Rojo

Chương 3



《 Đỏ 》 3.

【minh tinh sói con công x đại chủ trì lớn tuổi hay khóc thụ, tra công tiện thụ, HE】

Đêm xuống, mọi người ngủ chung trên giường lớn ở trong nhà trọ, Mông Dịch luồn vào chăn của Lăng Hạo, mò mẫm xuống giữa hai chân, nhẹ nhàng vuốt ve xoa nắn.

Lăng Hạo bắt lấy cái tay kia, không dám lên tiếng trong bóng tối, thừa lúc có ánh trăng, mới nén giọng nói: “Tiểu Ca (1) đang ở bên cạnh…”

(1) Nguyên văn là Tiểu Tạp, Tạp có bính âm là Kǎ, nên mình nghĩ đây là cắt từ chữ Car của Carlos.

Mông Dịch không thèm để ý, tiến vào đũng quần của anh, Lăng Hạo đỏ mặt, lặng lẽ dịch tới chỗ của Carlos, bỗng chốc bị miệng Mông Dịch nhanh chóng dán lên tai uy hiếp: “Anh muốn khiến cậu ta tỉnh lại sao?”

Sợi tóc đẫm mồ hôi dính trên mặt Lăng Hạo, anh cầm chặt tay Mông Dịch, cầu xin: “Đừng vậy mà… Không muốn làm bên ngoài… Đừng làm trước người khác…”

Thanh âm mềm mại yêu kiều quấn lấy tai Mông Dịch, hắn nói: “Không làm anh, nhưng anh chịu đựng đừng lên tiếng…” Nói xong, cả người chui vào chăn của Lăng Hạo, hơi thở bên trong vô cùng nóng ẩm và ngột ngạt…

Lăng Hạo cắn ngón tay, ánh mắt không ngừng nhìn sang chỗ Carlos, rồi lại sợ hãi nhắm mắt lại, đưa tay xuống dưới nắm chặt tóc của Mông Dịch, không biết là đang từ chối hay gọi mời, yết hầu nhanh chóng phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào…

Một hồi sau, Mông Dịch mới chui lên khỏi người anh, tóc bị mồ hôi thấm ướt, ánh mắt lấp lánh, ôm lấy anh, cúi đầu dán sát vào môi anh, mớm thứ kia vào miệng Lăng Hạo, Lăng Hạo níu lấy áo ngủ của hắn, rũ mí mắt, cả khuôn mặt đều ửng hồng, xấu hổ vùi đầu vào lồng ngực của hắn.

Mông Dịch lại trêu chọc anh: “Thích không nào?”

“Đừng nói nữa…” Anh lúng túng, bàn tay đưa xuống dưới chạm vào hắn, cầm chặt, “Ở đây không được, vào phòng vệ sinh đi…”

Dưới tấm mành che cửa phòng vệ sinh lộ ra bốn cái chân, dây dưa một chỗ, vang lên xôn xao lúc nửa đêm.

Ngày hôm sau lên máy bay, Carlos mang một đôi mắt thâm quầng, lúc đi ngang Mông Dịch và Lăng Hạo cũng không ngẩng đầu lên.

Lăng Hạo cảm thấy lo lắng không yên, cũng xấu hổ nếu bắt chuyện với cậu, Mông Dịch vẫn là một bộ dáng thản nhiên, đi cách Carlos một đoạn, hỏi nhỏ: “Tiểu Ca à, tối qua ngủ không ngon sao?”

Carlos chẳng buồn phản ứng với hắn, cúi đầu lướt weibo, chốc sau, giọng nói rõ ràng: “Tiền bối Mông Dịch, anh lên hot search.”

Mông Dịch muốn lấy máy của cậu để xem, thì tiếp viên hàng không đúng lúc nhắc nhở: “Xin lỗi ngài Trần, máy bay của chúng ta sắp phải cất cánh, làm phiền ngài tắt nguồn điện thoại lúc cất cánh.”

Carlos nở một nụ cười với Mông Dịch: “Ngại quá.”

Có rất nhiều người chờ đón ở sân bay, một số đón Carlos, những người còn lại đều giơ bảng đèn Mông Dịch.

Họ vừa đi ra khỏi sảnh, đã nhìn thấy người đại diện Trương Nghiêu của Mông Dịch. Người đàn ông này kẹp một chiếc túi messenger Louis Vuitton ở nách, không biết tại sao cả người toát ra hơi thở của con buôn chết vì tiền tài, cũng chẳng nhờ chiếc túi kia mà có thêm được tí ti khí chất nào, trông cứ như dân bán vé tàu hỏa đi nhầm vào sân bay, bước nhanh tới không nói hai lời túm lấy tay Mông Dịch: “Đi đi đi.”

Mông Dịch tưởng mình có scandal gì, đầu óc lập tức trống rỗng, quay đầu nhìn lại Lăng Hạo, Lăng Hạo cũng đang nghi ngờ nhìn hắn, bước theo được hai bước thì bị Trương Nghiêu ngăn lại: “Thầy Lăng à, Mông Dịch nhà tôi hai ngày nay có thông cáo, bận lắm, bận lắm, ngày khác chúng ta lại gặp, ngày khác lại gặp.”

Trên weibo ùn ùn kéo đến toàn tin tức của Mông Dịch, nhiều năm qua như thế rồi, chỉ bằng một vai nam phụ trong đoạn phim ngắn đã kéo hắn lên, đóng phim bao lâu nay cuối cùng Mông Dịch cũng linh khí bốn phía, hiện ra tinh quang, chính thức được công chúng khai quật.