tỉnh táo tinh thần.

Tôi quay người tìm một lúc, bây giờ mới phát hiện mình đi quá nhanh nên quên cầm bật lửa mất rồi.

Tôi hơi khó chịu, đường về còn rất xa, nhưng đầu óc tôi không tỉnh táo thì không thể chạy xe trở về.

Tôi đang định đến cửa hàng tiện lợi gần đó mua bật lửa, bỗng nhiên nhìn thấy một bóng người đang dựa vào gốc cây bên đường.

Hai tay anh ta đút túi quần, anh ta nhìn xuống đất, chỉ có đốm lửa lập lòe từ điếu thuốc trên tay.

Tôi suy nghĩ một chút rồi phóng motor lại gần.

"Người anh em, có thể cho mượn bật lửa được không?"

Người đàn ông lập tức nhìn lên.

Trong giây lát, đôi mắt tôi lại rung động rồi.

Người đàn ông này thực sự rất đẹp trai!

Tôi ngơ ngác nhìn anh ta, nhưng anh ta có vẻ đã quen với ánh mắt đ.ánh giá của mọi người, chỉ thản nhiên ném chiếc bật lửa về phía tôi.

Tôi vội vàng định thần lại rồi lấy bật lửa châm thuốc: "Cám ơn."

Vừa nói tôi vừa định đạp chân ga trở về.

Người đàn ông đột nhiên ngăn tôi lại: "Chờ một chút."

Tôi quay đầu nghi hoặc nhìn anh ta.

"Đàn chị." Anh ta đột nhiên nở nụ cười "Định báo đáp thế nào? Hay là chở em một đoạn đường đi?

"Ở đây không bắt được xe…"

Lúc này tôi mới phát hiện, gọi cậu ta là người đàn ông thì không đúng lắm, là một chàng trai trẻ tuổi thì đúng hơn.

Nhưng lông mày và đôi mắt của cậu ta rất có khí chất, khiến cậu ta trông có vẻ trưởng thành trầm ổn hơn bình thường.

Tôi ngập ngừng: "Hả?"

Bây giờ là ban đêm, mặc dù cậu ta đẹp trai thật nhưng tôi vẫn cảm thấy có chút không an toàn.

Chàng trai mỉm cười và lấy trong túi ra một tấm thẻ sinh viên.

Tôi tròn mắt ngạc nhiên, không ngờ cậu ta lại là đàn em khóa dưới!

"Em tên Trình Lệ, chị là đàn chị Tô Duyệt đúng không? Em đã từng nghe đến tên chị." Khóe môi cậu ta cong lên, đôi mắt đen nhìn tôi chăm chú.

À, cậu ta là Trình Lệ, là người mà Thẩm Giảo đang theo đuổi.

Hóa ra tối nay lại là cuộc hội ngộ bùng binh của những chiếc lốp dự phòng.

Tôi là lốp dự phòng của Tần Hoài Thành, Tần Hoài Thành là lốp dự phòng của Thẩm Giảo, Thẩm Giảo lại là lốp dự phòng của Trình Lệ.

Mà bây giờ, Trình Lệ - người đứng đầu kim tự tháp lốp dự phòng - lại mỉm cười nhờ tôi cho cậu ta đi nhờ một đoạn.

Tôi đột nhiên hứng thú rồi chỉ vào yên sau.

"Lên đây đi, đàn em."