Rồi Người Thương Cũng Hóa Lốp Dự Phòng

Chương 3



05

Trình Lệ là một cậu trai rất ngoan ngoãn, sau khi đội mũ bảo hiểm thì hai tay cẩn thận giữ eo tôi để giữ thăng bằng.

Tôi đạp ga và lao đi vun vút.

"Sao cậu biết tôi? Tần Hoài Thành nói cái gì à?"

Thực ra không cần hỏi thì tôi cũng biết, chắc chắn vừa rồi trên bàn rượu Tần Hoài Thành có nhắc tới tôi. Có lẽ là lấy tôi ra để khoe khoang chiến tích chinh phục lốp dự phòng của anh ta.

Trình Lệ tựa vào sau lưng tôi.

“Không phải.” Hương bạc hà nhàn nhạt tan theo làn gió “Em nhìn thấy đàn chị trên cfs tỏ tình.”

“Khi đó chị đi xem Tần Hoài Thành chơi bóng rổ, có người chụp ảnh đăng lên cfs tỏ tình để hỏi phương thức liên lạc.”

Cậu ta vừa nói vừa nhớ lại một chút: "Hôm ấy chị mặc một chiếc quần sooc bò, tiết trời rất nóng."

Tôi cũng ít khi lên cfs tỏ tình, cũng không nhớ là có bài đăng đó hay không nữa. Nhưng có lẽ cậu ta nói đúng, bởi vì khi thời tiết nóng lên thì tôi sẽ mặc quần sooc bò.

Tôi vui vẻ nói: “Tiểu tử, rất tinh mắt”

"Đúng rồi, khi nãy lúc tôi vào trong còn thấy Thẩm Giảo đang đợi cậu về cùng, sao cậu lại đi trước?"

Trình Lệ vẫn đang giữ lấy eo tôi “Chán lắm, bọn họ nói Tần Hoài Thành nhất định sẽ gọi chị tới nên em mới tới.”

"Hiện tại em đã chờ được chị, còn ở đó làm gì?"

Người trẻ tuổi bây giờ thật đáng sợ, văn vở thế này thì chắc hẳn lại là một trap boy bắt cá nhiều tay.

Trong lòng tôi không tin, nhưng ngoài miệng lại bắt đầu trêu đùa: "Chờ tôi để làm gì?"

Giọng nói của Trình Lệ nhàn nhạt:

"Chờ chị đưa em về nhà."

Sau đó tôi mới nhớ ra là mình chưa hỏi Trình Lệ về đâu, con đường này là đường về nhà tôi.

"Nhà cậu ở đâu?"

“Nhà em?” Trình Lệ cười cười, “Nhà em ở đường Thượng Hải.”



"Két----"

Tôi đạp phanh xe rồi dừng lại ven đường, tôi tức giận quay đầu lại nhìn cậu ta:

"Sao không nói sớm? Đường Thượng Hải là hướng ngược lại mà."

Trình Lệ lấy mẩu thuốc lá ra khỏi miệng tôi, cậu ta dùng tay dập tắt thuốc và ném thành một đường parabol đẹp mắt trong không trung, điếu thuốc bay thẳng vào trong thùng rác.

Bàn tay của cậu ta không trắng thon thả như tay Tần Hoài Thành, mà có hơi thô ráp với những khớp xương rõ ràng.

Gợi cảm, thực sự quá gợi cảm.

"Chị, em sai rồi, đưa em đến số 73 đường Trùng Khánh cũng được."

Tôi hoài nghi nhìn cậu ta: "Đó là khu biệt thự."

"Phải." Hai tay cậu ta xoa đầu tôi, rồi lại lần nữa tựa vào vai tôi "4 phương 8 hướng đều có nhà của em."

Thì ra là không chỉ là một trap boy, mà là một trap boy giàu nứt đố đổ vách.

Tôi thở dài và khởi động lại motor.

Lần này Trình Lệ đàng hoàng ngoan ngoãn hơn nhiều, cậu ta lặng lẽ tựa vào vai tôi cho đến khi tôi dừng xe lại ven đường.

“Đến rồi.” Tôi dựng xe rồi lấy ra một điếu thuốc ngậm trên miệng, sau đó ra hiệu cho Trình Lệ châm lửa giúp tôi.

Trình Lệ lấy chiếc bật lửa ra, nhưng cậu ta không châm lửa cho tôi mà tự châm một điếu thuốc khác cho vào miệng mình, sau đó tiến lại gần tôi.

Đầu mẩu của hai điếu thuốc cọ vào nhau, cậu ta ở gần đến mức tôi còn có thể ngửi thấy mùi bạc hà thoang thoảng.

“Tách” một cái, ngọn lửa màu cam lập tức bùng lên, phản chiếu chiếc mũi cao và sườn mặt của Trình Lệ.

Màn đêm lặng lẽ, xung quanh chỉ có đốm lửa lập lòe từ 2 cái bát hương di động.

Hàng lông mi dày khẽ rung, và đôi đồng tử phản chiếu ánh lửa của Trình Lệ đang nhìn tôi chăm chú.

"Như vậy cũng tiện đường." Cậu ta cắn mẩu thuốc lá rồi khẽ cười với tôi.